Hùng Nghiêu Đống bất an đi về trên hành lang, lão đang rất lo lắng thì gặp một bác sĩ đi đến. Lão vội vàng giấu điếu thuốc trong tay ra sau lưng sợ người ta nhìn thấy được, vị bác sĩ phía bên kia cũng không đi vào phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt, nhanh chóng đi về phía Hùng Nghiêu Đống.
- Đồng chí, bệnh tình của giám đốc Triệu đã được khống chế, dù không tốt ngay được nhưng ít nhất thì ngài cũng không nên buồn phiền lo lắng như thế. Một vị y tá trẻ cầm một phích nước nóng trong tay khẽ nói lời an ủi với Hùng Nghiêu Đống.
Hùng Nghiêu Đống đầu tiên là sững sờ, sau đó hiểu ý nghĩ của ý tá. Lão ném điếu thuốc trong tay rồi ngại ngùng nói: - Thật xin lỗi, tôi làm trái với quy định của bệnh viện...
Viên ý tá trẻ cười nói: - Tôi hiểu tâm tình của ngài vào lúc này, bác sĩ Hà là người phụ trách với giám đốc Triệu, ngài tin tưởng lời của anh ấy chứ?
Hùng Nghiêu Đống nhìn gương mặt tươi cười của viên y tá, lão không biết nói gì cho phải. Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì cửa phòng bệnh mở ra, con trai cả của Triệu Hòa Duyệt đi ra ngoài.
- Chú Hùng, chú đến khi nào đấy? Hùng Nghiêu Đống có quan hệ lâu năm với Triệu Hòa Duyệt, không những quen thuộc Triệu Hòa Duyệt, còn không xa lạ gì những đứa con của bạn mình. Vì từ nhỏ lão là người nhìn đám trẻ lớn lên, thế cho nên những người con của Triệu Hòa Duyệt cũng rất tôn trọng lão.
Hùng Nghiêu Đống miễn cưỡng cười nói: - Bố cậu hôm nay thế nào rồi? Có ăn được chút gì không?
- Chú Hùng, bố vẫn như cũ, nhưng bác sĩ nói từ hôm nay trở đi có thể ăn được chút cháo. Con trai lớn của Triệu Hòa Duyệt ngồi xuống rồi nói với Hùng Nghiêu Đống.
Tuy đây là dấu hiệu cho những chuyển biến tốt đẹp của Triệu Hòa Duyệt, thế nhưng lời này rơi vào trong tai lại làm cho Hùng Nghiêu Đống nhớ chuyện xưa. Khi lão và Triệu Hòa Duyệt mới quen nhau, hai bên thường uống chén lớn ăn thịt lớn, nhưng bây giờ một người đã phải sống thực vật trên giường bệnh.
Tuy trong lòng khó chịu nhưng Hùng Nghiêu Đống cũng không biểu hiện tâm tình này của mình ra ngoài, lão khẽ an ủi: - Có thể ăn chút cháo thì rõ ràng bệnh tình của bố cậu đang chuyển biến tốt, khoảng thời gian này xem như vất vả cho cậu.
Con trai lớn của Triệu Hòa Duyệt gật đầu nói: - Bác sĩ nói chỉ cần kiên trì trị liệu thì ít nhất bố cháu vẫn có thể tự gánh vác được vấn đề sinh hoạt bản thân.
Hai người trò chuyện vài câu thì không hiểu vì sao Triệu Hòa Duyệt bên trong lại mở mắt ra. Hùng Nghiêu Đống nhìn ông bạn già của mình, lão vội vàng đưa ghế đến bên giường bệnh, tranh thủ thời gian nói những chuyện vui với Triệu Hòa Duyệt.
Nhưng dù Hùng Nghiêu Đống có nói thế nào thì Triệu Hòa Duyệt cũng không có chút biểu hiện gì tốt, rõ ràng Hùng Nghiêu Đống nói ra những lời không có mấy hứng thú với Triệu Hòa Duyệt. Khi thấy Triệu Hòa Duyệt nhắm mắt lại, Hùng Nghiêu Đống biết rõ ông bạn già của mình muốn nhắc đến chuyện gì, lão chợt dùng giọng ôn hòa nói: - Hòa Duyệt, anh an tâm dưỡng bệnh đi, phía tỉnh ủy có trưởng phòng Vương, không có việc gì cả.
Hùng Nghiêu Đống tuy căn bản không quá nắm chắc nhưng giọng nói rất kiên quyết, lão tin những lời như vậy căn bản là liều thuốc tinh thần với Triệu Hòa Duyệt vào lúc này.
Trưởng phòng Vương bây giờ chỉ là nhân vật mà chính mình chỉ có thể nhìn lên ngưỡng mộ, nhưng hội nghị thường ủy cũng không phải là nằm trong tay trưởng phòng Vương, nhiều chuyện nếu chỉ lực lượng của một mình trưởng phòng Vương thì căn bản không thể quyết định được gì. Cơ hội để Lưu Thành Lâm tiến lên là khá nhỏ, thật sự rất đáng lo.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, con trai cả của Triệu Hòa Duyệt đi ra mở cửa, thấy Lưu Thành Lâm mang theo một túi hoa quả đi đến.
- Thành Lam, lúc này cậu không ở xí nghiệp, chạy đến đây làm gì? Hùng Nghiêu Đống thấy Lưu Thành Lâm thì có chút trách cứ.
Dù Hùng Nghiêu Đống cảm thấy hy vọng là không lớn, thế nhưng Lưu Thành Lâm là một người được đề cử làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ việc cần làm là phải ở lại công ty, căn bản khó thể bỏ qua.
Lưu Thành Lâm cũng hiểu tâm tình của Hùng Nghiêu Đống, hắn cười cười nói: - Bí thư, tôi ở nơi nào mà chẳng vậy, nghe nói Triệu Kỳ Tường kia là một người có năng lực mạnh mẽ, biết đâu sẽ có thể bộc lộ tài năng, thế cho nên tôi thấy cũng rất đủ rồi.
Lưu Thành Lâm tuy cười sáng lạn nhưng Hùng Nghiêu Đống cảm thấy nó có chút gượng ép, lão thầm hiểu Lưu Thành Lâm đang nghĩ gì, thế là cười cười nói: - Cậu còn nói như vậy nữa sao? Không nên so sánh vào lúc này, cậu tự nhận mình thua sao? Đừng quên trưởng phòng Vương là người xem trọng cậu.
Lưu Thành Lâm biết rõ Hùng Nghiêu Đống đang an ủi mình. Trước đó một người bạn của Lưu Thành Lâm đang công tác ở văn phòng tỉnh ủy đã nói ro ràng, nói rằng hắn không nên có hy vọng quá lớn ở sự kiện này, cũng không cần tỏ ra thất lạc, ít nhất thì hắn cũng sẽ có một chức phó giám đốc.
Lưu Thành Lâm căn bản không nghi ngờ với bản lĩnh tìm kiếm thông tin của bạn mình, mà người bạn cũng tỏ ra đáng tiếc thay cho hắn. Nếu như trưởng phòng Vương coi trọng Lưu Thành Lâm thì tiến lên là quá dễ dàng, khốn nổi chủ tịch tỉnh bên kia lại coi trọng một người khác.
Chủ tịch Chử xem trọng Triệu Kỳ Tường, điều này Lưu Thành Lâm biết được thông qua người bạn học cũ của mình. Tuy hắn chưa từng tham gia công tác hành chính trong đơn vị chính quyền, thế nhưng hắn biết rõ lực ảnh hưởng của chủ tịch Chử ở Nam Giang là như thế nào.
Lưu Thành Lâm là người nằm trong danh sách đề cử, điều này nói rõ trưởng phòng Vương đã cố gắng hết sức với mình. Hắn cảm thấy cảm động với vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi hơn cả mình kia, vì vị này ra tay tranh thủ mà hắn mới có được cơ hội cạnh tranh với Triệu Kỳ Tường.
Tuy Hùng Nghiêu Đống luôn giả vờ có tâm tình tốt trước mặt Lưu Thành Lâm, thế nhưng bầu không khí trong phòng lúc này cũng khá trầm trọng. Con trai cả của Triệu Hòa Duyệt cũng thấy rõ điều này, thế nhưng hắn là một người ngoài cuộc, hắn khó thể nào bình luận được.
Khi ba người Hùng Nghiêu Đống đang rầu rĩ không vui thì cửa phòng mở ra, Mã Vi Hồng đi vào với gương mặt đầy nụ cười, sau lưng còn có một vị phó chủ nhiệm văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng, hai tay là hai gói quà rất đẹp.
- Ha ha, bí thư Hùng, Tiểu Lưu, tôi biết hai người đang ở chỗ này. Mã Vi Hồng đi vào thì cười chào Hùng Nghiêu Đống và Lưu Thành Lâm.
Hùng Nghiêu Đống căn bản không có hảo cảm gì với Mã Vi Hồng, nhưng dù sao thì hai bên cũng là cộng sự nhiều năm trong đơn vị, thế nên miễn cưỡng cười nói: - Anh Mã, anh bận rộn như vậy, sao lại đến đây rồi?
- Tôi nghe nói bệnh tình của giám đốc Triệu có chút khởi sắc, thế cho nên chạy đến xem thế nào. Mã Vi Hồng nói rồi gật đầu với vị phó chủ nhiệm văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng: - Tiểu Tô, đặt những thứ kia xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài mua cho lãnh đạo vài món đồ dùng.
Viên phó chủ nhiệm văn phòng công ty xe hơi Đông Hồng biết rõ lúc này lãnh đạo muốn trò chuyện, thế nên thức thời đặt những thứ trong tay xuống, sau đó cùng con trai lớn của Triệu Hòa Duyệt đi tìm hỏi bệnh tình của giám đốc Triệu, thế rồi nhanh chóng rời đi.
- Bí thư Hùng, công ty xe hơi chúng ta rơi vào tình huống này, mọi người vốn đang trông mong vào giám đốc Triệu, nếu có giám đốc Triệu thì tôi căn bản có lòng tin rằng công ty sẽ vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng bây giờ giám đốc Triệu ngã xuống, tâm phúc không còn trong công ty, tôi cảm thấy rất rối loạn, cũng không biết sau này nên đi về phía nào.
Mã Vi Hồng mở đầu câu chuyện, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lưu Thành Lâm, lại nói: - Thành Lâm, anh là người được giám đốc Triệu coi là nhân tuyển nối nghiệp nắm công ty, tôi hoàn toàn đồng ý với anh Triệu. Anh là người có bản lĩnh, có trình độ, lại là cán bộ lão thành của đơn vị, thế nên sẽ không bao giờ đưa chúng tôi đi lệch hướng.
Lưu Thành Lâm há hốc miệng muốn lên tiếng nhưng Mã Vi Hồng đã nhanh chóng nói: - Thành Lâm, tôi và các vị lãnh đạo công tác nhiều năm ở công ty, cái gì không biết thì cậu cũng đừng nên khiêm tốn, cứ hỏi không sợ người ta chê cười làm gì.
Hùng Nghiêu Đống nhìn vẻ mặt cảm khái của Mã Vi Hồng, lão chợt cảm thấy đối phương đến quá kỳ quặc. Hùng Nghiêu Đống và Mã Vi Hồng tiến vào trong công ty cùng thời điểm, lão biết rõ Mã Vi Hồng căn bản là người không có lợi không dậy sớm. Nửa đời trước hai người Hùng Nghiêu Đống và Mã Vi Hồng căn bản là luôn đấu đá nhau, bây giờ tuyệt đối không bao giờ thân thiết như vậy, lại chạy đến đây thăm hỏi Triệu Hòa Duyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...