Bí Thư Trùng Sinh

- Nhân tài khó kiếm, nhân tài có thể từ trong nghịch cảnh phát triển lên mây xanh càng khó có được. Trưởng phòng Tử Quân, phòng tổ chức các cậu sau này cần phải chú tâm vào phương diện dự trữ nhân tài, chỉ khi nào có dự trữ đủ nhân tài, như vậy mới là cơ sở cho sự nghiệp của chúng ta phát triển lên cao. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì dùng giọng có chút cảm khái nói: - Cũng không phải là không có nhân tuyển cho vị trí giám đốc của công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như người kia có thể chịu thiệt, như vậy một vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng căn bản không phải là vấn đề.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn cười nói: - Nếu nhân tuyển của bí thư là phù hợp, như vậy không bằng cứ quyết đoán, cố gắng cho anh ấy gánh vác trọng trách ở công ty xe hơi Đông Hồng.

Diệp Thừa Dân nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì gương mặt nghiêm túc chợt lộ ra nụ cười, lão nhìn vào hai mắt Vương Tử Quân rồi cười nói: - Người này thật sự là xa cuối chân trời gần ngay trước mắt. Trưởng phòng Tử Quân, nói thật thì tôi thấy nhân tuyển tốt nhất cho vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng chính là cậu, nhưng cậu còn có công tác trọng yếu cần phải xử lý, chút việc nhỏ ở công ty xe hơi Đông Hồng nào cần một con rồng như vậy.

Vương Tử Quân không ngờ Diệp Thừa Dân lại ném tâm tư lên người mình, hắn nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, thế nhưng bí thư chỉ cười mà thôi. Hắn không biết thật ra mình đã tránh được một kiếp ở phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong, vì Chử Vận Phong cũng định nói ra câu này, thế nhưng cuối cùng vì quan hệ giữa hai bên không quá gần gũi mà không nói ra khỏi miệng.

- Tử Quân, tôi cũng không phải đang nói đùa với cậu, một cán bộ có tố chất và năng lực như cậu, tôi cảm thấy thật sự là có quá ít. Nếu như có nhiều cán bộ như cậu, căn bản là chúng ta đã làm quá tốt công tác rồi.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như không phải nói đùa của Diệp Thừa Dân, hắn chợt cười nói: - Bí thư, ngài giơ tôi lên quá cao rồi, tôi chỉ cố gắng mới làm ra chút thành tích, như vậy mới không phụ lòng tín nhiệm của ngài.


- Tử Quân, cậu cũng không cần khiêm tốn, thành tích của cậu khi đến tỉnh Nam Giang là quá rõ ràng. Nếu như không phải tôi thật sự cần cậu ở trên phương diện chủ quản phòng tổ chức, nói gì cũng không bao giờ điều chỉnh cậu. Diệp Thừa Dân dùng giọng động tình nói tiếp: - Lần này cậu phụ trách công tác ở công ty xe hơi Đông Hồng, cậu nên chú ý liên hệ với chủ tịch Chử, phải nghe nhiều ý kiến của anh ấy. Nhưng có một phương diện cậu nên nắm chắc, chính là chọn người phải làm sao để đẩy công ty xe hơi Đông Hồng ra khỏi khốn cảnh, đi về phía tương lai huy hoàng.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt sáng ngời của Diệp Thừa Dân, hắn chợt cảm thấy áp lực trên người mình tăng thêm vài phần. Diệp Thừa Dân lúc này đặt trọng trách lên người mình, vào thời điểm mấu chốt mình rõ ràng đại biểu cho thái độ của lãnh đạo.

Muốn tìm ra người phụ trách công tác của công ty xe hơi Đông Hồng, hơn nữa người này còn phải đưa công ty thoát khỏi khốn cảnh tiến vào tương lai huy hoàng, căn bản là không dễ tìm. Vương Tử Quân tiếp nhận chỉ thị của bí thư Diệp Thừa Dân, đồng thời cảm thấy trách nhiệm của mình ở sự kiện này là quá lớn.

Hơn nữa Vương Tử Quân còn phải căn cứ vào ý kiến của chủ tịch Chử Vận Phong, đồng thời phải chú ý thái độ của bí thư Diệp Thừa Dân, đây rõ ràng là một hành vi làm xiếc đi trên dây, không chú ý sẽ tăng mâu thuẫn với Chử Vận Phong, cuối cùng còn làm cho sự việc huyên náo rối loạn.

- Tôi biết rõ chuyện này rất khó khăn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì thấy người có thể phụ trách được chuyện này chỉ có cậu mà thôi. Diệp Thừa Dân nhìn bộ dạng trầm ngâm của Vương Tử Quân, lão lại trầm giong lên tiếng.

Diệp Thừa Dân nói đến nước này thì Vương Tử Quân căn bản không còn gì để nói. Hắn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đây là sự việc nằm trong phạm vi chức trách của hắn.


Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, hắn còn chưa kịp ngồi lên xe thì điện thoại đã vang lên. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó mỉm cười nghe máy: - Chào bí thư Đậu.

Người gọi điện thoại đến là bí thư thị ủy Đông Hồng, là Đậu Minh Đường. Lúc này Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nên căn bản còn có vị trí trong thường ủy còn cao hơn cả Vương Tử Quân. Trước kia trong quá trình tiếp xúc với nhau thì Đậu Minh Đường có không ít giúp đỡ cho Vương Tử Quân, vì vậy quan hệ giữa hai người căn bản là không tầm thường.

Đậu Minh Đường ở bên kia còn chưa nói gì thì tiếng cười đã truyền đến: - Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay anh có thời gian không? Tôi đang câu cá ở đập nước Nam Nha, anh đến chơi một chút chứ?

Tuy Đậu Minh Đường nói với vài phần trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của Đậu Minh Đường mà cảm thấy có vài phần bức thiết. Tuy lúc này hắn không muốn đi qua, thế nhưng trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn cười nói: - Bí thư Đậu đã kêu gọi thì tôi nào dám không đi?

Đậu Minh Đường lúc này cũng không phải đang ở đập nước Nam Nha, hắn đang ngồi trên xe chạy đến. Hắn hai một câu sẽ chờ rồi cúp điện thoại, lú này một người đàn ông trung niên ở bên cạnh đã trầm giọng nói: - Bạn học cũ, thế nào? Trưởng phòng Vương có đồng ý đến gặp mặt không?


Đậu Minh Đường cảm thấy buồn cười với gương mặt của bạn mình, thế nhưng kiếp sống chính trị nhiều năm làm hắn nhìn thấu tâm tư của đối phương, cũng hiểu cái gì gọi là không liên quan đến mình thì không sao, liên quan sẽ rối loạn.

- Tôi đã nói với trưởng phòng Vương, thế nhưng sự việc cuối cùng có thành hay không chủ yếu là dựa vào cậu. Nếu như cậu có năng lực, trưởng phòng Vương cũng tán thành năng lực của cậu, như vậy tất cả đều tốt. Nhưng nếu cậu không tìm được sự tán thành của trưởng phòng Vương, tôi cũng không giúp đỡ được cậu.

- Ha ha ha, Minh Đường cứ yên tâm, cậu cũng không phải không biết năng lực của tôi. Tôi tin tưởng chỉ cần cậu có thể cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ tìm được sự tán thành từ trưởng phòng Vương. Người đàn ông trung niên nói đến đây thì thở dài một hơi: - Nhưng chuyện này người có quyền quyết định cao nhất chính là chủ tịch Chử Vận Phong.

Gương mặt Đậu Minh Đường vẫn treo nụ cười thế nhưng lại có vài phần co rút. Hắn giới thiệu quan hệ của mình với Vương Tử Quân cho người bạn học cũ, hắn cảm thấy mình có vài phần lo lắng. Cũng không phải hắn sợ sau khi người bạn này quen biết Vương Tử Quân thì sẽ có hành vi bất lợi cho mình, chủ yếu lo lắng người ta không được Vương Tử Quân tán thành, thậm chí còn gây phiền toái cho Vương Tử Quân, như vậy sẽ hủy hoại mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân.

Lúc này Đậu Minh Đường thầm cảm thấy may mắn vì trước kia mình mở lời giúp đỡ Vương Tử Quân, có thể nói tất cả như mới xảy ra hôm qua mà thôi. Trong thời gian nửa năm qua mới chi vừa xây xong tòa nhà Hồng Diệp là tiêu chí cho Đông Hồng ở Nam Giang, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản cũng dùng thời gian đó để đứng vững vàng trong tỉnh Nam Giang bằng chính thực lực của mình.

Chưa nói đến những gì Vương Tử Quân đã chỉnh hợp ở ủy ban tư pháp, bây giờ Diêu Trung Tắc là người mạnh mẽ nhưng căn bản không khỏi phân ra một nửa quyền lợi ở phương diện nhân sự cho Vương Tử Quân. Vì có kết giao tốt với Vương Tử Quân nên Đậu Minh Đường phát triển ở thành phố Đông Hồng càng như cá gặp nước.

Lúc này Đậu Minh Đường giới thiệu Vương Tử Quân cho người bạn học cũ, ngoài phương diện hắn khó thể nào từ chối bạn của mình, thật ra trong lòng còn có tính toán khác. Nếu như người bạn học cũ của mình thật sự có thể là người làm chủ công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy sẽ là một cây cột chèo chống cho sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Hồng.


Với quan hệ giữa Đậu Minh Đường và Vương Tử Quân, có một số việc không cần phải nói, bạn học cũ của mình có thể tiến vào trong mắt của trưởng phòng Vương. tuy Vương Tử Quân làm trưởng phòng tổ chức chưa quá lâu, thế nhưng ai cũng nói vị trưởng phòng tổ chức này có ánh mắt nhìn người cực kỳ mạnh mẽ.

Đập nước Nam Nha ở phía nam thành phố Đông Hồng, có một vách núi dựng đứng như thanh kiếm chắn dòng nước lại tạo nên hồ, gió mát thổi qua làm cho mặt nước nhộn nhạo, là một địa điểm nghỉ ngơi rất tốt trong thành phố Đông Hồng.

Vì trước đó đã nói vài lời thế cho nên sau khi Đậu Minh Đường đi vào trong đập nước, người phụ trách nhanh chóng tiến ra chào đón. Đậu Minh Đường thích câu cá, hơn nữa không thích câu cá nuôi, thế cho nên nơi này căn bản là địa phương mà hắn thường đến nghỉ ngơi giải trí.

Một băng ghế, một cần câu, một cái thùng đựng cá màu đỏ ở bên cạnh, đây là những công cụ câu cá chủ yếu của Đậu Minh Đường. Sau khi người phụ trách của đạp nước Nam Nha chuẩn bị xong tất cả, Đậu Minh Đường khoát tay cho đối phương rời đi, sau đó nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh: - Bạn học cũ, tôi nhớ năm xưa khi còn đi học thì cậu là người câu cá giỏi nhất, bây giờ chúng ta so sánh một chút nhé?

- Cậu rõ ràng là lợi dụng tình huống khó khăn của tôi để giành phần thắng, cậu rõ ràng biết tôi không có tâm tư câu cá mà. Người đàn ông trung niên khoát tay áo nói.

- Ôi, câu cá là nuôi dưỡng tâm tình, lát nữa trưởng phòng Tử Quân sẽ đến, anh ít nhất cũng phải bày ra biểu hiện ung dung bình tĩnh, như vậy mới tạo ra ấn tượng tốt cho lãnh đạo. Đậu Minh Đường nói rồi đưa một chiếc cần câu vào trong tay bạn học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui