Vương Tử Quân cảm thấy chuyện này rất mê người, nhưng hắn còn tin tưởng một đạo lý, đó là trên thế gian này không có người yêu hận vô cớ, anh có được một thứ gì đó, cũng xem như mất đi thứ gì đó.
Khi ăn sáng xong thì đã mười giờ, Vương Tử Quân chạy xe Hummer đi về phía khách sạn Tứ Quý ở trung tâm thành phố Vân Mặc.
Khách sạn Tứ Quý là một trong những khách sạn cao cấp nhất của thành phố Vân Mặc, ngụ ý của nó là bốn mùa như mùa xuân, căn bản rất có ý vị ở thành phố Vân Mặc.
Lần này Hách gia tổ chức mừng thọ Hách lão gia tử, vốn cũng không muốn làm lớn, thế nhưng dưới sự thúc đẩy của Triệu Thái Sóc, quy cách tăng lên khá cao. Một vài người đến trước đã vào trong khách sạn Tứ Quý từ ngày hôm qua. Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai chưa đi đến, thế nhưng bên trong đã có hai gian phòng dành riêng cho hai người.
Từ biệt thự của Trương Thiên Tâm đi đến khách sạn Tứ Quý cũng chỉ ba bốn kilomet, sau khi đi qua hai ngã tư, bảng hiệu lớn của khách sạn Tứ Quý hiện ra trước mặt.
Khi xe chuẩn bị chạy vào trong khách sạn, Vương Tử Quân thấy một tên cảnh sát giao thông phía trước vung gậy vẫy mình, tỏ ý đỗ xe. Vương Tử Quân có chút buồn bực, thế nhưng vẫn dừng xe lại.
Viên cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua chiếc Hummer, sau đó trầm giọng nói: - Chiếc xe này là của anh sao?
- Không phải, là mượn của một người bạn, làm sao vậy? Sao anh không lấy giấy chứng nhận chấp pháp ra cho tôi xem? Vương Tử Quân nhìn viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, hắn xoay chìa khóa trong tay rồi dùng giọng không đếm xỉa nói.
Viên cảnh sát giao thông giống như nổi giận vì thái độ khiêu khích của Vương Tử Quân, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó cầm bộ đàm trong tay nói: - Chỉ huy trung tâm, chỉ huy trung tâm, phát hiện mục tiêu, chiếc Hummer kia đang ở bên cạnh tôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tên cảnh sát giao thông muốn giải quyết việc chung, thế là nghĩ ngay đến chuyện ngày hôm qua.
Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với tên cảnh sát giao thông, hắn dùng giọng thoải mái nói: - Anh cho rằng chiếc xe này có vấn đề gì sao? Được rồi, anh cứ giữ lấy xe, tôi đi trước, sau đó có gì cứ gọi tôi.
- Ôi, điều này khó thể nào thực hiện được, có một số việc anh cần phải đi theo để chúng tôi lấy lời khai, mong anh phối hợp với công tác của chúng tôi. Viên cảnh sát giao thông nói rất khách khí, thế nhưng lại đứng chắn trước xe.
Vương Tử Quân cố gắng nhẫn nại: - Anh chặn xe của tôi lại, dù sao cũng phải cho tôi biết nguyên nhân chứ?
Khi hai người đang giằng co thì còi xe cảnh sát vang lên, một chiếc Toyota việt dã chạy đến, xe dừng lại thì một viên cảnh sát trung niên xuống xe.
Người này nhìn Vương Tử Quân, lại nhìn chiếc xe, sau đó hỏi viên cảnh sát giao thông đã chặn xe Vương Tử Quân: - Chính là chiếc xe này sao?
- Nhìn trên xe có vài viết ngấn, có lẽ là chiếc xe này. Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi chợt cúi chào, sau đó dùng ngôn từ chuẩn xác nói.
Sau đó có năm cảnh sát xuống xe, vài tên cảnh sát đi theo vài chiếc xe phía sau cũng đi xuống, đám người dừng lại nhìn chiếc xe Hummer, sau đó đi đến nói vài câu với viên cảnh sát giao thông trung niên.
Vương Tử Quân còn phải tham gia tiệc mừng thọ, tất nhiên không thể đi đến quá muộn, hơn nữa hắn còn phải xử lý chuyện của Triệu Thái Sóc. Hắn là người chủ yếu, nếu như đến muộn, như vậy sẽ lạ cho người ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo, căn bản không phải là hành vi sáng suốt.
Hơn nữa những người đến tham gia bữa tiệc mừng thọ hôm nay đều có thân phận, phần lớn đều cùng vai vế với Vương Quang Vinh, bọn họ đều là người đã thành tinh, thấy rõ mọi chuyện. Nếu như hắn đến muộn, chắc chắn sẽ không tỏ thái độ ngay lập tức, thế nhưng sẽ có vướng mắc trong lòng.
- Tôi là phó cục trưởng Lưu Đại Lôi cục công an quận Nam thành phố Vân Mặc. Đồng chí, xin hỏi chiếc xe này của anh sao? Vị phó cục trưởng Lưu Đại Lôi nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Phản ứng của Lưu Đại Lôi làm cho đám người đi theo phía sau có chút bất ngờ, thế nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ của Lưu Đại Lôi, căn bản chỉ có thể nghe mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn viên cảnh sát giao thông hơn bốn mươi tuổi tên Lưu Đại Lôi, hắn thản nhiên nói: - Vừa rồi tôi đã nói với đồng chí này, xe này tôi mượn của một người bạn, xin hỏi có vấn đề gì sao?
- Ngài có thể cho chúng tôi xem giấy phép lái xe và giấy chứng nhận xe được không? Lưu Đại Lôi lại lên tiếng, giọng điệu khá bình thản.
Vương Tử Quân có chút do dự, nhưng hắn vẫn lấy giấy phép lái xe ra. Lưu Đại Lôi nhìn biển số xe, lại nhìn Vương Tử Quân, có chút trầm ngâm.
Tuy giấy tờ xe không có xuất chúng, thế nhưng ở trong thành phố này mà lái một chiếc Hummer, căn bản không phải dân chúng bình thường.
Lưu Đại Lôi là cảnh sát nhiều năm, hắn biết rõ quy tắc trong quan trường, hơn nữa hắn vẫn luôn tự kiêu ngạo vì điều này. Cũng vì am hiêu quy tắc quan trường thế cho nên nhiều khi hắn nhìn sự việc và cho ra những suy đoán vượt mức. Ví dụ như hôm nay, trước khi chưa biết rõ thân phận của đối phương, hắn tuyệt đối không tùy tiện xử lý, nếu không đụng phải một người không nên sờ vào, chỉ sợ kết quả của mình là rất thảm.
- Anh là Vương Tử Quân phải không, hôm qua có người báo chiếc xe này va quẹt và bỏ chạy, hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi để điều tra rõ ràng. Lưu Đại Lôi có thái độ rất ôn hòa, lời nói cũng khách khí, thế nhưng Vương Tử Quân lại không có tâm tư như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Đại Lôi rồi cười nói: - Cục trưởng Lưu, tôi thấy không bằng thế này, bây giờ tôi có việc gấp cần làm, không bằng các anh giữ chiếc xe này lại, chờ tôi làm xong việc sẽ đến tìm các anh, thế nào?
Mặc dù Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ bình tâm tĩnh khí, thế nhưng Lưu Đại Lôi lại sinh ra một cảm giác cực kỳ linh mẫn. Chỉ cần nhìn tư thế của đối phương thì giống như thỏa thuê mãn nguyện, lại rất nhanh chóng, người này sao nhìn qua lại thấy có chút không tầm thường như vậy?
Để cho người ta đi thì không có gì là không được, chiéc xe này giá hơn triệu bạc, có người nào bỏ luôn không cần? Hơn nữa phá án như vậy cũng làm cho mình thoát khỏi tình huống đắc tội với người.
Khi Lưu Đại Lôi chuẩn bị đồng ý, một chiếc xe chạy đến, sau đó nhanh chóng thắng lại.
- Ôi, đây không phải là anh hùng hôm qua sao? Thế nào, bị bắt rồi sao? Hừ, anh nói cho mà biết, đi ra ngoài đường phải nhìn vào bản thân mình, va chạm vào xe của anh mà muốn bỏ chạy sao? Đừng hòng. Lộ Kiếm Long bước xuống xe, người còn chưa đến nhưng giọng nói đã vang lên rất lớn. Hắn đi về phía trước, tháo kính râm xuống, sau đó dùng giọng cười đùa lên tiếng.
Lộ Kiếm Long căn bản là một nhân vật không đơn giản ở bản địa, hắn có bao giờ sợ ai? Khi thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình, hắn giữ lấy cổ áo của Vương Tử Quân, sau đó thả ra một vòng khói thuốc, hai mắt còn lớn hơn mắt trâu, lại lớn tiếng nói: - Hừ, sao không nói gì? Ông muốn truy cứu trách nhiệm của mày, ít nhất mày cũng phải tỏ chút thái độ gì chứ?
Vương Tử Quân thầm kinh hãi, hắn thật sự sợ tên thanh niên không biết trời cao đất rộng này cho mình một tát. Một người đường đường là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng lại bị một tên thanh niên đánh cho một tát, nếu lan truyền ra ngoài thì căn bản là quá đáng cười.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư liên hệ với loại người như Lộ Kiếm Long, hắn chỉ nhìn Lưu Đại Lôi, xem đối phương xử lý thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...