Bí Thư Trùng Sinh

Lưu Nhị căn bản còn có chút tôn kính khi đối diện với ông Lý, thế nhưng lại căn bản không thèm quan tâm đến Lý Kiếm Tú. Hắn nhìn qua Lý Kiếm Tú rồi cười cười nói: - Tú Tài, muốn đánh nhau với tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, khi còn nhỏ thì tôi chấp cậu hai người, bây giờ thì cậu lại càng không chịu được.

Lưu Nhị nói đến đây cũng không chờ Lý Kiếm Tú mở miệng, hắn nhanh chóng nói tiếp: - Ông Lý, lúc này mọi người đang rất bận rộn, cháu cũng không muốn đến đây nói chuyện vòng quanh. Tòa nhà Đế Hanh chính là hạng mục do đích thân bí thư thị ủy nắm quyền thống soái, cảm thấy chỉ bằng vài người các ông có thể chống đỡ được sao? Tôi nói cho các người biết, cánh tay không lay được đùi, ông thành thật ký cho tôi, sau đó nhận tiền bồi thường rồi đi làm gì thì làm.

- Chút tiền bồi thường của các người có thể làm cho người ta sống được sao? Lý Kiếm Tú vừa rồi bị Lưu Nhị nói móc, bây giờ mặt căn bản là đỏ bừng. Lúc này nghe thấy Lưu Nhị nói như vậy thì cũng cố gắng phản bác.

Lưu Nhị cười cười nói: - Tú Tài, tiêu chuẩn đề bù là do tuyến trên quy định, anh không đồng ý cũng phải tiếp nhận, mà không đồng ý cũng không làm ra trò trống gì. Không phải Lưu Lão Nhị tôi không nể mặt anh, nhưng căn bản là người bên trên không nể mặt anh.

- Đồng thời tôi nói cho anh biết, nên thành thật dọn nhà đi là vừa. Tuyến trên vừa cho ra quyết định khởi công, dù anh có như thế nào thì cũng chỉ toi công mà thôi.


- Tôi cũng không tin không có chỗ nào nói lý, chúng tôi bán căn hộ này cũng có thể được bảy tám trăm ngàn, các người chỉ ném ra vài chục ngàn là xong sao? Nào có chuyện như vậy? Hôm nay tôi nói thẳng thừng, nhà của tôi ở đây, tôi không chuyển đi đâu cả. Lý Kiếm Tú càng nói càng nóng nảy, nhưng Lưu Nhị cũng không thèm quan tâm. Lúc này ánh mắt của hắn chủ yếu rơi lên người của Mạc Tiểu Bắc, giống như đang nhìn vào một mâm cơm cực kỳ thịnh soạn, chảy cả nước miếng.

Vương Tử Quân căn bản nổi giận với ánh mắt không thèm kiêng nể gì của Lưu Nhị, hắn cũng không nhịn được. Hắn nhìn thoán qua Lưu Nhị, sau đó thản nhiên nói: - Sự việc đã xong rồi, mời anh về thôi.

Lưu Nhị nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó cười hì hì dùng giọng tà ác nói: - Tôi tưởng là đại thần nơi nào, thì ra cũng chỉ là một cậu em mà thôi. Tôi nói cho cậu biết, chỗ này không có chuyện của cậu, tốt nhất là cậu đừng trộn lẫn vào. Nếu không tôi sẽ cho người đưa cậu đi hai ba ngày, cho cậu một bài học nhớ đời.

Mặc dù nói những lời khá cứng nhưn Lưu Nhị cũng biết mình không nên ở lâu nơi này, hắn nói thêm vài câu khá mạnh mẽ rồi rời đi.

Khi đám người kia rời đi thì bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, ông Lý nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc rồi nói: - Thị ủy muốn dùng quỹ đất nơi này để xây dựng tòa nhà Đế Hanh, không phải là chúng tôi không muốn dọn nhà, nhưng đối với bọn tôi thì nhà cũ tuy khó bỏ nhưng thị ủy đã cho ra quyết định, thế nên vẫn cố gắng giúp đỡ. Khốn nổi đám người kia cho ra điều kiện đền bù quá kém, đây không phải là muốn cắt đứt đường sống của dân sao?

Mạc Tiểu Bắc không tỏ thái độ mà nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, tòa nhà Đế Hanh là hạng mục lớn của thành phố Lâm Hồ, Thích Phúc Lai phải cho ra chuẩn bị đầy đủ mới phải. Trước đó thành phố Lâm Hồ căn bản có báo cáo cực kỳ tỉ mỉ và xác thực về hạng mục này, cũng rất có sức thuyết phục, vì vậy tỉnh Nam Giang chọn thái độ giúp đỡ, miễn thuế và đầu tư khá mạnh, hơn nữa còn bật đèn xanh ở phương diện kiểm duyệt dự án. hạng mục này một khi được hoàn thành sẽ có tác dụng lớn với tình hình phát triển kinh tế của Lâm Hồ. Tuy Vương Tử Quân rất bất mãn với công tác ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng dù sao hắn cũng không phải là lãnh đạo được phân công quản lý ở phương diện này, nếu bây giờ tỏ thái độ thì không quá tốt.

May mà tâm tình của mọi người cũng không chịu ảnh hưởng quá nặng, sau khi nói thêm vài câu thì ông Lý đề nghị ra ngoài dùng cơm. Người nhà Lý gia đều đồng ý, dù sao thì cả nhà Vương Tử Quân cũng là khách từ xa đến, là đối tượng được cả nhà bọn họ hoan nghênh.


Lý Kiếm Tú vừa mở cửa phòng thì hô lên một tiếng kinh hoảng, Vương Tử Quân nhìn theo ánh mắt của Lý Kiếm Tú, chợt thấy một con rắn xanh như chiếc đũa đang ngẩng đầu ở cửa ra vào. Con rắn kia dù không tấn công người thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Không cần hỏi cũng biết con rắn kia nhất định là do đám người Lưu Nhị để lại, ý nghĩa của nó rất rõ ràng, đó là đánh núi dọa hổ.

Khi không ít người nhà Lý gia cảm thấy bó tay, Mạc Tiểu Bắc đã lấy ra một cây lau nhà, nàng cũng không chờ con hắn kia chuyển động, nhanh chóng dùng thân cây lau nhà đập vào đầu rắn.

Chỉ sau chốc lát thì con rắn xanh dang diễu võ giương oai đã chết cứng trên mặt đất. Tuy động tác của Mạc Tiểu Bắc rất đơn giản, thế nhưng nếu không có ánh mắt và hai tay nhuần nhuyễn, căn bản khó là được như vậy.

Người nhà Lý gia vào khách sạn và tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể thấy được trong vẻ nhiệt tình của bọn họ còn có vài phần bất an không yên, đặc biệt là Lý Kiếm Tú càng ít lên tiếng.

Tuy người Lý gia không muốn nhắc đến đề tài này, nhưng Vương Tử Quân vẫn dùng giọng bóng gió hỏi vài câu. Vương Tử Quân từ trong miệng người nhà Lý gia mà biết tòa nhà Đế Hanh là hạng mục mới được khởi động gần đây, là hạng mục được bí thư thị ủy Thích Phúc Lai cực kỳ coi trọng, bí thư Thích cho ra yêu cầu các ban ngành phải bật đèn xanh với hạng mục này.


Hạng mục này sở dĩ làm cho người nhà Lý gia cảm thấy khó chịu cũng là vì căn hộ của gia đình nằm trong phạm vi di dời, nhà bọn họ đồng ý phối hợp công tác với chính quyền, thế nhưng bọn họ khó thể tiếp nhận vì điều kiện đền bù quá kém. Chưa nói đến phương diện cầm số tiền đền bù khó mua được một căn hộ, mà dù bọn họ có đi thêu nhà cũng không chống đỡ được vài năm.

Không riêng gì Lý gia mà trong khu dân cư kia có rất nhiều hộ không chịu di dời, lúc mới bắt đầu thì công ty xây dựng có đến đàm phán, nhưng chỉ sau vài ngày thì lại biến thành đám người Lưu Nhị. Hai bên tiếp xúc với nhau một thời gian, đàm phán cực kỳ khó khăn, chênh lệch là rất lớn. Vì đám người Lưu Nhị kia quá thông minh, lại ra vẻ hùng hồn, thật ra rất keo kiệt, thế nên đàm phán giữa hai bên rơi vào bế tắc.

Vì đối phó với đám người Lưu Nhị, bọn họ đã nghĩ ra không ít biện pháp, thậm chí còn phản ánh vấn đề với tỉnh ủy, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Lý Kiếm Tú nghĩ đến tình huống mình phản ánh vấn đề lên tỉnh, hắn chợt vỗ bàn nói: - Những người này căn bản là cùng một giuộc với nhau, bọn họ muốn đuổi chúng tôi ra ngoài để kiếm tiền về tay mình.

Bữa cơm vì chuyện di dời mà có bầu không khí rất đè nén, sau khi dùng cơm xong thì Lý gia mời Vương Tử Quân về nhà, thế nhưng Vương Tử Quân lại lấy lý do đặt phòng ở khách sạn để từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui