Vì sự kiện này mà Du Giang Vĩ mãi không vui, trưởng phòng Vương vốn là người phát triển rất tốt ở Nam Giang, vì sao vì một người như Lưu Thành Lâm mà lại để xảy ra hiện tượng thế này? Quan trường thường là như vậy, lãnh đạo gặp chuyện không may thì thư ký căn bản khó tránh khỏi số kiếp. Dù thư ký căn bản không liên quan, thế nhưng không có bao nhiêu người sẽ tin dùng hắn. Nói một câu khó nghe thì sau khi trở thành thư ký, hắn đã là người của người khác, gà chó lên trời cùng nhau sung sướng. Thế nhưng cũng có một ngày nào đó anh bị người ta cho ra rìa, đau khổ tan đàn xẻ nghé. Tất nhiên tất cả mọi thứ có liên quan mật thiết đến lãnh đạo của mình.
Vì vậy khi Lưu Thành Lâm đi vào trong phòng thì Du Giang Vĩ giả vờ như không nhìn thấy, mãi đến khi Lưu Thành Lâm lên tiếng thì hắn mới ngẩng đầu lên nhìn. Du Giang Vĩ căn bản không dám tự tiện quyết định với Lưu Thành Lâm, dù sao thì Lưu Thành Lâm cũng không phải là người thường, là người được trưởng phòng Vương đề cử làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Du Giang Vĩ cười nói: - Giám đốc Lưu, anh chờ một chút, tôi đi xem trưởng phòng Vương thế nào.
Du Giang Vĩ mỉm cười rồi rời đi, Lưu Thành Lâm mơ hồ người kia có chút cảm xúc với mình, giống như có chút địch ý với mình. Một phút sau Du Giang Vĩ quay về, hắn nói với Lưu Thành Lâm: - Giám đốc Lưu, ngài đến rất đúng lúc, trưởng phòng Vương đang có thời gian. Nhưng hai mươi phút sau trưởng phòng Vương sẽ tham gia một hội nghị, anh nên nhanh chân lên.
- Cám ơn, tôi biết rồi. Lưu Thành Lâm khẽ gật đầu rồi cùng Du Giang Vĩ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hắn đi vào trong phòng của Vương Tử Quân, cũng không thấy lãnh đạo đang xem xét văn kiện như thường.
Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi phơi nắng trên ghế sa lông, khi thấy người đi vào thì vẫy tay với Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, anh đến rất đúng lúc, tôi vừa định pha chút trà hưởng thụ hương vị, bây giờ có anh thì san sẻ được một nửa.
Lưu Thành Lâm nghe lời mời của Vương Tử Quân, hắn có chút do dự, sau đó vẫn ngồi xuống. Lúc này Du Giang Vĩ cũng đi đến châm trà cho Lưu Thành Lâm.
Nghỉ ngơi bên cạnh cửa sổ chính là một thói quen gần đây của Vương Tử Quân, coi như cũng có được chút thời gian rảnh rỗi.
- Thành Lâm, đã có kết quả rồi, tôi định ngài mai sẽ trò chuyện với anh, bây giờ anh đến thì căn bản đúng lúc quá. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Trà này pha vừa đủ độ, nên uống lúc còn nóng, nếu không hương vị sẽ nhạt đi mất.
Lưu Thành Lâm nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân, lời nói đã có sẵn trong đầu chợt khó ra khỏi miệng. Lúc này người ngồi bên cạnh hắn giống như không phải là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng không phải là thượng cấp của hắn, lại giống như một người bạn bè bình thường.
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong đầu Lưu Thành Lâm, mặc dù trưởng phòng Vương tỏ ra bình tĩnh tự nhiên nhưng chính hắn thì khó thể nào yên tâm thoải mái được.
- Trưởng phòng Vương, tôi muốn báo cáo với ngài một chuyện. Lúc bắt đầu thì Lưu Thành Lâm cảm thấy giọng nói của mình có vài phần đông cứng, nhưng sau đó hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: - Trưởng phòng Vương, tôi căn bản cực kỳ cảm kích vì ngài đã nâng đỡ, thế nhưng...nhưng tôi căn bản không thể làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Vương Tử Quân không ngờ Lưu Thành Lâm nóng lòng đến tìm mình là vì điều này, hắn đưa mắt nhìn Lưu Thành Lâm, gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
Lưu Thành Lâm có chút nghẹn lời, giống như đã đến nước này thì căn bản không còn dư âm quay về. Hắn chợt nói tiếp: - Trưởng phòng Vương, tôi...Tôi có một người bạn đang công tác ở nước Pháp cho ra lời mời, nói tôi đến công ty của anh ấy làm phó giám đốc, đãi ngộ là rất cao, nhưng lại có cổ phần, thế nên tôi đã đồng ý. Thật xin lỗi vì đã phụ lòng tín nhiệm của ngài.
Vương Tử Quân uống trà mà không nói lời nào. Câu nói của Lưu Thành Lâm rõ ràng đã được trải qua suy tính sâu xa, nhưng ánh mắt của đối phương có vài phần không ổn định, Vương Tử Quân suy tư giây lát thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Lưu Thành Lâm khá hoang hang không yên, nếu như Vương Tử Quân dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép để mắng thì căn bản sẽ làm hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng Vương Tử Quân căn bản không nói lời nào, chỉ vui vẻ uống trà, đây là thái độ gì?
Lưu Thành Lâm dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bàn tay của mình ướt đẫm mồ hôi, thế là cắn răng nói tiếp: - Trưởng phòng Vương, tôi đã phụ lòng coi trọng của ngài, tôi làm như vậy thật sự rất xin lỗi ngài, nhưng người đi chỗ cao nước chảy chỗ trũng, tôi cũng là bị hấp dẫn với điều kiện của người bạn mà thôi...
- Thành Lâm, anh không có lỗi gì với tôi cả. Vương Tử Quân cắt ngang lời nói của Lưu Thành Lâm rồi nhìn chằm chằm lên tiếng: - Tôi nên cảm ơn anh mới đúng, dù anh phải rời khỏi nhà máy, thế nhưng anh đi vì bên kia đãi ngộ cao hơn, điều này nói rõ anh có năng lực.
- Nếu như anh đi như vậy thì nói rõ tôi không nhìn lầm người, mà chủ yếu là công ty xe hơi Đông Hồng không giữ được nhân tài. Vương Tử Quân nói tuy không nhiều nhưng rơi vào trong tai lại làm cho Lưu Thành Lâm sinh ra cảm giác như sấm bên tai, hắn thật sự cảm thấy có chút không nỡ, biết bí mật của mình đã bị Vương Tử Quân khám phá ra.
- Nhưng này anh Lưu Thành Lâm, anh làm như vậy không phụ lòng tôi, nhưng anh không phụ lòng bồi dưỡng nhiều năm của giám đốc Triệu Hòa Duyệt sao? Không phụ lòng bí thư Hùng Nghiêu Đống đã chạy qua chạy lại mệt mỏi vì anh sao? Anh cho ra một quyết định qua loa chẳng khác nào phán án tử hình cho công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy tương lai của công ty sẽ coi như xong. Vương Tử Quân dùng ánh mắt không khách khí nhìn Lưu Thành Lâm, điều này làm cho Lưu Thành Lâm cảm thấy da đầu tê dại. Dưới tình huống mặt đỏ tía tai, hắn vô thức khua tay nói: - Trưởng phòng Vương, tôi biết làm vậy là không tốt, thế nhưng tôi cảm thấy nếu so sánh với công ty xe hơi Đông Hồng cần tôi, thì rõ ràng là Nam Giang cần ngài hơn...
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Lưu Thành Lâm và thấy được sự chân thành, cũng chính là ánh mắt này làm cho hắn sinh ra chút cảm động.
Nhưng càng như vậy Vương Tử Quân càng không cho Lưu Thành Lâm rời đi.
- Thành Lâm, anh có lòng tin đẩy mạnh phát triển công ty xe hơi Đông Hồng hay không?
Lưu Thành Lâm có chút sững sốt, sau đó trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi tin mình có thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng tiến lên giai đoạn mới.
- Vậy là anh không có lòng tin với đề xuất về xe hơi gia đình sao? Vương Tử Quân tiếp tục khẽ nói.
Lưu Thành Lâm trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng chém đinh chặt sắt nói: - Khi kinh tế trong nước ngày càng phát triển, thu nhập của quần chúng cũng dần tăng theo, mua xe hơi cũng là xu thế của thời đại. Lúc này giá dầu thô trên thế giới liên tục tăng mạnh, giá cả tiêu thụ xe hơi trong nước cũng tăng theo, thế nên những ọoại xe tốt cho môi trường, tiêu thụ ít nhiên liệu sẽ là thứ được người dân ưu tiên mua đầu tiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...