Bí Thư Trùng Sinh

- Ha ha, trưởng phòng Lý, làm phiền ngài một việc, ngài giúp tôi hẹn trưởng phòng Viễn Lũng, để xem hôm nay lãnh đạo ngài có rảnh không? Nếu lãnh đạo có thời gian, tôi sẽ mời trưởng phòng Viễn Lũng ra ngoài nghỉ ngơi một chút, tất nhiên ngài cũng phải đến tiếp khách đấy! Tần Dũng Khải nói vài lời khách khí, sau đó mới cúp điện thoại. Hắn nhìn Lý Chiến Quốc đang ngồi ở đối diện cực kỳ cung kính, thế là gãi gãi đầu nói: - Chiến Quốc, vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi đấy, phòng tổ chức đã cho ra văn kiện, từ hôm nay trở đi Lưu Thành Lâm không còn là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng chúng ta nữa.

- Trong mắt tôi thì đồng chí Lưu Thành Lâm vẫn luôn là người có khả năng, thế nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, tổ chức sẽ suy xét toàn diện hơn. Có người có khả năng nhưng chưa nhất thiết là lãnh đạo tài giỏi. Thật ra đồng chí Lưu Thành Lâm là một người tốt, ít nhất cũng có thể tĩnh tâm đẩy mạnh nghiên cứu và cho ra sản phẩm, thế nhưng tổ chức đã thông qua điều tra, sau đó hội nghị thường ủy cho ra quyết định, cần phải sửa chữa sai lầm điều động trước đó.

- À, đồng chí Lưu Thành Lâm vừa lên chức thì tôi cảm thấy đổ cả mồ hôi hột, lo lắng công ty sẽ đi theo hướng xấu. Bây giờ thì hay quá, cuối cùng cũng có một quyết định cứu vãn công ty chúng ta. Lý Chiến Quốc nói làm cho Tần Dũng Khải cảm thấy vui vẻ, nhưng biểu hiện lại khá trịnh trọng: - Chiến Quốc, cũng không thể nói như vậy được, tiểu tử Thành Lâm có năng lực nhưng căn bản là quá trẻ, tư tưởng không sâu, dễ dàng phạm vào sai lầm khó cứu chữa. Thế cho nên cậu ấy có phương hướng không tốt, căn bản không nghe lọt tai ý kiến của người khác, tôi nghĩ sau này nên chú trọng ma xát rèn luyện là được.

Lý Chiến Quốc ngoài miệng nói cho qua thế hưng căn bản không dám gật bừa với lời nói của Tần Dũng Khải. Dù thế nào thì Lưu Thành Lâm cũng là giám đốc tiền nhiệm, sao bây giờ lại biến thành một tiểu tử được?

Nhưng bây giờ Tần Dũng Khải lên tiếng, đừng nói rằng Lưu Thành Lâm là tiểu tử, cho dù nói là cháu nội thì Lý Chiến Quốc cũng không tranh chấp làm gì. Sau khi nói thêm vài câu thì Lý Chiến Quốc chủ động xin đi giết giặc: - Giám đốc Tần, lát nữa tôi sẽ đến văn phòng tỉnh ủy, hay là tôi đến nhận luôn văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy?

- Cậu nên chuyên tâm làm việc của mình, phương diện nhận văn kiện là công tác của văn phòng, hãy để cho bọn họ tự xử lý. Hơn nữa bọn họ đi đến văn phòng tỉnh ủy cũng xem như quen mặt dễ làm. Tần Dũng Khải cười từ chối lời đề nghị của Lý Chiến Quốc.


Lý Chiến Quốc có chút không thoải mái, Tần Dũng Khải từ chối ý kiến của mình, rõ ràng là không tin tưởng mình. Nhưng bây giờ thế lực của người ta đang mạnh, cho dù hắn bất mãn cũng phải nở nụ cười vui vẻ đón chào.

Tần Dũng Khải nhìn Lý Chiến Quốc rời đi mà không khỏi nở nụ cười mỉa mai. Những ngày qua có nhiều người đến tỏ thái độ, Lý Chiến Quốc căn bản chỉ là một trong số đó mà thôi. Nếu hắn là người thức thời, nếu cứ cho đối phương dễ dàng vượt qua kiểm tra, rồi nhét vào dưới trướng của mình, chẳng phải sau này quyền lực của hắn sẽ không còn bao nhiêu sao?

Tần Dũng Khải trầm ngâm giây lát, sau đó hắn phái tâm phúc của mình đi nhận văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy. Sau đó hắn bấm số điện thoại của bí thư Hùng Nghiêu Đống: - Chào bí thư Hùng, tôi là Tần Dũng Khải.

Dù mâu thuẫn giữa hai bên đã trong sáng hóa, thế nhưng biểu hiện vẫn là cực kỳ vui vẻ, Hùng Nghiêu Đống hỏi: - Giám đốc Tần, có chuyện gì không?

- Bí thư Hùng, tôi vừa nhận được điện thoại của lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy, nói là đã có văn kiện miễn đi chức vụ của đồng chí Lưu Thành Lâm. Vì quán triệt tinh thần của tỉnh ủy, chiều nay tôi sẽ tổ chức đại hội toàn thể công nhân viên chức công ty. Tần Dũng Khải tuy là người nắm quyền thế nhưng căn bản không dám làm bừa bãi với Hùng Nghiêu Đống. Dù sao thì bây giờ cấp bậc của Hùng Nghiêu Đống không những cao hơn hắn, căn bản là uy tín trong công ty cũng cao vời.

Hùng Nghiêu Đống trầm mặc một lúc, sau đó cũng không nói gì. Tần Dũng Khải hiểu tâm tình của Hùng Nghiêu Đống, vì vậy hắn cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ đối phương mở miệng. Hắn không sợ Hùng Nghiêu Đống không đồng ý, vì với thế cục hiện tại, Hùng Nghiêu Đống nếu tiếp tục làm châu chấu đá xe, như vậy là không lý trí.

Nhưng khi Tần Dũng Khải đang chờ Hùng Nghiêu Đống tỏ thái độ thì điện thoại vang lên những tiếng tút tút, hắn nhìn qua điện thoại trong tay, lại có chút căm tức, người này không nói lời nào mà cúp điện thoại của mình.

Tần Dũng Khải có chút tức giận, hắn định ném điện thoại của mình, thế nhưng nghĩ lại và cảm thấy không đáng. Sự việc đã phát triển đến mức này, Hùng Nghiêu Đống cúp điện thoại của mình, rõ ràng là biểu hiện mất bình tĩnh.

Anh không phải cúp điện thoại của tôi sao? Tôi tiếp tục gọi cho anh là được. Làm người phải là như vậy, lúc nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn. Tần Dũng Khải cười lạnh một tiếng, sau đó bấm số điện thoại của Hùng Nghiêu Đống.


Điện thoại vang lên một tiếng chuông thì có người nghe máy, Tần Dũng Khải định chọc vào nổi đau của Hùng Nghiêu Đống, nhưng lại nghe Hùng Nghiêu Đống thản nhiên nói: - Sao anh lại cúp điện thoại của tôi?

Tần Dũng Khải căn bản nghẹn họng vì câu hỏi của Hùng Nghiêu Đống, thế là phải nói tín hiệu điện thoại không được tốt.

Hùng Nghiêu Đống cũng không tiếp tục cúp điện thoại, lão căn bản cũng không cho ra lời dị nghị nào với hội nghị toàn thể, chỉ nói anh nghĩ sao thì cứ làm như vậy. Tần Dũng Khải bị những lời của huyện Đằng Nhạc làm cho không thoải mái, cái gì là nghĩ sao làm vậy?

Nhưng một giờ sau thì cảm giác không vui của Tần Dũng Khải đã tan thành mây khói. Sau khi nhận được văn kiện thì hắn nhìn vào chăm chú, cảm thấy tờ giấy mỏng này lại nặng như ngàn vàng. Hắn đã chờ quá lâu, cuối cùng cũng thấy được ánh rạng đông thắng lợi.

"Quyết định về việc miễn đi chức vụ của đồng chí Lưu Thành Lâm ở công ty xe hơi Đông Hồng!"

Sau này Lưu Thành Lâm sẽ không còn là giám đốc công ty, hì hì, vào thời điểm mấu chốt này Tần Dũng Khải sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Tất nhiên hắn phải khơi mào trọng trách, thế nhưng tất cả phải do phòng tổ chức tỉnh ủy quyết định. Chẳng qua hắn tin tưởng phòng tổ chức có thể tìm người mới nhưng không thể bỏ qua hắn, nếu không thì người ta đã không quyết tâm hạ gục Lưu Thành Lâm.


Tần Dũng Khải nghĩ đến hội nghị toàn thể công nhân viên vào buổi chiều mà hai mắt không khỏi lóe lên, hắn chợt sinh ra ý nghĩ: "Nếu để cho Hùng Nghiêu Đống đọc văn kiện này thì không phải sẽ tốt hơn sao?"

Tần Dũng Khải thiếu chút nữa vỗ bàn khen hay vì ý nghĩ của mình, một chiêu này căn bản là quá tuyệt.

Tần Dũng Khải hưng phấn và chuẩn bị tự mình đi xuống xưởng. Hắn tổ chức hội nghị toàn thể, hắn căn bản sẽ phải sắp xếp tất cả cho thật sự đúng chỗ, dù thế nào thì sự kiện hôm nay cũng quá quan trọng, là lúc thay đổi người, tóm lại hắn phải lộ mặt sao cho thật hoàng tráng.

Vài phút sau Tần Dũng Khải đi đến văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng, những nhân viên trực ban thấy hắn thì tranh thủ đứng lên. Có một vị đồng chí đang gọi điện thoại nhưng nhanh chóng cúp máy và đứng thẳng như cây cọc, ánh mắt nhìn về phía Tần Dũng Khải, giống như chờ lãnh đạo lên tiếng.

Phải nói là lúc này Tần Dũng Khải cảm thấy rất sung sướng, trận thế như thế này giống như lãnh đạo đi xem duyệt binh, tất nhiên đám người kia không cần gào lên những khẩu hiệu như "Vì nhân dân phục vụ" hay "Hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra chỉ đạo công tác", cũng không cần phiền phức như vậy, ít nhất hắn cũng là người tiến lên, uy tín tràn trề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui