- Chủ tịch, tôi nói lung tung sao? Hì hì, bây giờ tâm tư của người kia đã trở thành Tư Mã Chiêu rồi. Tôi thấy có vài người cảm thấy ngài đang vướng bận, thế cho nên muốn leo lên vai của ngài. Lý Thừa Uyên nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp: - Thích Phúc Lai là hạng người gì? Người khác không biết, chẳng lẽ chúng ta còn không rõ sao? Nhiều năm qua anh ấy mất nhiều tâm tư cho sự phát triển của thành phố Lâm Hồ, bây giờ thành phố Lâm Hồ xảy ra chút chuyện, lại muốn anh ấy nhận lỗi từ chức, thật sự là quá oan uổng.
Chử Vận Phong không nói gì, thế nhưng thái độ như vậy lại cản bản biểu hiện rõ ràng cho Lý Thừa Uyên nhìn thấy. Vì vậy Lý Thừa Uyên nhận được ánh rạng đông, hắn nhanh chóng nói tiếp: - Chủ tịch, dù là ngài hay là tôi đều cảm thấy không thể nào lui bước. Thích Phúc Lai cần phải gánh vác trách nhiệm, đây là sự thật không thể từ chối, thế nhưng nếu muốn ỉa lên đầu Thích Phúc Lai, chúng ta căn bản không thể để cho người ta thực hiện được.
- À, chuyện này cũng chỉ là ý kiến của một người, hai ngày nữa tôi sẽ liên hệ với bí thư Diệp, sẽ quyết định kết quả sự việc. Chử Vận Phong nhìn ánh nắng bên ngoài phòng, sau đó trầm giọng nói.
Lời nói của Chử Vận Phong làm cho gương mặt của Lý Thừa Uyên có vài phần hưng phấn, hắn nói tiếp: - Chủ tịch, tôi cảm thấy chuyện này không chỉ lấy lại danh dự cho Thích Phúc Lai, còn làm cho một số người biết ở Nam Giang này không nên thích làm gì thì làm.
Chử Vận Phong khoát tay áo nói: - Chuyện này vẫn là có trách nhiệm của Thích Phúc Lai, còn trách nhiệm gì thì cứ để cho hội nghị thường ủy thảo luận.
Lý Thừa Uyên thấy Chử Vận Phong có thái độ kiên quyết như vậy cũng không kiên trì thêm, lần này hắn đến chủ yếu là vì chuyện của Thích Phúc Lai, bây giờ hắn đã làm tốt công tác của mình, cũng không muốn làm phức tạp thêm, cũng không muốn phát sinh những thứ không hay.
- Chủ tịch, vừa rồi tôi đi ra cửa và gặp anh Kim, anh ấy nói hai ngày tới chuẩn bị đến kiểm tra công tác của thành phố Lâm Hồ, tôi cảm thấy mình rời khỏi Lâm Hồ đã khá lâu, thế nên cũng định chờ anh Kim đi về sẽ đến kiểm tra công tác ở thành phố Lâm Hồ. Lý Thừa Uyên nói thêm hai câu với Chử Vận Phong, sau đó chợt giống như nhớ ra chuyện gì đó, tiếp tục nói với Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong vuốt ly sứ đựng nước trong tay, khẽ cân nhắc những ảnh hưởng mà Kim Hành Thuấn và Lý Thừa Uyên đến Lâm Hồ vào lúc này. Tuy chỉ là đến kiểm tra công tác, thế nhưng ý nghĩa của nó là gì là quá rõ ràng.
Kim Hành Thuấn và Lý Thừa Uyên chính là hai vị lãnh đạo đứng hàng thứ hai và thứ ba trong ủy ban tỉnh, hai người bọn họ liên tiếp đến kiểm tra công tác của thành phố lâm hồ, ý nghĩa của nó tất nhiên là dựng lên chỗ dựa vững chắc cho Thích Phúc Lai. Tình huống này mình nên có hành động hay nên đứng yên? Chử Vận Phong trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định ngồi yên xem tình hình như thế nào.
- Các anh đến thành phố Lâm Hồ nhất định phải làm cho cấp ủy chính quyền địa phương thấy được những gì đang tồn tại, anh nên nói rõ với Thích Phúc Lai, nói sự việc lần này tuy đã qua, thế nhưng tôi không hy vọng ở thành phố Lâm Hồ tiếp tục xuất hiện những tình huống mặt trái giống như vừa rồi.
Lý Thừa Uyên cảm thấy có chút thất vọng vì không thể kéo chủ tịch Chử Vận Phong đến thành phố Lâm Hồ, thế nhưng hắn cũng không dám bày tỏ vẻ thất vọng của mình ra bên ngoài, hắn thành thật nói: - Tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của mình cho Thích Phúc Lai.
"Phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn đến kiểm tra công tác đảm bảo an toàn sản xuất của thành phố Lâm Hồ", "Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lý Thừa Uyên đến yêu cầu ban ngành thành phố Lâm Hồ nên cố gắng khai thác, tiếp tục đẩy mạnh công tác phát triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ", "Phó chủ tịch tỉnh...Đến thành phố Lâm Hồ..."...
Du Giang Vĩ lật qua vài tờ báo vài ngày qua mà cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Khi hỏa hoạn xảy ra ở thành phố Lâm Hồ, chỉ trong vòng một đêm đã là chủ đề của toàn tỉnh. Lúc này ủy ban tỉnh kéo quân đến nghiên cứu kiểm tra công tác của thành phố Lâm Hồ, ý nghĩa của nó là gì thì không cần nói cũng biết.
Du Giang Vĩ nhìn những bài báo mà không khỏi cảm thấy có chút bực mình. Tuy tất cả đều ghi chép lại hành trình của lãnh đạo ủy ban tỉnh ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng nhìn vào những lời nói của bọn họ, hắn cảm thấy giống như Lâm Hồ đã trở thành anh hùng.
Lãnh đạo này đi thì lãnh đạo khác đến, bọn họ đến nói là kiểm tra công tác của thành phố Lâm Hồ, thực tế bọn họ dùng phương thức này để biểu đạt sự giúp đỡ với thành phố Lâm Hồ.
Ủy ban nhân dân tỉnh có tổng cộng tám vị phó chủ tịch trình, bây giờ đã có bảy vị đi đến thành phố Lâm Hồ. Du Giang Vĩ cảm thấy vị phó chủ tịch trình thứ tám cũng không cần phải đi, những người khác đều đã đi rồi, mình có đến cũng không có thêm được ảnh hưởng gì.
Kiệu hoa nhiều người cùng nâng lên, Lý Thừa Uyên và Kim Hành Thuấn là thường ủy tỉnh ủy, hai người bọn họ đều đã đi qua, cũng cho mọi người thấy rõ ủy ban nhân dân tỉnh căn bản bỏ ra toàn lực giúp đỡ Thích Phúc Lai ở sự kiện này.
Hai người bọn họ luôn là phụ tá đắc lực cho Chử Vận Phong, bây giờ tuy chủ tịch tỉnh không động, thế nhưng hai vị phụ tá lại động, thực tế đã nói quá rõ với tất cả mọi người.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Du Giang Vĩ nghĩ lại những lời nói mình nghe được trong vài ngày uqa. Tuy còn có người cảm thấy Vương Tử Quân cố gắng như vậy là vì chính nghĩa, thế nhưng cũng có nhiều người nói trưởng phòng Vương cố ý làm như vậy là vì gây khó cho chủ tịch Chử.
Còn có những lời nói rất khó nghe, nói Vương Tử Quân có tâm tư của Tư Mã Chiêu, điều này làm cho Du Giang Vĩ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Cũng may những lời này cũng chỉ là thông qua con đường trung gian truyền vào tai Du Giang Vĩ, nếu không hắn sẽ cho rằng đám người kia cực kỳ quá phận, nhưng cũng vì như vậy mà hắn cảm thấy nguy cơ rất lớn.
Nếu như trưởng phòng Vương không qua được cửa ải này, tảng đá làm bệ đỡ cho Du Giang Vĩ phát triển trong Nam Giang sẽ rơi xuống, một vài người mắt mỏng chỉ sợ sẽ cho ra trò ném đá xuống giếng.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Du Giang Vĩ, hắn nhìn qua dãy số gọi đến, đó là số của văn phòng tỉnh ủy. Hắn nghe máy, chợt thấy bên trong vang lên giọng nói của phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hào Anh Khải: - Cậu Giang Vĩ phải không? Tôi là Hào Anh Khải.
Hào Anh Khải là phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, vì không phải là phó thư ký trưởng nên vị trí không quá quan trọng nhưng cấp bậc lại cao hơn Du Giang Vĩ, vì dù sao thì Du Giang Vĩ cũng mới chỉ là một vị cán bộ cấp phó cục mà thôi.
Mặc dù Hào Anh Khải rất khách khí nhưng Du Giang Vĩ vẫn cười nói: - Chào chủ nhiệm Hào, ngài gọi điện thoại đến có gì cần phân phó sao?
- Cũng không dám nói là phân phó, chỗ này của tôi có một văn kiện cơ mật cần đưa đến các vị lãnh đạo, vốn định cho người đưa đến tay cậu, thế nhưng bây giờ văn kiện quá nhiều, nên làm phiền cậu đến nhận văn kiện một chút.
- Chủ nhiệm Hào quá khách khí rồi, bây giờ tôi sẽ qua ngay. Du Giang Vĩ biết rõ Hào Anh Khải nói lời khách khí, thế nhưng thực tế đối phương gọi điện thoại lại ép mình đến nhận văn kiện.
Du Giang Vĩ đã nhiều lần thực hiện công tác này, hắn đặt điện thoại xuống rồi đơn giản thu dọn bàn làm việc của mình, sau đó đi về phía phòng làm việc của Hào Anh Khải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...