Bí Thư Trùng Sinh

Chiếc xe chợt dừng lại, lái xe thò đầu ra mắng:

- Mày muốn chết sao? Thiếu chút nữa thì hù chết ông rồi.

Viên thư ký cũng bị dọa hoảng sợ vì tình huống vừa rồi, nếu như Thích Phúc Lai thật sự xảy ra chuyện, như vậy tương lai của một viên thư ký như hắn là cực kỳ ảm đạm. Hơn nữa chủ nhục thì thần không được vui, Thích Phúc Lai đang cực kỳ kinh hãi, hắn cũng phải có biểu hiện sao cho phù hợp.

- Anh đi xuống cho tôi, anh chạy xe tốc độ quá cao, còn nói gì nữa? Đi xuống.

Khi đám nhân viên đi thêo viên thư ký chửi ầm lên, tên lái xe ý thức được tình huống không ổn, thế là nhanh chóng nhấn chân ga bỏ đi.

Viên thư ký nhìn biển số xe, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cục công an gần nhất. Đối với hắn thì việc xử lý một chiếc xe tải là cực kỳ đơn giản.

- Thôi bỏ đi.

Thích Phúc Lai nhìn chiếc xe chạy đi như bay rồi khoát tay nói.

Mặc dù viên thư ký cảm thấy không tình nguyện, thế nhưng thấy tâm tình của lãnh đạo mình là không tốt, hắn thấy nhiều hơn một việc không bằng ít đi một việc, thế là đành phải thôi.

- Bí thư, chúng ta bây giờ đi đâu?

Sau khi Thích Phúc Lai lên xe thì thư ký khẽ hỏi.


Thích Phúc Lai trầm ngâm một chút rồi nói:

- Hôm nay cậu sắp xếp từ chối tất cả cá cuộc hẹn, tôi về nhà nghỉ ngơi một chút.

Thư ký có chút sững sốt, hắn đi theo Thích Phúc Lai cũng đã được hai năm, hắn biết rõ tính tình của bí thư. Hôm nay có vài hạng mục công tác do chính Thích Phúc Lai tự sắp xếp, vì sao lãnh đạo lại thay đổi như vậy?

Phía trước có xe cảnh sát hộ tống, xe của Vương Tử Quân chạy rất vững vàng trên đường cao tốc. Lúc này Tiểu Bảo Nhi đang cực kỳ hào hứng, đang cùng mẹ chơi trò đoán chữ, đúng là đứa bé này không biết gian khổ là gì.

Vương Tử Quân chủ yếu chuyên tâm lái xe, lâu lâu cũng chen vào một vài lời với Tiểu Bảo Nhi. Khi xe sắp rời khỏi đường cao tốc, Mạc Tiểu Bắc chợt hỏi:

- Anh tin thành phố Lâm Hồ sẽ cho ra một câu trả lời thỏa mãn sao?

Vương Tử Quân biết rõ có lẽ Mạc Tiểu Bắc đã nhẫn nhịn khá lâu rồi, hắn cũng không quay đầu mà cười cười nói:

- Ngay cả em còn không nhịn được, em cảm thấy anh có tin hay không?

- Nếu đã không tin, việc gì còn...

Vương Tử Quân nở nụ cười tự chế giễu nói:

- Anh ở trên địa bàn của người ta, căn bản chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, anh còn làm thế nào được? Chỉ sợ không qua hai ngày sau sẽ có người đến tỉnh tố cáo, nói anh vươn tay quá dài, chạy đến thành phố Lâm Hồ giả trang vi hành, có tâm tư không hay. Con đường làm quan quá nguy hiểm, nếu phạm lỗi thì thật sự khó lãng tránh.


- Nhưng cứ bỏ mặc vậy sao?

Mạc Tiểu Bắc dùng giọng có chút không cam lòng hỏi.

- Sao lại bỏ mặc được?

Vương Tử Quân trả lời không chút do dự, giọng điệu tràn đầy kiên định.

Sáng sớm hôm sau Vương Tử Quân chạy bộ vài vòng quanh khu nhà thường ủy tỉnh ủy, đầu đổ đầy mồ hôi. Lúc này bộ quần áo thể thao màu trắng làm cho hắn cực kỳ phấn chấn tinh thần, đầy sức sống.

- Trưởng phòng Vương, bộ quần áo thể thao này của anh rất đẹp.

Khi Vương Tử Quân đi qua quảng trường nhỏ, lúc này Diệp Thừa Dân đang đánh Thái Cực Quyền chợt mỉm cười nói. Diệp Thừa Dân mặc trang phục luyện Thái Cực Quyền, nếu đang đứng ở một công viên công cộng, như vậy thật sự giống như một cán bộ về hưu đang tập dưỡng sinh.

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân, hắn nhìn bí thư Diệp đánh Thái Cực Quyền mà không nói gì, chỉ lẳng lặng làm một người xem. Hắn nhìn vào động tác của Diệp Thừa Dân, cảm thấy bài quyền kia căn bản được chỉ đạo quá rõ ràng, từng chiêu bài bản hẳn hoi, tiêu sái tự nhiên.

Diệp Thừa Dân cũng không trò chuyện với Vương Tử Quân, sau khi đánh xong một bài thì mới thu hồi nắm đấm, sau đó nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Tôi đây đánh Thái Cực Quyền chỉ là rèn luyện sức khỏe, nhưng bây giờ mỗi ngày phải ít nhất đánh một lần.


Sau khi có việc ngã bài xảy ra thì mối quan hệ giữa hai người rất vi diệu, tuy Diệp Thừa Dân đối mặt với Vương Tử Quân vẫn tươi cười hớn hở, thế nhưng thực tế vách ngăn giữa hai người đang giãn cách.

Loại giãn cách này làm cho hai người căn bản thầm hiểu lẫn nhau.

- Bí thư quá khiêm tốn rồi, con người của tôi chỉ biết chạy bộ, không thể so với bộ quyền này của ngài. Tôi thấy ngài múa quyền như nước chảy mây trôi, chỉ sợ đã đjược giáo sư chỉ dạy qua, chỉ sợ không phải giáo sư có chuyên môn thì chẳng có công lực cao như vậy.

Vương Tử Quân lấy một chiếc khăn mặt ở bên cạnh đưa đến cho Diệp Thừa Dân, sau đó mỉm cười nói.

Diệp Thừa Dân dùng khăn mặt lau mồ hôi mặt, sau đó cười ha hả nói:

- Tử Quân ơi là Tử Quân, cậu chính là một câu làm tỉnh người trong mộng, tôi đang cảm thấy sau này về hưu có chút buồn rầu, anh nói như vậy thì tôi sẽ dứt khoát đi mở một khóa học Thái Cực Quyền, biết đâu sẽ kiếm được vài đồng?

Kiếm vài đồng tiền, tất nhiên đây chỉ là lời nói vui đùa, Vương Tử Quân cười cười trực tiếp ném câu sau của bí thư Diệp ra sau đầu. Hai người tùy ý nói vài câu về công tác, lúc này chợt Diệp Thừa Dân dùng giọng lơ đãng hỏi một câu:

- Nghe nói thành phố Lâm Hồ phát sinh hỏa hoạn, khi đó anh cũng vừa có mặt ở hiện trường?

- À, tôi có mặt ở nơi đó, vì tôi và Tiểu Bắc đi đến thăm một người bạn của ông cụ, không ngờ lại tận mắt thấy hỏa hoạn. Sự việc rất đau lòng, nhưng trong vụ hỏa hoạn này lại thấy được tình người chốn nhân gian, một người mẹ có thể có được lực lượng để đỡ con mình khi rơi xuống lầu, thật sự là quá vĩ đại.

Diệp Thừa Dân gật đầu nói:

- Anh nói không sai, ngày hôm qua tôi đã xem báo, thật sự cảm động.

Hai người nói đến đây thì giống như không còn chủ đề nào khác, quảng trường nhro chợt trở nên cực kỳ im ắng. Nếu như có người thứ ba ở nơi đây, chỉ sợ bọn họ sẽ cảm thấy bầu không khí cực kỳ đè nén.


- Tử Quân, anh lúc đó có mặt ở hiện trường, anh cảm thấy vụ hỏa hoạn đó là ngoài ý muốn sao?

Diệp Thừa Dân mở miệng trước, giọng điệu sắc bén.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Việc gì cũng phải căn cứ vào sự thật, hai ngày nữa thành phố Lâm Hồ sẽ báo cáo sự việc lên trên.

Vương Tử Quân trả lời làm cho Diệp Thừa Dân có chút thất vọng. Câu trả lời của Vương Tử Quân tuy cực kỳ nghiêm túc nhưng lại làm cho lão có chút không thoải mái, nhưng không thể nào bác bỏ câu trả lời của Vương Tử Quân được.

- Nhưng nơi đó xuất hiện vấn đề khó khăn về việc đền bù giải tỏa lại xuất hiện hỏa hoạn, cũng khó tránh khỏi người ta có âm mưu.

Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, sau đó trầm giọng nói:

- Quá khác thường.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu không nói gì.

Khi hai người nói chuyện với nhau, một bóng người khá tráng kiện chạy đến. Người này chạy đến đón ánh nắng ban mai, căn bản làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như toàn thân được bọc trong ánh nắng vàng.

Nơi đây là khu nhà cho thường ủy tỉnh ủy, thế nên phương diện xây dựng được chú trọng cao độ. Lãnh đạo của phòng xử lý sự vụ cơ quan căn bản luôn cực kỳ quan tâm, vì có mấy người không chú ý đến sức khỏe của mình? Vì vậy để tiện lợi cho lãnh đạo tranh thủ thời gian rảnh rỗi để rèn luyện giữ gìn sức khỏe, hắn đành phải mở trong khu nhà thường ủy nhiều công viên nhỏ.

Giông như có một định ước ngầm, vài vị lãnh đạo có vị trí cao đều có khu rèn luyện sức khỏe của mình. Mặc dù mọi người đều luyện tập vào buổi sáng, thế nhưng lại sinh ra tình cảnh hai tướng không đối mặt nhau, thế cho nên sau khi chỗ này thuộc sở hữu của bí thư Diệp, căn bản chưa từng thấy bóng dáng của chủ tịch Chử ở nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui