Đậu Minh Đường tỏ ra khiêm tốn càng làm cho Vương Tử Quân thêm thân mật, hắn cũng không vì chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai bên mà bỏ qua mối quan hệ tốt trước đó, như vậy rõ ràng là ánh mắt quá nhỏ nhặt. Tất nhiên Vương Tử Quân cũng hiểu, bây giờ mình cũng không nên giống như trước, cần phải có khoảng cách trong quan hệ với Đậu Minh Đường.
Nhưng những thứ này chỉ có thể nghĩ trong lòng, ngoài mặt hai bên vẫn tỏ ra vui vẻ và cực kỳ thân cận.
- Bí thư Minh Đường, anh nếu cứ nói đùa như vậy, có phải là không được hiền hậu hay không? Có chuyện gì anh cứ phân phó, chỉ cần toi làm được thì sẽ không cho anh thất vọng.
- Ha ha ha, cũng không có chuyện gì lớn, nhưng đã nhiều ngày hai bên không tâm sự với nhau, nghe nói gần đây ở đường Đông Viễn có mở một quán trà ngon, chúng ta đi nếm thử một chút được không? Đậu Minh Đường mời Vương Tử Quân dùng trà, điều này căn bản muốn tu bổ quan hệ giữa hai bên. Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không từ chối những lời mời như vậy, hắn nói vào trong điện thoại: - Bí thư Đậu, ngài cứ nói rõ thời gian, tôi sẽ nhanh chóng đi đến.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình, hắn chưa uống xong ly trà thì Du Giang Vĩ đi đến nói: - Bí thư Vương, trưởng phòng tổ chức Lật Hiển Tinh của thành phố Ô Phổ đang chờ bên ngoài, anh ấy muốn báo cáo công tác với ngài.
"Là Lật Hiển Tinh của thành phố Ô Phổ?" Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên tình huống của thành phố Ô Phổ, Lật Hiển Tinh là người đứng về phía đối lập với mình trong sự kiện khảo hạch cán bộ giữa năm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Cho anh ấy vào.
Lật Hiển Tinh đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng ánnh mắt chột dạ nhìn trưởng phòng Vương, sau đó khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, tôi đến báo cáo tình huống khảo hạch cán bộ giữa năm và cải cách nhân sự của thành phố Ô Phổ.
Vương Tử Quân nhìn Lật Hiển Tinh rồi cười nói; - Trưởng phòng Lật, anh báo cáo công tác rõ ràng không có thành ý, anh có phải muốn nói vài câu rồi bỏ chạy hay không? Nếu như không phải thì sao còn chưa ngồi xuống?
Phải nói là Lật Hiển Tinh cực kỳ hoảng sợ với câu nói đầu của Vương Tử Quân, vì trưởng phòng Vương này được nhiều người nói có ánh mắt sắc bén, thủ đoạn đanh đá chua ngoa, hiểu rõ tâm lý mọi người, bây giờ mình còn chưa mở miệng đã bị nhìn thấu rồi sao? Xem ra ấn tượng xấu một khi thành hình thì phiền toái kéo đến là rất lớn.
Nhưng khi Vương Tử Quân nói ra một câu vui đùa mời hắn ngồi xuống, hắn cảm thấy mồ hôi lạnh của mình mới bay đi vài phần. Lúc này hắn đến cũng là quyết tâm sau khi do dự rất lâu, tuy bây giờ hắn còn là trưởng phòng tổ chức Ô Phổ, thế nhưng sau đó sẽ có điều chỉnh, hắn còn chưa biết mình đến thành phố nào.
Lật Hiển Tinh cảm thấy cực kỳ bất an, những ngày qua hắn không thể ngủ ngon, chuyện này luôn đặt nặng trong lòng. Trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì hắn đã nhiều lần tìm gặp Mạnh Chí Đạo, nhưng Mạnh Chí Đạo tỏ ra cực kỳ khách khí, lại không cho ra một câu trả lời rõ ràng. Tuy lời nói của Mạnh Chí Đạo không phải lạnh nhạt khó chịu, thế nhưng Lật Hiển Tinh hiểu dù Mạnh Chí Đạo nói gì với mình, thái độ cũng không quá nhiệt tình, luôn khách khí ôn hòa. Sau khi ý thức được điều này thì Lật Hiển Tinh thậm chí còn sinh ra cảm giác tan vỡ.
Mạnh Chí Đạo đối đãi với mình như vậy, Lật Hiển Tinh cũng không quá bất ngờ. Dù sao sự kiện này hắn không tỏ thái độ chính đáng, bây giờ muốnn đứng vững cũng không dễ dàng.
Vì con đường của Mạnh Chí Đạo đi không thông, thế nên hắn đành phải ném hy vọng sang Vương Tử Quân. Hắn hy vọng trưởng phòng đại nhân không chú trọng đến một vài thủ đoạn tiểu nhân, sẽ tha cho mình một đường. Chỉ cần Vương Tử Quân có thể hiểu, như vậy nguy cơ của hắn sẽ tan, sau này hắn sẽ cố gắng giải trừ di chứng, có thể đền bù sau.
Lật Hiển Tinh trò chuyện với Vương Tử Quân và cảm thấy may mắn, cảm thấy mình xem như đến đúng chỗ. Mặc dù trò chuyện với Vương Tử Quân và sinh ra áp lực rất lớn, thế nhưng trưởng phòng Vương luôn nở nụ cười lắng nghe, căn bản còn cho ra những lời trao đổi thẳng thắn với vài vấn đề trong công tác của hắn, thật sự làm cho người ta cảm thấy có chút thoải mái.
- Trưởng...Trưởng phòng Vương, trước kia tôi công tác với ánh mắt quá thiển cận, không đủ nhận thức, tồn tại không ít sơ hở. Tôi cũng đã ý thức được căn bệnh của mình, sau này tôi đảm bảo sẽ chú trọng sửa sai, sẽ không để xuất hiện vấn đề như trước. Lật Hiển Tinh có chút do dự, cuối cùng mới nói ra những lời trong miệng.
Vương Tử Quân đối mặt với tình huống Lật Hiển Tinh thành khẩn nhận sai lầm, hắn đi ra khỏi bàn làm việc, sau đó đến vỗ vỗ vai Lật Hiển Tinh: - Công tác xuất hiện sai lầm là chuyện khó thể tránh khỏi, xuất hiện sai lầm cũng không đáng sợ, đáng sợ là những người khăng khăng một mực. Trưởng phòng Hiển Tinh căn bản có dũng khí tự truy cứu trách nhiệm, tôi tin tưởng sau này nhất định sẽ không phạm vào sai lầm tương tự.
Lật Hiển Tinh cực kỳ cảm động rời đi, Vương Tử Quân tiễn chân hắn ra tận cửa. Du Giang Vĩ luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau khi Lật Hiển Tinh rời đi, hắn cùng đi theo Vương Tử Quân vào phòng.
Du Giang Vĩ vừa thu dọn trà nước vừa dùng giọng giải thích nói: - Trưởng phòng, sau khi ngài đi họp thì trưởng phòng Lật luôn đứng trong phòng của tôi, làm cho tôi không có biện pháp nào khác được.
Vương Tử Quân cười cười với Du Giang Vĩ, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Vậy thì cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, hai ngày tới phòng của cậu sẽ có rất nhiều người.
Du Giang Vĩ có chú sững sốt, sau đó định hỏi thêm, thế nhưng lại ngậm miệng lại. Vì hắn là thư ký, thế cho nên cần phải nhìn nhiều nghĩ nhiều, còn phương diện đặt câu hỏi, hắn nên thu lại lòng hiếu kỳ của mình.
Dù sao thì hiếu kỳ cũng có thể hại chết người.
Nói từ phương diện tâm lý thì Vương Tử Quân không tán thưởng trò thuận gió bẻ măng của Lật Hiển Tinh, thế nhưng nhìn vào thế cục bây giờ, hắn cần phải dùng loại người này. Tuy bây giờ hắn đã lấy được thế chủ động trong khảo hạch giữa năm, thế nhưng nếu muốn bảo trì hệ thống tổ chức ở Nam Giang phải theo ý chỉ của mình thì căn bản là có khó khăn không nhỏ.
Nhóm người Lật Hiển Tinh bị đổi chỗ, thế nhưng người thì không đổi, đại đa số mọi người đều thấy rõ, thế nhưng khi mà mọi người đang đứng ngoài nhìn thì Lật Hiển Tinh chủ động dựa vào Vương Tử Quân. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng không đá văng người chủ động dựa vào mình ra ngoài.
Dù là bỏ ngàn vàng mua xương ngựa thì Vương Tử Quân cũng phải dùng Lật Hiển Tinh, nếu không thì phải thay đổi tất cả trưởng phòng tổ chức các thành phố một lượt, mà chuyện này căn bản là khó thể làm được.
- Trưởng phòng Vương, đây chính là phương án lựa chọn và điều động sinh viên vào làm nhân viên nhà nước, mong ngài xem xét một chút. Triệu Kỳ Tường gõ cửa đi vào, hắn đem một phần phương án đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...