Nếu một khi xuất hiện tình huống khó khăn, như vậy Vương Tử Quân chỉ sợ sẽ là đối tượng bị dịch chuyển. Nếu có tình huống dịch chuyển như vậy, tuyến trên dù thấy anh khổ tâm, thế nhưng cũng thấy anh căn bản là không đủ năng lực, dù thế nào cũng bị khổ ải vài năm.
Vài năm căn bản là cực kỳ quan trọng với một người lên đến cấp bậc như Vương Tử Quân hiện tại, còn đối với Mạnh Chí Đạo, nếu mất đi sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, như thế cuộc sống của hắn ở Nam Giang cũng không ra thể thống gì.
Hôm nay Mạnh Chí Đạo đến phòng làm việc của Vương Tử Quân nói ra những lời này cũng đã trải qua vài ngày do dự, bây giờ mới xem như cho ra quyết đoán.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Mạnh Chí Đạo, trong lòng đã hiểu những lo lắng của đối phương. Hắn cười cười nói với Mạnh Chí Đạo: - Anh yên tâm thực hiện tốt công tác của mình, chuyện này tôi đã hiểu rồi.
Mạnh Chí Đạo nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, hắn cũng không tin lời nói của Vương Tử Quân, thật sự là hắn quá lo lắng về việc này. Dù sao thì nó cũng va chạm đến lợi ích của quá nhiều người, nếu như có người châm ngòi, như vậy rất có thể Vương Tử Quân sẽ gặp kiếp nạn khi thúc đẩy cải cách nhân sự ở Nam Giang.
Mạnh Chí Đạo hít vào một hơi rồi nói: - Trưởng phòng Vương, muốn thay đổi một vài thứ thì căn bản là không dễ dàng.
Mạnh Chí Đạo nói xong rồi rời đi, Vương Tử Quân đứng bên cạnh cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng lúc này liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Mạnh Chí Đạo nói rất đúng, nếu muốn thay đổi một số chuyện thì căn bản là không dễ dàng gì.
Bây giờ căn bản có rất nhiều người nói đến phương diện thay đổi các tệ đoan, thậm chí có người nói với đạo lý rất rõ ràng, cảm thấy những kẻ không chịu sửa đổi tệ đoan là không có bản lĩnh gì.
Nhưng những người kia nhìn sự việc căn bản là quá đơn giản, rất nhiều chuyện đơn giản nhưng liên lụy quá rộng, quá nhiều mặt, nó giống như một tấm mạng nhện, cũng không phải anh thích xé bỏ lúc nào cũng được.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Du Giang Vĩ gõ cửa đi vào, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó do dự nói: - Trưởng phòng Vương, các đồng chí tổ giám sát đang chờ ngài.
Vương Tử Quân bị Du Giang Vĩ nhắc nhở mà nghĩ đến hội nghị tiễn chân các tổ giám sát đôn đốc của mình. Mặc dù có chút buồn bực nhưng hắn vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình rồi nói: - Tôi vừa rồi suy nghĩ có chút nhập thần, để cho các đồng chí phải đợi lâu, chúng ta cùng đi.
Các thành viên của bốn tổ giám sát đang ngồi trong phòng họp của phòng tổ chức tỉnh ủy, vì hội nghị chưa bắt đầu nên bên trong đầy lời nói đàm tiếu vui vẻ. Khi bóng hình của Vương Tử Quân xuất hiện trong phòng họp, tất cả âm thanh đều dừng lại.
Vương Tử Quân nhìn lướt qua đám người ngồi trong phòng, hắn ngồi xuống chính giữa đài chủ tịch, hắn nhìn một tờ giấy trước mặt rồi cười nói: - Hôm nay mọi người xuống tuyến dưới giám sát đôn đôc, tôi đến đây chúc mọi người công tác thuận buồm xuôi gió.
- Cải cách nhân sự chính là một hạng mục công tác cực kỳ quan trọng của tỉnh ủy, vì triển khai mở rộng công tác này mà tỉnh ủy đã cho ra nhiều cố gắng, tất nhiên phương diện cố gắng cũng không thiếu phần của các vị đang ngồi đây.
- Bây giờ là tháng sau, chính là thời điểm giữa năm mà chúng ta áp dụng phương án khảo hạch cán bộ, cũng chính là một phương diện cực kỳ quan trọng của cải cách nhân sự. Lần này nhiệm vụ chủ yếu của tổ giám sát chúng ta xuống bên dưới chính là tìm hiểu vấn đề, phản hồi vấn đề và đề xuất phương án giải quyết... Vương Tử Quân nói năm phút đồng hồ, sau khi nói xong thì các thành viên của tổ giám sát rời khỏi hội trường theo đúng thứ tự. Lúc này những người tổ trưởng tổ giám sát như Triệu Kỳ Tường đang vây quanh lấy Vương Tử Quân, để xem lãnh đạo còn có chỉ thị gì không?
Nhưng bọn họ có chút thất vọng, đó là Vương Tử Quân căn bản không cho ra bất kỳ chỉ thị gì thêm. Vương Tử Quân nói nhiều nhất chính là yêu cầu bọn họ đi đường chú ý an toàn, cần phải làm sao cho các đồng chí của mình ant toàn quay về.
Xe chuyển bánh, Vương Tử Quân phất tay với Triệu Kỳ Tường. Lúc này Triệu Kỳ Tường ngồi trên xe cũng tươi cười vẫy tay với Vương Tử Quân, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại có vài phần khổ sở.
Triệu Kỳ Tường ngồi ở chiếc Toyota Coaster phía trước, trong lòng nghĩ đến tình hình hôm qua mình gặp chủ tịch Lý Thừa Uyên. Hắn đến nhà và không những được gặp mặt chủ tịch Lý Thừa Uyên, còn được gặp bí thư Hậu Đại Hảo của thành phố Lộc Hồ. Trước kia hắn cũng có quen biết với Hậu Đại Hảo, thế nhưng hai bên không có quan hệ gì quá thân cận.
Lý Thừa Uyên cũng không nói gì với hắn về chuyện của tổ giám sát, thế nhưng khi Lý Thừa Uyên trò chuyện với Hậu Đại Hảo, Triệu Kỳ Tường lại cảm thấy chủ tịch Lý Thừa Uyên muốn biểu đạt ý kiến này.
Tối qua Triệu Kỳ Tường căn bản ngủ không ngon, hắn là một người có khát vọng, hắn hy vọng thông qua cố gắng của mình để thay đổi được vài thứ gì đó. Xét từ phương diện bản thân hắn, hắn cảm thấy cực kỳ đồng ý với phương án cải cách nhân sự lần này của Vương Tử Quân.
Dù sao thì cải cách kinh tế đã đi đến cuối con đường, nếu muốn tiếp tục củng cố công tác cải cách kinh tế, như vậy cải cách nhân sự là không thể thiếu. Đứng trên góc độ của Triệu Kỳ Tường thì hắn cảm thấy hiện tại tỉnh Nam Giang cực kỳ cần thiết những cơ chế cải cách nhân sự phù hợp.
Chỉ có những người có tri thức, có năng lực, có khả năng mới có thể đi ra, một cơ chế như vậy căn bản mới làm cho tổ chức bừng sức sống. Nhìn từ bản thân thì Triệu Kỳ Tường cảm thấy mình cực kỳ muốn cố gắng thúc đẩy cải cách của Vương Tử Quân.
Nhưng Hậu Đại Hảo xuất hiện lại giội một gáo nước lạnh lên đầu Triệu Kỳ Tường. Hắn cũng nghe không ít những tin đồn về đám người lợi dụng cơ hội lần này để đẩy Vương Tử Quân ra khỏi Nam Giang, thế nhưng hắn cũng không quan tâm, chẳng qua lúc này hắn cần phải cho ra lựa chọn cho chính mình.
Nói thật thì lần này hắn lựa chọn gì cũng không được tốt, vì dù sao thì hắn cũng là người được Lý Thừa Uyên đẩy lên vị trí hiện tại, trong mắt nhiều người thì hắn căn bản không còn đường lui.
- Trưởng phòng Triệu, trạm đầu tiên của chúng ta là thành phố Lộc Hồ, còn hơn ba trăm kilomet nữa mới đến thành phố Lộc Hồ, có lẽ nên dùng cơm sau khi rời khỏi đường cao tốc. Du Giang Vĩ căn bản tiếp xúc không nhiều với Triệu Kỳ Tường, lúc này thấy Triệu Kỳ Tường ngồi một mình thì chủ động liên hệ.
Triệu Kỳ Tường cười cười với Du Giang Vĩ: - Giang Vĩ, cậu chưa từng đến thành phố Lộc Hồ, thời điểm tôi đến thành phố Lộc Hồ chính là mười năm trước, khi đó con đường đi đến thành phố Lộc Hồ đang được xây dựng, xuất phát lúc bảy giờ ở văn phòng tỉnh ủy nhưng mãi đến năm giờ chiều mới đến Lộc Hồ.
- Khi đó đi xe quả nhiên vất vả. Du Giang Vĩ cũng cố gắng tìm lời nói với Triệu Kỳ Tường.
Triệu Kỳ Tường cười cười nói: - Đúng là như vậy, nhưng bây giờ thì tốt, trên cơ bản chỉ mất ba giờ để đi đến nơi. Lúc này cũng không có chuyện gì, cậu nên nghỉ ngơi bảo dưỡng tinh thần, khi đến thành phố Lộc Hồ thì chúng ta sẽ rất bận rộn.
Du Giang Vĩ căn bản rất tôn trọng Triệu Kỳ Tường, nhưng hắn cũng cảm thấy nụ cười nhàn nhạt của đối phương giống như mơ hồ đang phân chia khoảng cách.
Chính mình dù thế nào cũng là thư ký của trưởng phòng Vương, Du Giang Vĩ lại được cho vào trong tổ giám sát của tổ trưởng Triệu, ít nhiều cũng làm cho tổ trưởng Triệu không thoải mái. Du Giang Vĩ suy nghĩ về ý nghĩ của Triệu Kỳ Tường, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thế nhưng đủ loại nghi kỵ xuất hiện trong đầu hắn.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình, hắn trầm ngâm giây lát thì bấm một số điện thoại. Hắn gọi điện thoại cho phóng viên Lý Trường Vân đại diện cho nhật báo Đại Quang thường trú ở tỉnh Nam Giang. Sở dĩ hắn quen biết Lý Đại Quang, cũng là vì khi đến Nam Giang thì bố Vương Quang Vinh đã giới thiệu người này cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...