Tên lái xe nói đến đây thì có chút chần chờ, sua đó dùng giọng thần bí nói: - Người thân của anh ở bên kia sao? Tôi cảm thấy anh nên khuyên nhủ mọi người, cánh tay không lay được đùi, cũng đừng nên cứng rắn như vậy nữa.
Vương Tử Quân biết rõ lời nói của viên lái xe có ý nghĩa gì, nhưng hắn cũng không có tâm tư đáp lại. Hắn nhanh chóng nói: - Cám ơn lòng tốt của anh, sau này tôi nhất định sẽ khuyên nhủ người thân, nhưng bây giờ đang rất gấp, tôi rất quan tâm đến phương diện an toàn của bọn họ.
Tên tài xế cũng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hắn hút hai hơi rồi dụi điếu thuốc, sau đó nói: - Anh bạn, tôi nể tình anh nên đưa đi một đoạn đường, nhưng tôi đã nói rồi, tôi chỉ đưa anh đến bên đại lộ, anh phải tự mình đi vào trong.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Vậy làm phiền anh.
Tên tài xế chạy rất nhanh, đoạn đường mà bình thường xe cộ đông đúc phải mất hơn nửa tiếng nhưng bây giờ là nửa đêm không có xe qua lại nên chỉ mất vài phút mà thôi. Khi xuống xe thì viên tài xế dung giọng thiện ý nhắc nhở một câu: - Anh bạn, chỉ nhanh chóng cứu giúp người thân mà thôi, cũng đừng nên làm chuyện gì khác.
Vương Tử Quân xuống xe, hắn nhanh chóng đi đến khu dân cư bên kia. Lúc này bên kia vẫn bốc lửa lớn, trước cổng khu dân cư có một đám người đang tụ tập với nhau rất rối loạn, có vài người đang hô hào lấy nước dập lửa, thế nhưng hành vi của bọn họ căn bản như muối bỏ biển, không có chút hiệu quả nào.
- Đồ đạc của tôi, sổ tiết kiệm của tôi vẫn còn ở trong nhà. Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi liều mạng vùng vẫy muốn xông vào bên trong, thế nhưng một người đàn ông ở bên cạnh liều mạng giữ lấy người nàng: - Con bà nó, bỏ đi, không có tiền thì làm ra tiền, cũng không nên bất cứ giá nào, bên trong quá nguy hiểm...
- Tiểu Minh...Tiểu Minh đâu rồi? Đến đây nhanh lên.
- Chỗ chúng tôi đang cháy..Cái gì, tôi đã gọi điện thoại từ nãy giờ rồi, bọn họ còn chưa đến nữa sao? Những âm thanh hỗn loạn liên tục vang lên bên tai Vương Tử Quân, nhưng hắn còn chưa thấy hình bóng của người nào trong nhà ông Lý. Khi hắn chuẩn bị hỏi một câu, chợt thấy một người phóng ra như hổ báo.
- Lưu Nhị, tao đánh chết thằng chó mày. ôột giọng nói phẫn hận vang lên, một đấm bay đến người đối diện.
Giọng nói này khá quen thuộc với Vương Tử Quân, hắn tiến lên hai bước, chợt thấy Lưu Nhị đã bị người kia đánh ngã xuống đất. Nhưng lúc này người kia cũng không bỏ qua, hắn đứng lên cầm lấy cục gạch đập lên đầu của Lưu Nhị.
Tuy Lưu Nhị có đề phòng nhưng cục gạch vẫn đập lên đầu, chẳng qua hắn cũng không ngã xuống, hắn vừa bụm lấy đầu vừa lớn tiếng nói: - Con bà mày, Lý Kiếm Tú, mày điên rồi sao? Hôm nay ông không cho mày biết tay, sau này sẽ cùng họ với mày.
Lưu Nhị nói rồi phất tay, có vài người phía sau phóng về phía Lý Kiếm Tú. Lúc này có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chạy ra khỏi đám người, nàng đi đến bên cạnh Lý Kiếm Tú, sau đó lớn tiếng thét gào như gà mẹ che chở cho con: - Lưu Nhị, anh trả con tôi lại đây...Trả con tôi lại đây.
Gương mặt vốn hung ác của Lưu Nhị có chút biến đổi, nhưng hắn nhanh chóng trở nên dữ tợn: - Con của cô ở đâu cô còn không biết, tôi sao biết con cô ở nơi nào? Đúng là nói bậy bạ, không ra thể thống gì.
- Tiểu Hoa...Lúc này Tiểu Hoa còn chưa chạy ra, Lưu Nhị, anh đúng là hạng khốn kiếp, anh nói xem có phải chính mình phóng hỏa hay không? Anh đúng là không phải con người. Người phụ nữ vừa mắng vừa điên cuồng phóng về phía Lưu Nhị.
Vương Tử Quân lúc này đã nhìn rõ bộ dạng của người phụ nữ kia, hắn nhớ rõ lúc dùng cơm thì người kia cũng ngồi bên phía nhà Lý gia, cũng không nói nhiều, nhìn qua cực kỳ có bộ dạng của một nàng vợ hiền lành gương mẫu.
Không ngờ người phụ nữ ít nói kia lúc này lại giống như sư tử bị chọc giận, căn bản không ngưng la hét tìm con.
Vương Tử Quân căn bản không có thời gian tiếp xúc với cháu chắt nhà Lý gia, thế nhưng nhìn tình cảnh của người phụ nữ, hắn chợt sinh ra cảm giác xấu. Ngọn lửa trước mặt vẫn bốc lên cao giống như trêu chọc đám người bên dưới, ánh lửa chiếu lên mặt người làm hằn lên những sợi tơ máu.
- Con gái của chị lên lầu thì nào liên quan gì đến tôi? Này chị dâu nhà Lý gia, cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói lung tung. Chị đừng ngậm máu phun người, tôi có thể tố cáo chị phỉ báng người khác. Giọng nói của Lưu Nhị là rất lớn, nhưng Vương Tử Quân nhìn vào ánh mắt của Lưu Nhị, cảm thấy có chút bàng hoàng.
Với ánh mắt của Vương Tử Quân nào không nhìn rõ đối phương đang nói dối? Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thích Phúc Lai. Chút lo lắng vừa rồi của hắn bị gác lại trong lòng, tuy hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, thế nhưng hắn không phải là người mất hết cảm xúc, không phải biến thành người lạnh lùng.
- Mẹ..Mẹ...Mẹ ơi... Tiếng nói trẻ thơ vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua ánh lửa thấy trên cửa nhà Lý gia có một hình bóng mảnh mai, hình bóng cực kỳ yếu ớt trong ngọn lửa, giôngs như sắp bị ngọn lửa kia thôn phệ.
Âm thanh la hét chung quanh chợt ngừng lại, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô bé bên kia.
- Tiểu Hoa. Lý Kiếm Tú buồn bã kêu lên một tiếng, hắn muốn phóng lên, thế nhưng người chung quanh nhanh chóng tiến lên giữ lại.
- Kiếm Tú, lửa quá lớn, anh định làm gì? Anh không thể vào được. Một người đàn ông có độ tuổi tương đương giữ chặt lấy tay Lý Kiếm Tú, gương mặt có chút run rẩy.
Lý Kiếm Tú không nói gì, hắn chỉ dùng hành động để biểu hiện cảm giác của mình. Hắn liều mạng muốn tránh đi những bàn tay của người chung quanh, thế nhưng rất đáng tiếc, những cánh tay kia vẫn giữ chặt lấy người hắn như vòng kim cô.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng liều mạng của Lý Kiếm Tú, hắn thật sự rất đồng tình. Nhưng lúc này ngọn lửa đã bùng lên ở cầu thang, người ta xông lên sẽ không có khả năng đi ra. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng lúc này hắn cũng nhanh chóng phát hiện mình không phải là thần.
Ngọn lửa càng lớn, tiếng la hét của cô bé trên kia càng khản giọng, lúc này không biết ai nói một câu nhảy xuống, thế là mọi người chợt bừng tỉnh.
- Có ga giường không? Mau tìm lấy vài cái lót bên dưới. Vương Tử Quân nhìn đám người đang lộn xộn chung quanh, hắn hét lên. Vài tên đàn ông nhanh chóng cầm lấy nệm trong tay vợ chạy ra.
Vương Tử Quân nhìn thấy có năm tầng ga giường được chập lại với nhau, hắn cũng tiến lên giữ lấy một góc. Hắn cố gắng tính toán xem cô bé sẽ rơi xuống vị trí nào, thế nhưng hắn căn bản không tìm được đáp án chính xác.
Tính mạng con người là cực kỳ quan trọng, lại quan trọng hơn vào lúc này, lúc này Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không thể nào làm gì tốt hơn. Người phụ nữ kia đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nàng nhìn con gái đang leo lên lan can, lúc này ngọn lửa càng lớn hơn.
- Tiểu Hoa, dũng cảm lên, mai mẹ đưa con đi ăn KFC. Người phụ nữ vừa khóc vừa lớn tiếng dặn dò con gái.
Cô bé đứng bên cạnh ngọn lửa cũng không nói lời nào, khi mọi người đang cực kỳ không yên lòng thì cô bé đã nhảy xuống bên dưới như một chiếc lá khô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...