- Được, chúng ta nghe theo Tiểu Kha Nhi, dứt khoát ăn các món đặc sản tinh hoa của tỉnh Nam Giang. Nhưng tối nay thì không được, chúng ta còn có hẹn với người ta. Người phụ nữ trung niên nói rồi vỗ vỗ lên tay Tào Kha Nhi, lại đột nhiên nói: - Mợ nhớ hình như cháu học tiểu học ở trường Hồng Tinh đúng không?
- Đúng vậy, làm sao thế? Tào Kha Nhi không ngờ mợ lại nhắc đến chuyện này, thế là dùng giọng kinh ngạc hỏi.
- Vậy thì đi gặp mặt một người bạn cũ năm xưa. Người phụ nữ trung niên khẽ cười rồi dùng giọng thần bí nói.
Bạn năm xưa? Tào Kha Nhi nghe mợ nói như vậy mà có chút hứng thú. Nàng căn bản không có nhiều bạn ở thành phố Đông Hồng, chẳng lẽ bữa cơm lần này sẽ gặp được một người bạn học cũ sao? Không thể nào, nàng biết cậu mình mỗi ngày đều rất bận rộn, cho dù mẹ mình là người có thể diện thì cũng không thể làm cho hai cậu mợ đi một chuyến thế này được.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Tào Kha Nhi chợt dò hỏi: - Mợ, có người đi theo ngài đến Nam Giang sao?
- Tiểu nha đầu, nghĩ gì vậy? Hôm nay phải làm chính sự đấy. Người phụ nữ trung niên căn bản có thể phỏng đoán được tâm tư của Tào Kha Nhi, nàng nhìn thoáng qua Tào Kha Nhi, nụ cười trên mặt chợt tăng lên vài phần.
Lúc này điện thoại của người phụ nữ trung niên vang lên, nàng nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nụ cười càng tăng lên vài phần. Sau khi nối thông điện thoại, Tào Kha Nhi chợt nghe thấy mợ dùng giọng nói vừa khoa trương vừa mang theo ba phần nịnh nọt lên tiếng: - Cháu trai ngoan của mợ, lúc này mợ đã xuống máy bay rồi.
- Mợ biết rõ cháu rất bận, trong nhà còn có con nhỏ, chỉ cần có tâm là được rồi.
- Đúng rồi, tối nay chúng ta dùng cơm ở Ôn Độ Hoa Viên, đã lâu rồi mợ chưa được thấy đứa bé nhà cháu, có phải đã béo ú lên rồi không?
Tào Kha Nhi nghe thấy mợ gọi điện thoại, thế là thầm suy đoán xem đó là ai, nhưng nàng nghĩ kỹ mà căn bản không hiểu đó là người nào. Chẳng qua nàng cũng có chút yên lòng, dù thế nào thì người mợ mời cơm là phụ nữ, mà phụ nữ thì không cần thân cận, Tào đại tiểu thư như nàng cũng không cảm thấy khó chịu.
Sau khi người phụ nữ trung niên cúp điện thoại thì xe cũng chạy đến Ôn Độ Hoa Viên. Tào Kha Nhi vừa tìm chỗ đậu xe vừa cười nói với mợ mình: - Chỗ này có suối nước nóng rất tốt, mợ nếu ở lại đây thì nên hưởng thụ một chút.
Hành lý của hai vợ chồng cậu mợ là rất ít, thế nên cậu xách hành lý, Tào Kha Nhi thì theo mợ mình đi vào trong khách sạn. Khi bọn họ đi đến cửa khách sạn Ôn Độ Hoa Viên, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến, khi thấy cậu mợ của Tào Kha Nhi thì trên gương mặt xinh đẹp có treo một nụ cười.
- Xin hỏi ngài có phải là Lỗ tiên sinh không? Người phụ nữ khẽ đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Khi người đàn ông trung niên khẽ gật đầu thì người phụ nữ kia đã mỉm cười nói: - Chào Lỗ tiên sinh, tôi là Hà Y Y của Ôn Độ Hoa Viên, mời ngài và phu nhân đi theo tôi đến nhận phòng.
Hà Y Y, Tào Kha Nhi là nhân viên văn phòng tỉnh ủy thế nên cũng không xa lạ gì người này. Mặc dù căn bản không thích thanh danh của người phụ nữ kia, thế nhưng nàng không thể không thừa nhận đối phương là nhân vật hô phong hoán vũ ở tỉnh Nam Giang, tất nhiên cũng không phải là người bình thường có thể sai khiến được.
Hà Y Y căn bản làm một người chủ hiếu khách, nàng cho người tiếp nhận hành lý của nhóm người Tào Kha Nhi, sau đó dùng giọng ôn hòa giới thiệu về khách sạn Ôn Độ Hoa Viên, cũng đưa ra vài lời đề nghị rất tốt. Nhìn vào những phương diện này cũng thấy nàng là người phụ nữ tám mặt lung linh, làm cho người ta sinh ra cảm giác như về nhà mình.
- Lỗ tiên sinh, Lỗ phu nhân, chỗ này của chúng tôi có chút đơn sơ, nếu như các ngài có gì cần thì cứ nói với tôi, ngàn vạn lần không nên xem tôi là người ngoài.
Hà Y Y để cho nhân viên phục vụ mở cửa phòng rồi khẽ nói.
Khi thấy gian phòng tráng lệ thì Tào Kha Nhi thật sự có chút nghi hoặc, người mời Nhị cữu mình đến đây là ai? Gian phòng này cũng không phải là người thường có thể tiến vào.
- Phòng khách quý, xem ra Mạc phu nhân hôm nay chuẩn bị vung tay tiêu pha rồi. Vương Tử Quân đi theo Mạc Tiểu Bắc vào trong khách sạn Ôn Độ Hoa Viên, sau đó Mạc Tiểu Bắc đưa Vương Tử Quân đi về phía khu vực ở phía sau. Vương Tử Quân từng tham gia tiếp đãi ở chỗ này, vì vậy hắn cũng không xa lạ gì hoàn cảnh nơi này.
Mạc Tiểu Bắc căn bản không lên tiếng với lời trêu chọc của Vương Tử Quân, nàng vẫn giữ gương mặt trầm tĩnh của mình, liên tục cất bước về phía trước. Khi hai người đi xuyên qua hành lang, chợt thấy Hà Y Y vừa trò chuyện với nhân viên công tác vừa đi đến.
Hà Y Y giống như lơ đãng thấy được Vương Tử Quân thế là có chút giật mình, sau đó nhanh chóng cười nói: - Chào trưởng phòng Vương, không biết ngài đại giá quang lâm, kính mong ngài tha thứ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng sợ mình trách tội của Hà Y Y, hắn không khỏi cười nhạt một tiếng rồi nói: - Trưởng phòng Hà, cô cứ bận rộn công tác, tôi đến đây không phải có nhiệm vụ tiếp đãi, chỉ là muốn dùng cơm với vài người bạn.
Hà Y Y tuy đặc hết lực chú ý lên người Vương Tử Quân thế nhưng cũng nhanh chóng phải nhìn sang Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh, trong đầu nàng có chút cảm thán, cũng có chút mặc cảm.
Là một người phụ nữ, đặc biệt là một người phụ nữ ở vào vị trí trung tâm thì Hà Y Y luôn có một cảm giác ưu việt bẩm sinh, khi gặp phải một người phụ nữ xinh đẹp nào đó thì nàng luôn không nhịn được mà phải cho ra so sánh với đối phương.
Nhưng lúc này khi Hà Y Y thấy được Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân, nàng chợt cảm thấy hai bên cách biệt một trời một vực, tất nhiên nàng là đất mà đối phương là trời. Lúc này nàng cảm thấy uể oải, đồng thời lại sinh ra cảm giác có phải là mình nhìn lầm.
Chiều nay Hà Y Y nhận được điện thoại của thư ký Du Giang Vĩ của Vương Tử Quân, nói là có người thân của trưởng phòng Vương đến đây, để nàng hỗ trợ sắp xếp một phòng. Sau khi nghe được yêu cầu này thì Hà Y Y nhanh chóng nóng lòng, sau khi sắp xế xong thì càng lợi dụng quyền lợi để chuẩn bị một bữa cơm.
Dựa vào kinh nghiệm của Hà Y Y, trưởng phòng Vương lần này sẽ đến, vì thế mà đứng chờ nơi này. Quả nhiên trời không phụ lòng người, nàng thấy Vương Tử Quân đi đến, thế nên mới giả vờ tiến lên nghênh đón. Nhưng khi nàng vừa đi đến thì thấy được Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh Vương Tử Quân.
Trưởng phòng Vương và một người phụ nữ trẻ cùng nhau đi đến, chính mình lúc này lại đụng mặt, nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng là người làm công tác tiếp đãi nhiều năm, nàng đã căn bản hiểu rất rõ nhiều chuyện xảy ra.
Tình huống này căn bản đối với Hà Y Y chính là phạm húy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...