Khi bầu không khí trong phòng đầy khói thuốc thì Kim Hành Thuấn mới nói: - Tiềm Thiết, chủ tịch Chử căn bản thừa nhận năng lực công tác của anh, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn, suy xét đến phương diện tiêu cực đến đại cục mà lãnh đạo sẽ tiến hành điều động vị trí của anh. Nhưng tổ chức cũng sẽ suy xét tất cả nhân tố, sẽ cho ra những sắp xếp thận trọng nghiêm cẩn. Tiềm Thiết, anh không thích hợp ở chỗ này nữa rồi.
- Tôi biết rõ điều này, chủ tịch Kim, mặc kệ ngài sắp xếp thế nào cũng là vì tôi. Nhưng ngài xem tôi đi đến đâu thì phù hợp? Thẩm Tiềm Thiết mặc dù có chuẩn bị tâm lý thế nhưng lúc này nghe Kim Hành Thuấn trực tiếp lên tiếng nói rõ thì trong lòng vẫn không khỏi sinh ra cảm giác nức nở nghẹn ngào.
- Vị trí của anh là gì thì tôi cũng không biết. Kim Hành Thuấn nói đến đây thì nhìn đồng hồ nói: - Đi thôi, thừa dịp tan tầm, hai người chúng ta đi đến một nơi, để xem có thể tranh thủ được một vị trí tốt cho anh hay không.
Đi đến một địa phương tranh thủ vị trí tốt? Chẳng lẽ chủ tịch Chử muốn đưa mình đến nhà chủ tịch Chử để cầu tình? Mặc dù lúc này Kim Hành Thuấn lên tiếng làm cho trong lòng Thẩm Tiềm Thiết khá ấm áp, thế nhưng việc này có liên quan đến tương lai của hắn, hắn vẫn cực kỳ chờ mong. Vì vị trí mình được nhận vào lúc này có liên quan đến hướng phát triển vào mai sau.
Thẩm Tiềm Thiết leo lên xe của Kim Hành Thuấn với bộ dạng mất hết hồn vía, trong lòng tràn đầy mê man. Hắn biết rõ chỉ sợ sau này mình không còn bao nhiêu cơ hội được ngồi lên chiếc xe của lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong ủy ban nhân dân tỉnh này nữa rồi. Bây giờ đại thế của hắn đã mất, chủ tịch Chử chắc chắn sẽ không thèm suy nghĩ nhiều, chỉ cần sự việc được an tĩnh, tất cả được bãi bình, dù hắn đi đến nơi nào cũng xong. Lúc này hành trình của hai người chủ tớ Thẩm Tiềm Thiết đi đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy căn bản giống như một bản án cho sự kiện lần này.
Xe chạy rất ổn định, lái xe và thư ký chuyên trách của Kim Hành Thuấn ngồi ở hàng ghế trước như tượng gỗ, căn bản không có chút động tĩnh. Thẩm Tiềm Thiết căn bản quá quen thuộc hai người kia, hai người này thường xuyên mở miệng trêu đùa anh anh em em với hắn, bây giờ bọn họ lại như người câm, căn bản không chịu làm sinh động bầu không khí.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn chằm chằm vào gáy hai người ngồi phía trước, thấy bọn họ chỉ ngồi tĩnh lặng không lên tiếng, biết đâu chỉ sợ bọn họ mở miệng thì lại càng làm cho chủ tịch Kim ngồi phia sau thêm mất hứng?
Kim Hành Thuấn ngồi cũng cực kỳ trầm lắng, gương mặt âm trầm giống như một pho tượng, không nói lời nào.
Bầu không khí trong xe bị áp chế mà cực kỳ cô đọng, Thẩm Tiềm Thiết căn bản cảm thấy không thở nổi, hắn không khỏi đưa mắt nhìn ra ngoài xe. Hắn biết xe của chủ tịch Kim đang chạy về phía khu nhà thường ủy tỉnh ủy, xem ra chủ tịch Kim thật sự muốn đưa mình đến gặp chủ tịch Chử.
Nếu như hiện tại hắn được chủ tịch Kim đưa đến nhà của chủ tịch Chử để bày tỏ thái độ khi tiến lên làm chủ tịch thành phố Lâm Hồ, hắn sẽ suy xét cực kỳ kỹ càng xem mình nên nói với chủ tịch Chử ra sao. Nhưng bây giờ giấc mộng đã tan nát, hắn chỉ có thể hy vọng chủ tịch Chử căn cứ vào công lao nhiều năm đi theo làm tùy tùng, để cho mình một địa phương tốt, chuẩn bị cho ngày về hưu.
Khung cảnh khu nhà thường ủy tỉnh ủy căn bản là cực kỳ quen thuộc với Thẩm Tiềm Thiết, khi xe đi đến cửa chính thì cảnh vệ đưa tay lên chào. Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh vệ cao lớn oai hùng nhìn cực kỳ đẹp mắt, động tác đầy tính tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn theo xe của chủ tịch Kim căn bản là không chớp.
Cũng không biết sau này Thẩm Tiềm Thiết đi xe vào khu trung tâm quyền lực của tỉnh Nam Giang, hắn còn có được hưởng thụ đãi ngộ thế này nữa không? Không, cực kỳ không, vì hắn thậm chí còn không có cơ hội đi đến nơi này nữa.
Thẩm Tiềm Thiết nghĩ như vậy mà cảm thấy lần này mình đi đến đây căn bản là quá bi tráng, gió lạnh thổi dòng Dịch Thủy chảy nặng nề, tráng sĩ một đi không trở lại.
Thẩm Tiềm Thiết thầm cảm khái, hắn cảm thấy chiếc xe hình như có chút vấn đề, vì hắn biết xe không phải đang chạy về phía biệt thự số hai của Chử Vận Phong, càng không phải chạy về nhà Kim Hành Thuấn, mà chạy theo một hướng khác, rất lạ.
Chẳng lẽ muốn tìm đến nhà bí thư Diệp sao? Vì nhà của bí thư Diệp cũng ở hướng này.
Khi Thẩm Tiềm Thiết đang cực kỳ nghi hoặc thì xe đã dừng lại, cửa mở ra, Thẩm Tiềm Thiết đi xuống bên dưới.
Dù gió không quá lạnh nhưng khi một ngọn gió thổi lên người vẫn làm cho Thẩm Tiềm Thiết không tự chủ được cảm thấy rùng mình. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Kim Hành Thuấn, chợt cảm thấy chủ tịch Kim của mình khá gầy yếu.
Chủ tịch Kim làm sao vậy?
Khi Thẩm Tiềm Thiết còn đang chần chờ thì Kim Hành Thuấn đã đẩy cửa xe, Thẩm Tiềm Thiết không dám chậm trễ mà nhanh chóng tiến lên đón lãnh đạo.
"Số bảy!" Thẩm Tiềm Thiết nhìn căn biệt thự trước mặt mà không khỏi kinh hoảng, tất nhiên hắn biết rõ căn nhà này là của ai. Lúc này chủ tịch Kim đưa hắn đến biệt thự số bảy, điều này làm cho hấn cảm thấy cực kỳ bi ai.
Biệt thự số bảy, là nhà của Vương Tử Quân, đối với một người như Kim Hành Thuấn thì trừ khi có quan hệ tốt nếu không sẽ chẳng bao giờ đến nhà của đối phương. Cho dù có chuyện gì lớn cũng chỉ liên hệ điện thoại mà thôi, dù sốt ruột lắm cũng chỉ có thể đi đến phòng làm việc của người ta.
Lúc này Kim Hành Thuấn lại phải đi đến nhà của Vương Tử Quân.
Đây cũng không phải chỉ giải thích là một hành vi cúi đầu mà thôi.
Kim Hành Thuấn giống như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Thẩm Tiềm Thiết, hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiềm Thiết, lại dùng giọng không chút gợn sóng nói: - Chủ tịch Chử gần đây yêu cầu tôi phối hợp công tác với trưởng phòng Vương, có một số việc tôi cần phải liên hệ với trưởng phòng Vương.
Phối hợp? Nhìn gương mặt ung dung của Kim Hành Thuấn, cuống họng Thẩm Tiềm Thiết có hơi co giật, cuối cùng cũng nuốt lời của mình xuống bụng. Hắn căn bản cảm thấy đáng buồn cho lãnh đạo của mình, nhưng bây giờ người ta quá mạnh, ngoài việc làm như vậy thì còn làm gì được khác sao? Hơn nữa hai người đi vào trong biệt thự này, nếu như chủ nhân của nó căn bản là đồng ý, Thẩm Tiềm Thiết sẽ có được một tương lai tốt hơn.
- Các bác tìm ai? Một cậu bé mập mạp ôm một trái bóng cao su trong tay đang ngửa đầu ra từ trong cửa sổ biệt thự hỏi hai người Kim Hành Thuấn và Thẩm Tiềm Thiết.
Tuy tâm tình không tốt nhưng khi thấy cậu bé kia quá đáng yêu thì Thẩm Tiềm Thiết không nhịn được phải nở nụ cười. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy Kim Hành Thuấn cười lớn nói: - Nếu như bác đoán không sai thì cháu nhất định là Tiểu Bảo Nhi vừa thông minh vừa đáng yêu, có phải đúng vậy không?
- Ủa, sao mà bác biết? Cậu bé dùng ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc nhìn Kim Hành Thuấn, lại dùng giọng trẻ thơ nói.
- Bác không những biết rõ cháu tên là Tiểu Bảo Nhi, còn biết cháu rất thích xe hơi. Cháu đang mở hội chợ xe hơi trên ban công có phải không? Có bán vé không? Bác thương lượng với cháu một chút nhé, bác không có vé vào cửa, nhưng sẽ tặng cháu một chiếc xe hơi, có thể cho bác vào tham gia với được không? Kim Hành Thuấn vừa nói vừa nhận lấy một chiếc xe cảnh sát dài chừng sáu mươi phân trong tay của thư ký.
Cậu bé quẹt miệng không nói lời nào, chỉ là lệch đầu nhìn chiếc xe cảnh sát trong tay của Kim Hành Thuấn, gương mặt có vài phần cổ quái. Thẩm Tiềm Thiết và Kim Hành Thuấn đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết đứa bé này đang nghĩ gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...