Tứ đệ của Lỗ Kính Liên cũng chính là Tứ thúc vừa được nhắc đến, Vương Tử Quân căn bản không biết người này, nhưng biết rõ đối phương đang mưu đồ điều gì. Đó là vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, nếu như đủ lý lịch ở vị trí này, căn bản có thể tiến lên làm trợ thủ trong tỉnh ủy, thậm chí có thể làm người nắm một phương.
Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn cười nói: - Địa phương hay trung ương đều có chỗ tốt của nó, nhưng nếu hai người có thể giúp nhau xúc tiến, như vậy sẽ tuyệt đối là rất tốt.
- Tử Quân không hỗ danh là trưởng phòng tổ chức, nhận thức ở phương diện này căn bản là người ở bên ngoài khó thể so sánh được. Lỗ Kính Liên nói đến đây thì cười cười nói: - Dù sao cũng là người trong nhà, sau này các người về thủ đô thì nên đi tìm dượng, những thứ khác thì không thể nói, thế nhưng ít nhất cũng có thể no bụng.
Nửa giờ sau đoàn người Vương Tử Quân cơm nước no nê rời khỏi phòng. Mạc Tiểu Bắc vì lo lắng cho Tiểu Bảo Nhi ở nhà nên cùng Vương Tử Quân đi về trước, Lỗ Kính Liên tiễn chân Vương Tử Quân đến tận cửa.
Lỗ Kính Liên nhìn xe chạy đi như bay mà vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, Tào Kha Nhi đứng ở bên cạnh cùng quay về trong khách sạn chợt khẽ nói: - Nhị cữu, ngài nói Tứ cữu sắp đến Nam Giang sao?
- Lúc này cậu ấy đã không còn nhỏ tuổi, cũng không nên tiếp tục công tác trong đơn vị trung ương, như vậy căn bản là không tốt. Nếu cứ mãi ngồi chờ một vị trí phó chủ nhiệm rồi về hưu, không bằng xuống địa phương phấn đấu một thời gian, biết đâu sau này sẽ là đại tướng vùng biên cương?
Lỗ Kính Liên căn bản cũng không có tâm tư che giấu Tào Kha Nhi mà trực tiếp nói.
Nếu Tứ cữu của Tào Kha Nhi đến Nam Giang thì căn bản là chuyện tốt, nhưng chuyện này những người cậu của nàng dù cố gắng vận tác cũng không nên đi tìm Vương Tử Quân, cho dù Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức thế nhưng cũng không có quyền gì ở sự kiện này.
- Nhị cữu, chuyện của Tứ cữu có phải đã được quyết định rồi không? Tào Kha Nhi trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi.
Lỗ Kính Liên nhìn thoáng qua Tào Kha Nhi, hắn khẽ vỗ vỗ vai của nàng rồi nói: - Tiểu nha đầu này suốt ngày nghỉ ngợi lung tung, cậu cũng rất muốn chuyện này được quyết định nhanh chóng, thế nhưng bây giờ căn bản là chưa có gì.
- Vì sao lại như vậy? Tào Kha Nhi căn bản hiểu rõ tình huống trong nhà, chuyện này tuy không nhỏ nhưng nàng tin chỉ cần người nhà mở miệng thì cũng không tính là chuyện gì khó khăn.
- Tình hình Nam Giang khác biệt lớn lắm. Lỗ Kính Liên nhìn thoáng qua Tào Kha Nhi, giọng điệu của hắn có chút trầm trọng: - Diệp Thừa Dân có thái độ rất hàm hồ, Chử Vận Phong bên kia cũng không lên tiếng, thế nhưng rất muốn đề cử cán bộ trong tỉnh Nam Giang, thế nên trưởng ban Dương căn bản đang bị làm khó.
Lỗ Kính Liên nói trưởng ban Dương, Tào Kha Nhi biết đối phương là ai. Nàng suy tư giây lát rồi khẽ nói: - Cháu biết rõ chuyện này không dễ làm, thế nhưng cho dù không dễ làm thì ngài cũng không nên tìm đến Vương Tử Quân, vì anh ấy làm gì có quyền lên tiếng?
Mợ của Tào Kha Nhi luôn đứng bên cạnh lắng tai nghe, bây giờ chợt xen lời: - Trong sự kiện này thì tỉnh Nam Giang căn bản có ba người có quyền lên tiếng, một là Diệp Thừa Dân, hai là Chử Vận Phong, cuối cùng là Vương Tử Quân. Người này không những là trưởng phòng tổ chức, trước kia còn là bí thư ủy ban tư pháp, lời nói của cậu ấy căn bản là khá quan trọng trong tỉnh Nam Giang.
- Mợ nói cũng đúng, nhưng Vương Tử Quân sẽ giúp đỡ chúng ta sao? Tào Kha Nhi nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nàng dùng giọng không phục nói với Lỗ Kính Liên.
Lỗ Kính Liên cũng căn bản không nắm chắc, khi mới đến thì hắn có chút lòng tin, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì chút tin tưởng tan biến sạch. Hắn nhìn vào phản ứng của Vương Tử Quân, cảm thấy mình căn bản không làm gì được, nhưng nếu mình có thể lên tiếng thì đối phương sao có thể cho ra phán đoán của mình vào thời điểm khó khăn này được?
- Là người một nhà mà sao lại cứ như người ngoài thế nhỉ? Lỗ Kính Liên thầm cảm khái, Vương Tử Quân dù không nghe được nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ như vậy. Lời đề nghị của Lỗ Kính Liên làm cho tâm tư của hắn tươi sáng hơn, đứng từ góc độ của hắn thì người ngồi trên vị trí bí thư ủy ban tư pháp phải là cùng một nhà với mình, dù sao thì hắn cũng có nhiều phương diện còn chưa an tâm.
Tuy Vương Tử Quân đã đứng vững bàn chân ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng sự kiện hắn bàn bạc với Diệp Thừa Dân trước đó còn chưa có tiến triển. Tuy sự kiện này căn bản nhìn qua như thoát ly khỏi tay một vị trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại không chịu buông tha.
Tinh hình buôn lậu ở Nam Giang đã quá nghiêm trọng, hầu như đã là một đòn trí mạng. Nếu như không đả kích được đám tội phạm này, căn bản sẽ là uy hiếp rất lớn cho kinh tế Nam Giang. Nhưng nếu muốn vạch trần sự việc thì cũng không phải là dễ dàng.
- Tử Quân, dượng Ba dù rất tốt với em thế nhưng có vài việc không nên gúp thì không giúp, anh cứ giả vờ như không biết gì cả là được. Khi Vương Tử Quân đang thầm suy nghĩ thì Mạc Tiểu Bắc chợt khẽ nói.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy ấm lòng vì lời nói của Mạc Tiểu Bắc, hắn cười cười nói: - Vấn đề này đối với anh chỉ là tiện tay mà thôi, hoàn thành hay không, làm hay không cũng không có tổn thất gì cả.
Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt điềm tĩnh của Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không tiếp tục nói về chủ đề này, hắn thảo luận xem khi nào nàng quay về thủ đô. Lúc này Vương lão gia tử đã mất, sự việc như kích thích Mạc Tiểu Bắc, khi không có chuyện gì thì nàng thường cùng hắn chạy về thủ đô thăm Mạc lão gia tử.
Mạc Tiểu Bắc chạy xe vừa nhanh vừa ổn định, khi hai việc còn chưa được nói xong thì xe đã dừng lại trước cổng biệt thự số bảy của khu nhà thường ủy. Tiểu Bảo Nhi được Tiểu Na chăm sóc đã ngủ say, điều này làm cho hai vợ chồng vội vàng quay về có chút thất vọng.
Sau khi rửa mặt đơn giản thì hai vợ chồng Vương Tử Quân đi ngủ, Vương Tử Quân thực hiện xong phận sự thì Mạc Tiểu Bắc tiến vào giấc mộng đẹp, nhưng Vương Tử Quân thì căn bản cảm thấy khó ngủ.
Hắn nghĩ đến lời nói của Lỗ Kính Liên, tuy Lỗ gia không có năng lực mạnh như Mạc gia, bố của Lỗ Kính Liên qua đời sớm, tuy gia đình vẫn khó thể coi thường nhưng lại không bì kịp với Mạc gia.
Nếu như vấn đề này ở trên người của Mạc gia, chỉ sợ bọn họ đã sớm giải quyết rồi. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợ nghĩ sang phương diện khác. Nếu như Lỗ Kính Liên đi đến Nam Giang, như vậy sẽ không có động tác gì với chuyện này sao? Đối phương có thể tìm mình, thế cho nên cũng có thể tìm đến Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Vương Tử Quân suy xét khá lâu làm cho đầu óc hơi rối, cuối cùng hắn bỏ qua công tác mà nằm lên giường, thầm nghĩ mình dù là dốc hết sức hay hỗ trợ thì không bằng nên để thuận theo tự nhiên.
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm và cảm thấy buồn ngủ, ngày thường hắn rất dễ ngủ nhưng bây giờ muốn ngủ lại khó, điều làm hắn cảm thấy mất ngủ đó là vị trí bí thư ủy ban tư pháp.
Nếu một người ở gần bên Vương Tử Quân tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp, như vậy sau này công tác của hắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống mình ra tay thúc đẩy công tác đả kích buôn lậu, trong lòng càng thêm cảm thấy nóng hừng hực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...