Người gọi điện thoại đến cho Lương Hiểu Âu chính là vị phó chủ nhiệm chủ quản, đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, khá tốt với Lương Hiểu Âu, dù là việc gì cũng quan tâm đến nàng. Khi Lương Hiểu Âu thuê phòng ở tỉnh Nam Giang thì hắn ta cũng quan tâm giúp đỡ.
- Tiểu Âu, đây là có chuyện gì vậy? Một cuộc phỏng vấn quan trọng như vậy thì sao cô lại quên mang theo máy ghi âm? Cô có biết không, hành vi này của cô để lại ấn tượng rất xấu với các vị lãnh đạo tòa soạn. Vừa mới nối thông điện thoại thì giọng nói phê bình của vị phó chủ nhiệm đã truyền đến bên tai Lương Hiểu Âu.
Lương Hiểu Âu đã biết được chuyện gì xảy ra nhờ vào thông tin của Trần Dương, lúc này nàng cảm thấy mình cực kỳ uất ức. Nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái vừa mới bước chân vào xã hội, nàng gặp chuyện lớn như vậy thì không nhịn được mà lên tiếng: - Chủ nhiệm Hà, chuyện này tôi cảm thấy là có người cố ý nhắm vào tôi.
- Cố ý làm khó cô? Tiểu Âu, tôi cảm thấy dù có nguyên nhân là gì thì sự việc này cô cũng phải chủ động xin lỗi lãnh đạo, để xem có thể cứu vãn được gì không? Chủ nhiệm Hà trầm ngâm giây lát thì giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ dùng giọng đề nghị nói với Lương Hiểu Âu.
Lương Hiểu Âu lúc này cảm thấy cực kỳ uất ức, vết thương trên chân lại nhói lên làm nàng cảm thấy rất đau. Nhưng bây giờ nàng bị người ta hãm hại, một cảm giác khuất nhục làm cho nàng không thể nào không chảy cả nước mắt.
Lương Hiểu Âu nhìn khu văn phòng cao ngất mà xoa xoa hai mắt của mình, trong tòa nhà này có không ít người đang chuẩn bị nhìn nàng bị mắng, dù thế nào thì nàng cũng không thể khóc.
Lương Hiểu Âu cắn môi và đi lên lầu. Khi bảo vệ mỉm cười chào hỏi, nàng cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng mà nở nụ cười đáp lễ. Nhưng khi nàng cố gắng nở nụ cười đi vào trong văn phòng thì cảm thấy gương mặt của mình cực kỳ khó chịu.
Chính mình làm sao vậy?
- Tiểu Âu, có chuyện gì xảy ra vậy? Một cuộc phỏng vấn lớn như vậy mà cô quên mang máy ghi âm là sao? Tôi nói cho cô biết, xã trưởng và tổng biên tập căn bản cực kỳ quan tâm đến công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này, muốn biểu hiện một chút thực lực của nhật báo Nam Giang với lãnh đạo tỉnh ủy mà đặc biệt là trưởng phòng Vương, thế nên mới cho các người đặc biệt chạy đi đưa tin. Bây giờ thì tốt rồi, cô sao lại không mang theo máy ghi âm vào đúng thời điểm quan trọng như vậy? Vừa đi vào trong phòng thì chủ nhiệm Tô với gương mặt lạnh lùng giống như muốn cắn nuốt Lương Hiểu Âu đi đến trầm giọng nói.
Chủ nhiệm Tô là người phụ trách phòng ban của Lương Hiểu Âu, bình thường có tính tình rất tốt, bây giờ nhìn gương mặt của chủ nhiệm Tô thì Lương Hiểu Âu cảm thấy thời gian tới của mình không được tốt cho lắm.
Khi Lương Hiểu Âu chuẩn bị lên tiếng thì một người quen thuộc đi đến bên cạnh nói: - Tiểu Âu, sao cô luôn vứt bừa bãi như vậy? Cố có biết không vì thói quen không hay của cô mà chủ nhiệm Tô đã bị lãnh đạo phê bình.
Người lên tiếng là Trình Lợi, Lương Hiểu Âu nhìn người bạn học đứng bên cạnh mình, nàng chợt cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng nhìn gương mặt đầy ẩn ý của Trình Lợi, thế là không nhịn được muốn lớn tiếng nói hai câu.
Đúng lúc này chủ nhiệm Tô chợt nói: - Được rồi, đừng nói những lời vô ích nữa. Tiểu Âu, lãnh đạo đã nghiên cứu xem xét, cô không còn thích hợp thực tập ở đơn vị của chúng tôi nữa. Nhưng cô cứ yên tâm, cô cứ thực tập ở bên ngoài, chúng tôi sẽ cho cô bản ghi chép đầy đủ, tuyệt đối không làm cho cô toi công trong thời gian qua.
Khi Lương Hiểu Âu đi lên lầu đã nghĩ đến nhiều lời nói, khi gặp mặt lãnh đạo thì phải nói gì trước, nhưng nàng cũng không ngờ lãnh đạo không cho mình một cơ hội, căn bản khai trừ chính mình.
- Chủ nhiệm Tô, chuyện này tôi... Lương Hiểu Âu dùng giọng không phục nói với chủ nhiệm Tô.
Nhưng Lương Hiểu Âu còn chưa nói xong thì chủ nhiệm Tô đã khoát tay mất kiên nhẫn nói: - Lương Hiểu Âu, bây giờ không còn là lúc cô tìm lý do, dù là lý do gì cũng khong giải thích cho sai lầm của cô ngày hôm nay. Cô có biết sai lầm của mình làm cho tòa soạn bị động thế nào không? Lúc này lãnh đạo đang cố gắng tìm cách đền bù sai lầm lần này, cô cũng đừng gây thêm phiền phức.
Chủ nhiệm Tô nói rồi đi về phía phòng làm việc của mình, tiếng đóng cửa khá lớn đã nói rõ tâm tình của chủ nhiệm Tô là không tốt chút nào.
- Tiểu Âu, có chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường cô rất cẩn thận, sao hôm nay lại... Trình Lợi đi đến bên cạnh Lương Hiểu Âu rồi dùng giọng ân cần hỏi.
Lương Hiểu Âu nhìn gương mặt đầy đồng tình của Trình Lợi, nàng đã biết rõ tất cả mọi thứ. Nhưng lúc này nàng xem như cũng đã trưởng thành, nàng biết rõ bây giờ đã muộn, mình dù có mở miệng gây náo loạn cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
- Đi thôi, coi như có thêm kinh nghiệm, nhìn thấu một số người, xem như mua một bài học cho mình. Lương Hiểu Âu thầm an ủi mình như vậy, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Những ngày qua Lương Hiểu Âu có quan hệ khá tốt với nhân viên của nhật báo Nam Giang, có vài người đến nói lời chào với nàng, cũng có vài người tỏ ra đáng tiếc.
Lương Hiểu Âu cầm một chiếc túi đựng những món đồ thuộc về mình rồi đau thương rời khỏi nhật báo Nam Giang. Khi rời khỏi nơi này nàng vẫn luôn ngẩng đầu lên, nàng là một cô gái quật cường, nàng ý thức được tình huống của mình, nếu cúi đầu để người ta chê cười thì không bằng bình tĩnh rời đi.
Trần Dương muốn đưa Lương Hiểu Âu đi, thế nhưng nàng từ chối. Sau khi rời khỏi cổng tòa soạn, nàng cũng không đi xa, mà đi đến một công viên gần đó ngồi xuống.
Người trong công viên từ ít chuyển thành nhiều, Lương Hiểu Âu cũng không có tâm tư chú ý, trong đầu nàng nghĩ đến nguyên nhân thất bại lần này và con đường tương lai về sau. Khi nghĩ đến gương mặt tươi cười đắc ý của Trình Lợi, nàng thật sự hy vọng có người nào giúp đỡ mình dạy bảo đám tiểu nhân kia một bài học.
Trần Dương sao? Không thể, lúc này trong đầu nàng chỉ có nụ cười và gương mặt của người đàn ông kia. Nàng cũng không rõ vì sao mới nói chuyện vài câu với đối phương mà mình lại có tâm tư như vậy?
- Sau này căn bản không có giao tế gì nữa rồi. Lương Hiểu Âu nghĩ đến người đàn ông với nụ cười kia, nàng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, khi nàng đang định đứng lên thì điện thoại vang lên.
Lương Hiểu Âu nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, là số điện thoại của văn phòng tòa soạn. Bây giờ nàng đã ra đi, nàng cũng không có tâm tư nghe máy, thế nên trực tiếp cúp máy.
Nhưng điện thoại giống như một con đỉa đói, vẫn tiếp tục đổ chuông. Lương Hiểu Âu nghĩ rằng đó là có người đồng sự nào muốn nói lời an ủi với mình, căn bản là không có tác dụng, nàng không muốn tiếp nhận sự đồng tình của người ta. Nhưng lúc này chiếc điện thoại cứ mãi đổ chuông bên tai.
Lương Hiểu Âu cũng không nghe máy, nàng bấm nút tắt. Khi nàng chuẩn bị tắt máy thì một số điện thoại lạ gọi đến, nàng nhìn dãy số kia rồi không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ xem có nên tiếp nhận hay không?
Ngày mai còn phải tiếp tục tiến lên, Lương Hiểu Âu nhất định sẽ làm ra sự nghiệp. Nàng nghĩ như vậy và tắt điện thoại, chuẩn bị thả lỏng bản thân một chút.
Lương Hiểu Âu đi vào công viên Tây Môn, nàng nhìn những ông lão trong công viên, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nàng đi vào trong một quán nhỏ ven đường, mua một chút mứt, đúng lúc thấy chủ nhiệm Tô thổ hồng hộc chạy về phía mình.
- Tiểu Âu, sao cô không nghe máy? Chủ nhiệm Tô thấy Lương Hiểu Âu thì giống như tìm được đứa con đang bỏ nhà ra đi của mình.
Biểu hiện của chủ nhiệm Tô làm cho Lương Hiểu Âu có chút khinh thường, không biết từ khi nào mình trở nên quan trọng trong mắt của chủ nhiệm Tô như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...