- Chào anh, tôi là Diêu Trung Tắc. Diêu Trung Tắc cũng không thèm nhìn số điện thoại, hắn nhanh chóng nghe máy.
Đầu dây bên kia nghe được giọng nói của Diêu Trung Tắc thì cười nói: - Chào bí thư Diêu.
Giọng nói này nhanh chóng làm cho Diêu Trung Tắc hoảng sợ, hắn lập tức đứng lên rồi dùng giọng cung kính nói: - Chào trưởng ban Dương, tôi cũng không nhìn số điện thoại nên không biết ngài gọi đến, có công tác gì kính mong ngài cho ra chỉ thị.
- Được rồi, được rồi, cũng đừng đa lễ với tôi như vậy. Dương Độ Lục ở đầu dây bên kia chợt cười nói: - Tôi đã xem qua bài viết của anh, có tư duy tốt, lập trường khắc sâu, đặc biệt là những biện pháp bảo đảm cải cách nhân sự rất có trình độ.
Diêu Trung Tắc rất vui mừng vì những lời khích lệ của Dương Độ Lục, hắn tranh thủ thời gian dùng giọng khiêm tốn nói: - Trưởng ban Dương, trước mặt ngài thì tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, tôi đây cả ngày bận rộn, sự việc cụ thể là khá nhiều, trình độ lý luận còn phải được đề cao hơn, thế nên cũng mong ngài chỉ giáo.
- Được rồi, anh cũng đừng nói lời tâng bốc nữa, không có lý luận là không được, bất kỳ công tác gì cũng không được lý luận suông mà phải kết hợp với thực tế, điều này thì anh nên nắm cho chắc. Hai tháng sau tôi sẽ đi mời anh Quách về thủ đô, tuy tỉnh của anh Quách có hơi kém một chút nhưng lại rất có tiềm lực phát triển.
Lời nói hời hợt của Dương Độ Lục căn bản đốt sáng ngọn đèn trong lòng Diêu Trung Tắc, Diêu Trung Tắc vẫn hiểu rõ tình huống của tỉnh bạn, lúc này Dương Độ Lục lại nói ra với mình, điều này có ý nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.
Nếu như trước kia hắn cực kỳ khát vọng tiếp nhận vị trí chủ tịch của Chử Vận Phong, như vậy lúc này hắn căn bản không còn ôm hy vọng này. Hiện tại hắn và Chử Vận Phong đã bằng mặt không bằng lòng, Diệp Thừa Dân tuy tỏ ra khách khí với hắn, thế nhưng hắn biết rõ Diệp Thừa Dân sẽ căn bản không bao giờ coi mình là người tâm phúc. Hơn nữa còn có một vị lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi như Vương Tử Quân, đây chính là người làm cho hắn khó lòng phòng bị, là một con chim ưng luôn thèm thuồng nhìn mình.
Nếu đã có bầu không khí khó chịu như vậy, Diêu Trung Tắc cần gì phải ở lại Nam Giang?
Nếu như có thể đi đến nơi nào đó để làm lãnh đạo đứng đầu cấp ủy chính quyền, như vậy là cực kỳ khó có được. Diêu Trung Tắc kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, hắn cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, hắn dùng giọng điệu với ngôn từ chuẩn xác đảm bảo: - Mong trưởng ban Dương yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài mất mặt.
Dương Độ Lục cười cười giống như không nghe thấy những lời tỏ thái độ của Diêu Trung Tắc, lão khẽ nói: - Trung Tắc, hôm nay tôi đã báo cáo cho lãnh đạo thượng cấp, chủ yếu cường điệu công tác cải cách nhân sự ở tỉnh Nam Giang, lãnh đạo cũng tỏ ra rất vui sướng vì thành tích mà các anh đạt được. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, một tháng sau lãnh đạo số hai sẽ đi đến tự mình xem xét công tác của tỉnh Nam Giang, đến khi đó sẽ xem phương diện cải cách nhân sự là hạng mục cần quan tâm trọng điểm.
Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống mà gương mặt đỏ rần, trong lòng cũng kinh hoàng không thôi. Nhìn từ tình huống của trưởng ban Dương, rõ ràng có một con đường đầy ánh sáng trải ra phía trước mặt Diêu Trung Tắc, muốn đi đến con đường này chỉ cần một ngõ tắt mà thôi.
Diêu Trung Tắc nghĩ đến ngõ tắt đó mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi: - Vương Tử Quân, anh đúng là một tên không biết xấu hổ, nói yêu cũng không dễ dàng, nói hận cũng gian nan...
Diêu Trung Tắc cực kỳ cảm khái, không biết mình nên cho ra quyết đoán như thế nào. Lúc này bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân đang ở trong một căn biệt thự cách đó vài trăm mét lại tỏ ra cực kỳ căm tức.
Diệp Thừa Dân đang xem tivi, người ngồi bên cạnh chính là thư ký trưởng Đào Nhất Hành. Lúc này Đào Nhất Hành có quan hệ càng thêm thắm thiết với Diệp Thừa Dân, lực ảnh hưởng của hắn cũng dần phát triển vượt qua Diêu Trung Tắc.
Đây là chương trình thời sự của đài truyền hình Đông Hồng, bản tin thứ nhất chính là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc đi đến nghiên cứu công tác cải cách nhân sự của thành phố Đông Hồng, đồng thời cho ra những lời phát biểu trọng yếu.
Nhìn lên bản tin thì thấy Diêu Trung Tắc đang dùng giọng cực kỳ khí thế để đánh giá những thành tích mà thành phố Đông Hồng đạt được trong cải cách nhân sự, yêu cầu cán bộ thành phố Đông Hồng không kiêu không ngạo, anh dũng tiến lên, tiếp tục cho ra thành tích.
- Xem ra đồng chí Trung Tắc rất bận rộn. Diệp Thừa Dân nhìn bản tin thời sự mà không khỏi dùng giọng cảm khái nói.
Đào Nhất Hành cười hì hì, hắn dùng giọng không chút biểu cảm nói: - Gần đây bí thư Diêu có thể nói là không bình thường, cực kỳ quan tâm đến công tác cải cách nhân sự, có thể nói là cùng nhau tiến lên, có xu hướng phát triển cao. Hôm nay tôi còn được đọc một bài viết của bí thư Diêu, nọi dung trình bày và phân tích về cải cách nhân sự, rất có nội dung, có thể đưa vào trong sách báo.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu mà không nói gì, nhưng Đào Nhất Hành lại cảm thấy vui vẻ. Hắn chỉ cần nói đến điểm thì dừng là được, không nên nói quá nhiều. Hắn biết rõ chỉ cần mình nói vài câu như vậy thì trong trồng một bụi cây gai trong lòng bí thư Diệp với Diêu Trung Tắc rồi.
Khi Diệp Thừa Dân trầm mặc không nói, lúc này điện thoại chợt vang lên. Diệp Thừa Dân nhìn điện thoại, lão nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của mình.
Đào Nhất Hành nhìn động tác của Diệp Thừa Dân mà không khỏi cảm thấy khẩn trương, đây là người nào gọi điện thoại đến mà có thể làm cho Diệp Thừa Dân căn bản không quan tâm đến cảm nhận của mình, lại đứng lên cố tình lảng tránh?
Năm phút sau Diệp Thừa Dân đi từ trong phòng làm việc ra ngoài, mặc dù gương mặt vẫn nghiêm nghị, thế nhưng Đào Nhất Hành nhìn qua và cảm thấy trong đó còn có chút kích động.
Rõ ràng Diệp Thừa Dân căn bản rất vui vì nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Tuy trong lòng thầm buồn bực nhưng Đào Nhất Hành cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi. Cũng may lúc này Diệp Thừa Dân nhanh chóng lên tiếng: - Thư ký trưởng, anh thông báo sáng ngày mai mở hội nghị thường ủy.
- Bí thư, nội dung hội nghị là gì? Đào Nhất Hành cẩn thận hỏi một câu.
Diệp Thừa Dân cũng không che giấu Đào Nhất Hành: - Lãnh đạo trung ương muốn đến tiến hành nghiên cứu công tác của tỉnh Nam Giang chúng ta.
Đến nghiên cứu khảo sát công tác của tỉnh Nam Giang, đây là tin tức tốt với Diệp Thừa Dân, dù sao thì từ sau khi Diệp Thừa Dân đi đến Nam Giang thì kinh tế nơi đây luôn phát triển nhanh chóng, hơn nữa công tác nhân sự cũng đang phát triển cao độ, tất cả các hạng mục đều có thành tích.
Diệp Thừa Dân thật sự rất vui, nhưng lão còn vui hơn vì nghe tin tuyến trên cố ý điều động Diêu Trung Tắc. Lão căn bản không hài lòng với một người trợ thủ cho mình như Diêu Trung Tắc. Tuy bây giờ lão đã căn bản khống chế được cục diện tỉnh Nam Giang, thế nhưng lực khống chế nhìn qua có chút yếu ớt. Nếu như có thể thay người của mình lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ là một lựa chọn như hổ thêm cánh với lão.
Nhưng đổi ai thì tốt đây? Một loạt hình bóng hiện ra trong lòng Diệp Thừa Dân. Khi Vương Tử Quân xuất hiện trong đầu, lão không nhịn được phải lắc đầu, thầm nghĩ mình sao lại nghĩ đến cậu ta? Người này đến Nam Giang còn quá ngắn, nếu như tùy tiện đưa lên, chỉ sợ sẽ làm cho nhiều người sinh ra tâm tình đối nghịch.
Nhưng nhìn từ góc độ nào thì Diệp Thừa Dân cũng cảm thấy nếu đưa Vương Tử Quân tiến lên tiếp nhận vị trí phó bí thư tỉnh ủy thì căn bản là lựa chọn cực kỳ tốt.
Ngày hôm sau Vương Tử Quân đi làm thì nhận được tin tức từ Du Giang Vĩ. Hội nghị thường ủy thường được thông báo trước vài ngày, thậm chí là cả tuần mới tổ chức họp, dù sao thì bên trong còn liên quan đến phương diện sắp xếp lịch trình. Ví dụ như hôm nay, Vương Tử Quân vốn quyết định đến nghiên cứu thị sát thành phố Linh Hà, thế nhưng bây giờ chỉ có thể bỏ qua mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...