Bí Thư Trùng Sinh

người gọi điện thoại đến là bố của Vương Tử Quân. Lúc này hai cha con người nam kẻ bắc, hơn nữa công tác lại rất bận rộn, thế cho nên cũng ít gọi điện thoại cho nhau.

- Bố, ngài đã ăn cơm chưa?

- Đã ăn rồi, con ăn chưa? Giọng nói ôm hòa của Vương Quang Vinh truyền đến thông qua sóng điện thoại.

Lúc này Vương Quang Vinh là phó chủ nhiệm văn phòng của Lâm Trạch Viễn, căn bản là một người cực kỳ cần kết giao trong mắt nhiều nhân vật quan trọng. Càng có nhiều tin đồn nói rằng sắp có một đợt chuyển giao, không bao lâu sau Vương Quang Vinh sẽ tiến lên một bước.

- Con cũng vừa ăn xong.

- Vậy thì tốt, Tiểu Bảo Nhi đang nghịch gì đấy? Đã vài ngày bố không được nghe cháu nói chuyện, mẹ của con cũng muốn được nói chuyện với cháu. Vương Quang Vinh nhắc đến cháu nội thì càng nở nụ cười vui sướng.

Vương Tử Quân cười cười, lúc này Tiểu Bảo Nhi không ở bên cạnh mình, hắn cũng không thể biến Tiểu Bảo Nhi ra được, thế là cười nói: - Bố, con còn tưởng rằng bố tìm con, thì ra là tìm Tiểu Bảo Nhi. Vậy thì ngài gọi điện thoại về số ở trong nhà, lúc này con đang ở bên ngoài.

- À, bố biết rồi. Tử Quân này, dù con có bận rộn công tác thì cũng nên chú trọng đến vợ con, công tác vĩnh viễn không bao giờ làm hết được, con có biết không?


Vương Tử Quân nghe lời dặn dò của bố mà không khỏi dùng giọng đảm bảo nói: - Bố, ngài cứ yên tâm, con đảm bảo sẽ không có sai lầm trong công tác và cuộc sống, sẽ không ngược đãi cháu nội Tiểu Bảo Nhi của ngài.

Hai cha con nói về một vài chuyện trong nhà, sau đó Vương Quang Vinh lơ đãng nhắc đến Lâm Dĩnh Nhi, nói là cô bé kia rất đáng yêu, không khỏi làm cho Vương Tử Quân đổ mồ hôi hột.

Con gái của hắn có đáng yêu hay không? Vương Tử Quân là người làm bố tất nhiên biết rất rõ. Vài ngày trước hắn còn đưa hai mẹ con Lâm Dĩnh Nhi đi dạo phố, cô bé kia càng lớn càng xinh xắn, càng giống như mẹ...

- Bí thư Lâm đã biết chuyện của Diêu Trung Tắc. May mà Vương Quang Vinh cũng không nói thêm, nếu không mồ hôi trên trán Vương Tử Quân sẽ là một dòng suối nhỏ. Sau khi nghe thấy bố chủ động dời chủ đề, hắn không khỏi thở dài một hơi.

- Con có ý nghĩ gì khi mà Diêu Trung Tắc rời đi không?

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó mới nói: - Bố, con từng có nghĩ qua về điều này, thế nhưng con cảm thấy mình nên bỏ thêm chút thời gian ở vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.

Vương Tử Quân nói xong thì chợt nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thở dốc, rõ ràng Vương Quang Vinh bên kia cũng đồng ý với ý nghĩ của hắn. Lão khẽ nói: - Bí thư Lâm cũng có ý nghĩ như con, vì con còn trẻ tuổi, có một số việc quá nhanh cũng không đạt, tiến lên quá nhanh thường làm cho căn cơ không ổn định.


- Dựa theo vị trí của con hiện tại, nên làm vững chắc căn cơ của mình, như vậy sẽ có lợi ích rất lớn, nếu bây giờ tiến lên thì có hơi sớm. Con có thể nghĩ như vậy thì bố cũng vui mừng.

Tuy Vương Tử Quân cảm thấy bố còn có chút chênh lệch với mình ở phương diện trí tuệ tham chính, thế nhưng lúc này nghe bố khen ngợi thì hắn không khỏi có chút đắc ý. Bố đúng là bố, mặc dù hắn đi xa như thế nào cũng vĩnh viễn không thể nào thay đổi được tất cả.

Vương Tử Quân cúp điện thoại mà không khỏi cảm thấy tâm tư dễ dàng hơn, tuy hắn đã quyết định ném cơ hội này cho Đậu Minh Đường, thế nhưng quyết định này vẫn làm cho hắn có chút không cam lòng và bàng hoàng. Bây giờ bố hắn đưa đến ý nghĩ của Lâm Trạch Viễn, hắn chợt cảm thấy có chút thoải mái.

Khi Vương Tử Quân đi ô tô về nhà, lúc này Lý Thừa Uyên cũng đang ngồi trong phòng làm việc của Chử Vận Phong, hắn vừa hút thuốc vừa nói chuyện với Chử Vận Phong.

Sau khi báo cáo một hạng mục cho Chử Vận Phong, Lý Thừa Uyên do dự một chút, sau đó vẫn nói ra ý nghĩ của mình: - Chủ tịch, tôi nghe nói không bao lâu nữa bí thư Diêu sẽ rời khỏi tỉnh Nam Giang, tỉnh chúng ta đã có định luận gì về nhân tuyển tiếp nhận vị trí của bí thư Diêu hay chưa?

Đã có định luận hay chưa thì Lý Thừa Uyên căn bản là biết rõ ràng, hắn sở dĩ hỏi như vậy thật ra cũng là vì muốn biểu đạt thái độ và cái nhìn của mình với chuyện này.

Lý Thừa Uyên là lãnh đạo đứng hàng thứ tư ở tỉnh ủy, hắn căn bản cực kỳ hướng tới vị trí của Diêu Trung Tắc. Tuy đối với hắn chỉ là một bậc thang nhỏ, thế nhưng có thể tiến lên một bước thì càng gần với vị trí mà hắn mộng tưởng hơn một bước.


Chử Vận Phong cũng không bất ngờ với vấn đề của Lý Thừa Uyên, không muốn làm tướng quân thì không là lính tốt. Nếu Lý Thừa Uyên không động tâm khi đối mặt với thế cục lúc này, như vậy cũng không phải là quy cách thông thường. Cho dù là Chử Vận Phong đối diện với tình huống này thì cũng tuyệt đối không lùi bước, thậm chí có thể nói là tâm tư còn mãnh liệt hơn cả Lý Thừa Uyên.

- Cho đến bây giờ bí thư Diệp vẫn chưa trao đổi ý kiến gì với tôi. Chử Vận Phong uống một hớp trà rồi khẽ nói.

Chử Vận Phong cuối cùng là người ở trong quan trường lâu năm, nói như vậy căn bản cực kỳ có ý nghĩa. Lý Thừa Uyên căn bản cực kỳ tôn trọng thái độ của lãnh đạo, tuy là điều tra, cũng tỏ thái độ, thế nhưng nếu như lãnh đạo đã có nhân tuyển, như vậy lãnh đạo tỉnh ủy hoàn toàn có thể bỏ qua hắn.

Chử Vận Phong tất nhiên là cao thủ quan trường, đối mặt với câu hỏi của Lý Thừa Uyên thì căn bản cực kỳ trầm ổn, vung tay đánh Thái Cực Quyền, thế nhưng lại không liên quan đến bản chất sự việc, phát huy ngôn ngữ và nghệ thuật lãnh đạo đến cực hạn. Cái gì gọi là không trao đổi ý kiến với bí thư? Bề ngoài thì tất nhiên là tôi giúp đỡ anh, nếu như tương lai anh tiến lên thì nhất định sẽ cực kỳ cảm kích Chử Vận Phong tôi. Nhưng nếu như người tiếp nhận vị trí có phải là anh hay không, cần phải chờ tôi trao đổi ý kiến với bí thư Diệp cái đã.

Lý Thừa Uyên tất nhiên hiểu ý nghĩa của lời nói Chử Vận Phong, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, hắn lấy thuốc ra cung kính đưa cho Chử Vận Phong, sau đó dùng giọng thỉnh giáo nói: - Chủ tịch Chử, ngài cảm thấy ai mới là nhân tuyển tốt nhất trong sự kiện này?

Chử Vận Phong nhận lấy điếu thuốc cũng không châm lửa, lão vuốt điếu thuốc trong tay, sau đó khẽ hỏi: - Anh cảm thấy ai là người có khả năng nhất.

Chử Vận Phong là lão lãnh đạo của Lý Thừa Uyên, bây giờ dùng giọng thẳng thắn như vậy để hỏi, Lý Thừa Uyên tất nhiên sẽ không khờ dại cho rằng lãnh đạo đang ném quyền cho mình. Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Cái này cần phải xem ý kiến của tuyến trên, nếu như tuyến trên cho phép, tôi cảm thấy mình có hy vọng lớn nhất.

Tuyến trên cho phép chính là khi có vị trí trống thì bên dưới có quyền chọn người bổ sung, biện pháp này được rất nhiều người thích thú, cũng được sử dụng khá nhiều. Vì vậy mỗi khi bên dưới có vị trí trống, nếu lãnh đạo cho phép, bên dưới sẽ có không ít người có được lợi ích thực tế, căn bản là đều vui vẻ.


Lý Thừa Uyên bây giờ là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, hắn chỉ xếp sau Diêu Trung Tắc mà thôi. Bây giờ Diêu Trung Tắc rời đi, hắn hy vọng mình là người tiến lên tiếp nhận vị trí trống.

Chử Vận Phong cũng không phủ nhận điều này. Lão và Lý Thừa Uyên căn bản công tác với nhau nhiều năm, lão biết rõ Lý Thừa Uyên là người có năng lực. Nói thật lòng thì lão cũng không bài xích để Lý Thừa Uyên tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy.

Nhưng có một số việc mà anh nghĩ nhưng căn bản khó thực hiện được. Tuy mỗi khi điều động thì đều quan tâm đến lý lịch của nhân tuyển, thế nhưng đó là quy củ, cũng nhiều khi xuất hiện người chắn ngang đường, điều này là quá bình thường.

Khi thấy Chử Vận Phong không nói lời nào thì Lý Thừa Uyên nói tiếp: - Nếu như tuyến trên không cho phép, như vậy thì khả năng là rất nhiều, tôi cho rằng người có khả năng nhất là Vương Tử Quân.

Nói đến Vương Tử Quân thì vẻ mặt Lý Thừa Uyên cực kỳ ngưng trọng. Người kia tuy còn trẻ nhưng có thể nói là đối thủ chân chính trong mắt Lý Thừa Uyên. Nếu như nói hắn còn có chút nắm chắc khi cạnh tranh với Hoắc Quang Lĩnh, như vậy hắn lại cảm thấy mình không có nửa phần thắng khi đối diện với Vương Tử Quân.

Mặc dù Vương Tử Quân còn rất trẻ nhưng hàng loạt biểu hiện ở Nam Giang làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ có kinh nghiệm. Giống như trước đó Lý Thừa Uyên rõ ràng cảm thấy Diêu Trung Tắc có thể ôm tất cả công lao cải cách nhân sự về mình, kết quả là Diêu Trung Tắc bại trong gang tấc, hậu quả được không bù mất, rối tinh rối mù, rời khỏi Nam Giang chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Chử Vận Phong gật đầu nói: - Vương Tử Quân là người có năng lực, nhưng anh ấy vừa mới tiến lên làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi cảm thấy anh ấy không nên thích hợp đi quá nhanh.

Chử Vận Phong nói có ý nghĩa là gì thì Lý Thừa Uyên hiểu rõ ràng, nếu như sự việc này phát sinh trên người khác, hắn căn bản không chút lo lắng. Nhưng sự việc này liên quan đến Vương Tử Quân, thế nên nguy hại là rất lớn, mặc kệ Chử Vận Phong có nói gì cũng được, hắn căn bản khó thể nào ném đi cảm giác lo lắng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui