Đường gì? Hoắc Quang Lĩnh không nói rõ, mà giữa hai người bọn họ cũng không cần giải thích quá nhiều. Vương Tử Quân đón ánh mắt của Hoắc Quang Lĩnh, hắn dùng giọng không chút do dự nói: - Tôi không muốn trở thành miếng ván cho người khác rút đi ở Nam Giang, tôi hy vọng mình có thể làm ra chút thành tích.
Vương Tử Quân nói lời này chỉ là một nửa, còn có một nửa hắn không nói rõ. Tuy hắn trở thành trưởng phòng tổ chức ở Nam Giang là do Diệp Thừa Dân đề cử, thế nhưng phía sau lưng hắn còn có Lâm Trạch Viễn, dù hắn và Diệp Thừa Dân có phối hợp tốt với nhau, hắn khó thể nào là người thuộc dòng chính của Diệp Thừa Dân.
Nếu Vương Tử Quân quay sang phía Diệp Thừa Dân, để cho Hoắc Quang Lĩnh làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy tình thế Nam Giang là rất khó khăn, sẽ ép Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong ngã bài với nhau trong Nam Giang.
Không muốn đánh cờ thì không phải là quân cờ tốt, nó cũng giống như lính không muốn làm tướng không phải là lính tốt, những thứ này chỉ có thể ngầm hiểu mà thôi, căn bản không thích hợp bày ra trên mặt bàn.
- Anh có đạo lý của riêng anh, nhưng tôi cảm thấy nên nhắc nhở anh một câu, đó là bây giờ anh đang diễn xiếc trên dây, căn bản rất nguy hiểm. Hoắc Quang Lĩnh nói đến đây thì dùng giọng trầm thấp phân tích vấn đề: - Người có thể đánh cờ cũng đều có thể là quân cờ, anh là người có tương lai rộng lớn, có đôi khi nhẫn nại hai năm sẽ phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Hoắc Quang Lĩnh nói và Vương Tử Quân cảm thấy không phải không có lý. Với vị trí của hắn hiện tại, nếu như có thể an phận công tác, sau đó tiến lên từng bước, như vậy tiến lên vị trí quan trọng chỉ là vấn đề về thời gian.
Nhưng có vài vấn đề mà không thể cứ mãi nhìn vào phương diện biện chứng, nếu như Vương Tử Quân từ đầu làm quân cờ, chính hắn sẽ không thể đi về phía vị trí hiện tại. Dù là có sự giúp đỡ mạnh mẽ của Lâm Trạch Viễn và Mạc gia, cùng lắm bây giờ hắn mới chỉ là chủ tịch một thành phố mà thôi.
Hơn nữa con đường làm quan là leo lên đỉnh tháp vàng, người cùng nhau nhìn lên một vị trí là rất đông, người cuối cùng có thể đi lên phải chiến thắng đồng loại, lại chỉ có một vài người mà thôi. Hơn nữa người ta phải liều mạng leo lên, chưa nói đến phương diện năng lực và thành tích, ít nhất anh phải có thực lực, nếu không tất cả sẽ bị chối bỏ.
- Tôi biết bí thư Hoắc nói lời khuyên và cảnh báo như vậy là tốt cho tôi, thế nhưng tôi cảm thấy tương lai chính trị của một người không phải hoàn toàn nắm trong tay mình thì chí ít cũng phải nắm được một nửa, nếu không thì căn bản là quá đau thương. Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng trầm lặng nói: - Tôi không muốn bị người ta bán đi, sau đó lại còn phải nói lời cảm ơn.
Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lọt vào trong tai lại làm cho Hoắc Quang Lĩnh không khỏi xúc động. Hắn há lớn miệng, cuối cùng đành nuốt xuống bụng lời khuyên với Vương Tử Quân.
Tuy Hoắc Quang Lĩnh cảm thấy Vương Tử Quân nói có hơi quá, thế nhưng có một số việc căn bản là như vậy. Hắn cảm thấy mình có vài phương diện công bình với Vương Tử Quân, nhưng bí thư Diệp thì sao?
Nhưng khi mà có những chuyện trọng đại xảy ra, bí thư Diệp có đối đãi với Vương Tử Quân giống như với mình hay không? Điều này Hoắc Quang Lĩnh không dám cam đoan, cũng không dám há miệng đảm bảo.
Một đập nước lớn chỉ có hai người Vương Tử Quân và Hoắc Quang Lĩnh, thế nên không gian rất yên ắng, khi mà những con sóng vẫn đang nhộn nhạo trên mặt nước, cũng không ai trong số hai người muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
- Tử Quân, lần này tôi đến là có chút chuyện muốn trao đổi ý kiến với anh. Hoắc Quang Lĩnh cuối cùng cũng là người phá vỡ bầu không khí quá bình tĩnh, hắn cười cười với Vương Tử Quân rồi nói: - Thích Phúc Lai tự nhận lỗi từ chức, bây giờ có ảnh hưởng không nhỏ đến công tác của thành phố Lâm Hồ. Ý nghĩ của bí thư với thành phố Lâm Hồ là không để cho tình hình rối loạn, thế nhưng cũng không thể để cho thành phố Lâm Hồ là một đoàn thể vững như sắt, thích làm gì thì làm.
Trước đó Vương Tử Quân đã hiểu mục đích của Hoắc Quang Lĩnh đến gặp mặt mình lần này, nhưng lúc này hắn cũng không nói lời nào, chờ Hoắc Quang Lĩnh nói tiếp.
- Bí thư Cổ Hoằng Tắc của thành phố Hoa Dục có bằng tiến sĩ chính quy, có nhiều ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế, nếu như cho anh ấy đến nhận công tác ở thành phố Lâm Hồ, như vậy nhất định sẽ làm cho kinh tế Lâm Hồ phát triển lên bậc thang mới. Hoắc Quang Lĩnh giới thiệu tuy bình thường nhưng hình ảnh của Cổ Hoằng Tắc lại lóe lên trong đầu Vương Tử Quân. Hắn cũng không xa lạ gì Cổ Hoằng Tắc kia, hơn nữa khi hắn đi nghiên cứu công tác của thành phố Hoa Dục, bí thư Cổ kia còn đi theo hắn một ngày trời.
Tuy chỉ là tiếp xúc đơn giản nhưng Vương Tử Quân biết Cổ Hoằng Tắc là người công tác có ý nghĩ, nhìn vào quá trình phát triển của thành phố Hoa Dục hai năm qua thì biết rõ tròn méo thế nào. Nhưng Vương Tử Quân nhớ không lầm thì Cổ Hoằng Tắc mới chỉ đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Hoa Dục được hai năm mà thôi.
Như vậy nếu không quá cần thiết thì bí thư thị ủy chưa xong một nhiệm kỳ sẽ không được động vào. Mọi người đều biết thành phố Lâm Hồ là địa phương lập nghiệp của chủ tịch Chử Vận Phong, Hoắc Quang Lĩnh đẩy Cổ Hoằng Tắc đi ra, ý nghĩa thế nào thì ai cũng hiểu rõ ràng.
Vương Tử Quân giật cần, lưỡi câu rỗng tuếch. Hắn nhìn vào lưỡi câu mà nở nụ cười tự giễu nói: - Tôi căn bản là không sát cá, cũng chẳng có con nào đến đây trợ uy.
Hoắc Quang Lĩnh cười cười nhìn lưỡi câu của Vương Tử Quân, hắn nói: - Cũng không phải là anh không sát cá, chủ yếu là anh móc mồi không quá tốt. Thành Phố Hoa Dục là địa phương tốt, chúng ta tiếp theo nên đến đó câu cá, tôi đã đi qua một lần rồi, câu cá chỗ đó căn bản là rất tốt.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói lời nào khẳng định, Hoắc Quang Lĩnh lúc này lại giật cần, lưỡi câu cũng không có một con cá nào.
Sau ba giờ câu cá thì Vương Tử Quân cuối cùng chỉ thu hoạch được hai con cá chép nhỏ, Hoắc Quang Lĩnh thì câu được vài con cá như bàn tay. Cuối cùng hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cười vài tiếng, sau đó thả cá xuống đập nước.
Tuy không câu được cá nhưng không ảnh hưởng đến tình huống hai người ăn cá, chủ đập nước đã sớm cho người bắt hai con cá chép nặng ba bốn ký lên, sau đó nấu súp cá.
Vì hai bên không uống rượu nên chỉ mất nửa giờ thì Vương Tử Quân và hoắc quang lĩnh cùng nhau leo lên xe rời khỏi đập nước. Sau khi tiến vào nội thành Đông Hồng, hai bên đi mỗi người một ngã.
Trên đường về nhà Vương Tử Quân luôn nghĩ về vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ. Đối với hắn thì bây giờ ai tiến lên vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ cũng không liên quan quá lớn đến mình. Dù gì thì căn cơ của hắn vào lúc này là quá nhỏ, trong tay hắn căn bản không có nhân thủ.
Tuy Vương Tử Quân đã là một bến tàu ở Nam Giang, thế nhưng trên cơ bản không có vài người dựa về phía hắn. Dù là Chử Vận Phong kinh doanh nhiều năm ở Nam Giang hay Diệp Thừa Dân đứng đầu ban ngành cũng có lực hiệu triệu cao hơn hắn rất nhiều.
Lúc này Diệp Thừa Dân cho Hoắc Quang Lĩnh đến tìm mình, có thể thấy bí thư Diệp đã động tâm tư với vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ. Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, dù là vị lãnh đạo đứng đầu nào cũng không muốn mình luôn bị trợ thủ dẫn mũi bước đi.
Diệp Thừa Dân sở dĩ đứng chung chỗ với Chử Vận Phong ở sự kiện Thích Phúc Lai cũng vì không nắm chắc kéo đối phương đi xuống. Hơn nữa cùng liên hợp với Chử Vận Phong có thể chèn ép bộ dạng bệ vệ của mình, thế nên căn bản khá phù hợp.
Nhưng thế cục hiện tại đã biến hóa, Thích Phúc Lai rời đi, Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong căn bản không buông tha cho nhau, dù sao thì ai cũng muốn nắm quyền chủ động vào tay mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...