Phùng Thường Quốc nghĩ về những chuyện đã qua, hắn phỏng đoán ý nghĩ của Lỗ Kính Tu, sau đó chợt hiểu ra vấn đề.
...
Lúc này trên bàn làm việc của Diệp Thừa Dân có bày ra báo cáo thống kê phát triển kinh tế năm nay của tỉnh Nam Giang, tuy mới chỉ là tháng mười một nhưng đại cục đã định, trên cơ bản đã xác định vị trí vững vàng của Nam Giang. Diệp Thừa Dân có không ít va chạm với Chử Vận Phong, thế nhưng lão cũng không thể không thừa nhận đối phương có ý nghĩ độc đáo ở phương diện phát triển kinh tế.
Thời gian gần đây Diệp Thừa Dân có tâm tình khá tốt, khoảng thời gian này tỉnh Nam Giang không những có trạng thái phát triển kinh tế khá tốt, các phương diện khác cũng liên tục được đẩy mạnh. Vài ngày trước lão về thủ đô báo cáo, căn bản là nhận được nhiều lời khen ngợi và tán thành của lãnh đạo.
Người phụ trách công tác của tỉnh Nam Giang chính là Diệp Thừa Dân, nhưng điều làm cho lão cảm thấy không được hoàn mỹ chính là lãnh đạo lại chú ý đến phương diện đoàn kết ban ngành. Điều này làm cho lão cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng lãnh đạo đã chỉ ra như vậy, tất nhiên không có lửa sao có khói, cũng là có nguyên nhân, thế cho nên lão liên tục gật đầu xưng vâng, ngột ngạt chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Đoàn kết ban ngành, Diệp Thừa Dân không chú ý đến đoàn kết ban ngành sao? Mặc kệ Chử Vận Phong có cường thế bá đạo thế nào, chỉ cần không liên quan đến phương diện nguyên tắc thì Diệp Thừa Dân đều có thể nhịn, loại cảm giác khổ sở này căn bản khó nói với người khác. Anh là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, là người cầm lái, nếu như mọi người căn bản không đi theo anh cùng một khối, thậm chí có ý nghĩ khác, như vậy ngoài nhân tố là thành viên ban ngành không nghe lời, còn có nghi vấn lớn về năng lực khống chế của anh.
Những ngày qua Diệp Thừa Dân luôn muốn tìm Chử Vận Phong nói chuyện, thế nhưng không chờ lão ngã bài với Chử Vận Phong thì ủy ban tư pháp bên kia lại không được yên tĩnh. Lỗ Kính Tu mới đến căn bản có xích mích với Chân Hồng Lỗi, nghe nói hai người đỏ mặt tía tai trong hội nghị, thậm chí còn đập cả bàn.
Nếu như trước kia thì Diệp Thừa Dân sẽ chờ một chút xem xu thế ra sao rồi nói sau. Nhưng bây giờ lão căn bản không có ý nghĩ như vậy, chủ yếu là lãnh đạo vừa phê bình ban ngành của tỉnh Nam Giang, bây giờ lại xảy ra chuyện này, lão không thể bỏ mặc nó để rồi cờ lê lại đánh elen đầu mình.
Chỉ là đối với những mâu thuẫn kia lão cũng không thể chỉ nói hai câu, sau đó gọi hai người kia đến phê bình thì xong. Hơn nữa Chân Hồng Lỗi đi theo Chử Vận Phong nhiều năm, chính mình nếu không kịp xử lý thì căn bản ảnh hưởng đến công tác của cấp dưới.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là Diệp Thừa Dân không khỏi sinh ra lo lắng. Hắn cầm thùng nước bên cạnh cửa sổ lên tưới cho cây Tích Thủy Quan Âm.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ truyền vào, Diệp Thừa Dân nói một câu mời vào, lúc này thư ký trưởng Đào Nhất Hành nở nụ cười đi đến. Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn có đặc quyền hạng nhất chính là khi đến gặp mặt bí thư Diệp Thừa Dân thì căn bản không cần thông qua thư ký Khuất Chấn Hưng.
- Bí thư Diệp, ngài thật sự rất hăng hái, hèn gì chậu hoa kia càng lúc càng đẹp, bồn hoa của tôi đã sớm úa vàng mất rồi. Đào Nhất Hành đi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân rồi mỉm cười nói.
Diệp Thừa Dân cười cười buông thùng nước ra, lão nhìn thoáng qua Đào Nhất Hành rồi thản nhiên nói: - Thư ký trưởng Đào hình như có tâm tình rất tốt, hôm nay có gì mà vui vẻ như vậy?
- Thật sự có nhiều chuyện làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, bí thư Diệp, tôi báo cáo từng chuyện cho ngài nhé? Đào Nhất Hành cũng không chờ Diệp Thừa Dân phân phó, hắn nhanh chóng ngồi xuống đối diện với lãnh đạo.
Đào Nhất Hành là người cẩn trọng, cẩn thận tỉ mỉ, căn bản là những chi tiết nhỏ cũng được xử lý cực kỳ đúng chỗ, thế cho nên Diệp Thừa Dân căn bản tổng thể là thỏa mãn về vị thư ký trưởng này. Nhưng có một điều làm cho lão không thoải mái, chính là Đào Nhất Hành này nói hơi nhiều, tất nhiên đây cũng chỉ là tương đối mà thôi.
- Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa, mau nói xem có chuyện gì? Diệp Thừa Dân ngồi xuống trên mặt ghế rồi phất tay hỏi.
- Bí thư Diệp, vừa rồi nhận được thông báo, tuyến trên sẽ cử một khối công tác của mặt trận tổ quốc đến các nơi phát triển kinh tế xem xét tình huống, tỉnh Nam Giang là địa điểm dừng chân đầu tiên. Đào Nhất Hành nói rồi đưa một thông báo đến trước mặt Diệp Thừa Dân.
Diệp Thừa Dân nhìn qua văn kiện, sau đó trầm giọng nói: - Nhất Hành, anh nói xem có phải là súng bắn chim đầu đàn không? Vì sao cứ mỗi lần có quan sát về kinh tế thì Nam Giang luôn là địa điểm đầu tiên?
Tuy nói lời cảm khái nhưng Diệp Thừa Dân căn bản nhanh chóng cho ra ý kiến của mình trên văn kiện, những gì liên quan đến phát triển kinh tế đều giao cho Chử Vận Phong, phương diện tiếp đãi thì giao cho Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành cũng không quan tâm đến phương diện Diệp Thừa Dân ký tên vào văn kiện, vì khi đến hắn đã nghĩ sẽ nói sao để cho lãnh đạo đặt bút ký vào, nhưng hắn hiểu mình cũng cần phải xin chỉ thị cho rõ ràng.
- Bí thư Diệp, khối quan sát sẽ ở một ngày trong tỉnh Nam Giang, anh xem buổi trưa nênn sắp xếp dùng cơm với các thành viên của bọn họ không? Đào Nhất Hành tiếp nhận văn kiện đã được Diệp Thừa Dân phê chỉ thị, hắn khẽ xin chỉ thị.
Diệp Thừa Dân cũng không trả lời ngay, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Anh cũng liên hệ với khối chính quyền, nói là buổi sáng tôi có việc, để cho chủ tịch Chử đi tiếp khách, tôi sẽ được sắp xếp vào buổi tối.
- Vâng. Đào Nhất Hành thiếu chút nữa thì vã mồ hôi, hắn đồng ý một tiếng, sau đó di chuyển chủ đề. Vào thời điểm mấu chốt này rõ ràng suy nghĩ của hắn khác biệt với bí thư Diệp, xem ra năng lực tư duy của mình kém xa lãnh đạo.
Sở dĩ hắn nghĩ rằng bí thư Diệp nên đến tham gia bữa cơm trưa, là muốn tiếp đãi khối quan sát, tất nhiên sẽ cho ra sự coi trọng của lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì cũng không phải như vậy, buổi sáng thời gian có hạn vì còn phải công tác, nhưng buổi tối thì căn bản không giống, mọi người ở vào trạng thái thả lỏng, tất nhiên sẽ dễ dàng thâu tóm tình cảm nối gần quan hệ hơn.
Sau khi nói vài chuyện về công tác trong văn phòng, Đào Nhất Hành chuẩn bị rời đi. Khi hắn chuẩn bị đứng lên thì Diệp Thừa Dân lại chợt hỏi: - Tôi nghe nói Lỗ Kính Tu và Chân Hồng Lỗi có mâu thuẫn phải không?
Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn là người chuyên nhìn chung quanh và nghe tám hướng. Chuyện này hắn còn biết rõ hơn cả Diệp Thừa Dân, chỉ là hắn căn bản không thích vẻ kiêu ngạo của Lỗ Kính Tu, thế cho nên mới mặc kệ.
Nhưng lúc này bí thư hỏi, Đào Nhất Hành không thể không trả lời, thế là mới nói: - Bí thư Diệp, tôi cũng nghe nói có chuyện như vậy, nhưng tôi cảm thấy có vài công tác mà hai người căn bản không đồng nhất ý kiến với nhau, đây cũng không phải là chuyện gì lớn.
Diệp Thừa Dân cũng không nhanh chóng tỏ thái độ với sự kiện này, lão nhìn Đào Nhất Hành rồi mới nói: - Nếu tiếp tục để cho bọn họ gây rối thì căn bản là không tốt, thư ký trưởng Đào, anh không bằng tìm bọn họ nói chuyện, để làm tốt quan hệ giữa hai người bọn họ. Dù sao thì đoàn kết mới có lực chiến đấu, đoàn kết mới có thể tiếp tục sản xuất.
"tìm hai người kia để trò chuyện?" Đào Nhất Hành căn bản thấy điều này không quá tốt, chưa nói đến phương diện hắn có quan hệ bình thường với Lỗ Kính Tu, hơn nữa giữa hắn và Chân Hồng Lỗi căn bản là bằng mặt không bằng lòng. Hai bên biểu hiện cười cười nói nói nhưng thực tế xảy ra chuyện gì thì đều hiểu rõ ràng.
Hai người kia sẽ không nghe lời Đào Nhất Hành. Chân Hồng Lỗi dù là hạ cấp nhưng gần đây tác phong quá cứng, Lỗ Kính Tu lại sắp xếp trước mình ở hội nghị thường ủy, dù mình phụng mệnh Diệp Thừa Dân để hòa giải nhưng căn bản khó thể thu nhập hai người kia. Đào Nhất Hành hắn dựa vào cái gì để vung tay múa chân? Đến khi đó người ta chú ý lắng nghe nhưng sau lưng làm ngược lại, anh cũng không làm được gì cả.
"Tuyệt đối không để cho củ khoai lang nóng này rơi lên tay mình!" Đào Nhất Hành thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng nói: - Bí thư Diệp, chuyện này tôi căm bản cảm thấy mình không phù hợp, dù sao vị trí của tôi cũng kém hơn so với bí thư Lỗ, tôi chỉ sợ làm không tốt sẽ gây thêm phiền toái cho ngài.
Diệp Thừa Dân chợt nhíu mày, lão tuy không thích Đào Nhất Hành nói lời dối trá, thế nhưng không thể không thừa nhận câu nói này rất đúng. Nếu để cho Đào Nhất Hành hòa giải, như vậy Lỗ Kính Tu sẽ nghĩ thế nào?
Nhưng không cho Đào Nhất Hành đi thì tự mình đi sao? Điều này cũng không được, nếu như mình tìm hai người kia trò chuyện, không cần quản bọn họ nghĩ như thế nào, ít nhất biểu hiện cũng phải cúi đầu thành thật nghe lời mình.
Nhưng như vậy thì quá trịnh trọng, Diệp Thừa Dân đường đường là bí thư tỉnh ủy mà phải tự mình làm như thế, chẳng phải đang trong sáng hóa mâu thuẫn giữa hai người kia sao? Biết đâu như vậy là bé xé ra to, ngược lại làm cho hai người kia càng thêm xấu hổ, hai bên càng oán hận lẫn nhau? Nhưng nếu lão không ra tay, không lẽ cho Chử Vận Phong đến sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...