- À, chủ tịch Vương, ngài đến đây là vì ủy ban kỷ luật đang cần thông tin để phá án, nhưng ngài nếu có gì cần thì cứ nói, chỉ cần có thể giải quyết được thì chúng tôi nhất định sẽ làm. Triệu Tuấn Sơ nói đến đây thì nhìn thoáng qua tên cán bộ thanh niên ở bên cạnh, sau đó mới nói tiếp: - Có gì anh cứ nói với Tiểu Lý, không cần khách khí.
Triệu Tuấn Sơ còn nói vài câu tùy ý rồi rời khỏi phòng của Vương Tử Hoa. Khi Triệu Tuấn Sơ bỏ đi thì trong lòng Vương Tử Hoa chợt sinh ra cảm giác xấu.
Thời cổ đại tử tù trước khi bị hành quyết thường được dùng bữa cơm non, thời đại ngày nay thỉnh thoảng vẫn áp dụng cách này. Bây giờ Triệu Tuấn Sơ đi vào trong phòng của mình nói ra những lời như vậy, đối phương muốn làm như vậy, muốn cười chê mình sao?
Không, tất nhiên là không phải. Vương Tử Hoa không tin vào điều này, dù sao hắn cũng lăn lộn trong quan trường lâu năm, hắn cũng hiểu được nhiều thứ, càng biết rằng thế gian này không có yên hận vô cớ, Triệu Tuấn Sơ đến đây căn bản làm cho thế cục thêm huyền diệu.
Biết đâu chuyện của mình xem như đã được quyết định rồi? Vương Tử Hoa nghĩ đến đây mà thiếu chút nữa bị cảm giác đau thương đánh bại. Hắn biết rõ sau khi mình gặp chuyện không may thì bố mình đã phải chạy toàn lực, thế nhưng sự việc bây giờ sớm được định tính, có phải là anh của mình không làm được gì không?
Vương Tử Quân căn bản đã dùng giọng điệu chuẩn xác nói rằng sẽ giúp mình, nhưng bây giờ mình đi đến bước đường cùng, còn chưa thấy đối phương có động tĩnh gì; hoặc có thể là đối phương căn bản đã dốc toàn lực, thế nhưng căn bản là không có chút tác dụng nào.
Đủ mọi ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Hoa, trước đó hắn cảm thấy cực kỳ gian nan, nhưng hôm nay thời gian dài dòng buồn chán chợt giống như thu hẹp lại. Khi hắn ý thức mình đã đi đến bước đường cùng thì chợt giật mình phát hiện đã là mười giờ sáng.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó Mộ Thuấn Hải đi vào với gương mặt tràn đầy nụ cười. Hắn vừa vào cửa thì đã nói: - Chủ tịch Vương, chúc mừng anh, trải qua điều tra thì ngài tuy có chút vấn đề ở phương diện công tác nhưng căn bản không có bất kỳ hành vi nào đi lại với công ty Đại Dã Quốc Tế, cũng không tạo nên tổn thất cho quốc gia. Lúc này lãnh đạo đã phê chuẩn giải trừ tất cả những biện pháp quản giáo với ngài.
Mộ Thuấn Hải nói xong thì phản ứng đầu tiên của Vương Tử Hoa chính là đối phương đang nói đùa, nhưng khi hắn thấy nụ cười có vài phần nịnh nọt của đối phương, hắn mới cảm thấy đây là sự thật.
- Chủ nhiệm Mộ, ngài nói gì? Vương Tử Hoa chợt đứng lên khỏi ghế rồi nắm chặt tay Mộ Thuấn Hải hỏi.
- Chủ tịch Vương, bình thường ngài bận rộn công tác, bây giờ nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vài ngày. À, anh xem thứ này đi. Mộ Thuấn Hải nói rồi đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Hoa, hắn cười nói: - Tổ chức căn bản không gây oan uổng cho đồng chí của mình, chủ tịch Vương, tuy ngài chịu uất ức ở nơi đây vài ngày thế nhưng thực tế đã nói quá rõ ràng, chuyện xấu đã là chuyện tốt, ít nhất ngài cũng một lòng vì công tác. Bí thư Triệu đang chờ bên ngoài, dù thế nào thì chung ta cũng có liên hệ trong những ngày qua, tôi đến không phải nói lời cáo biệt với ngài sao?
Khi Mộ Thuấn Hải đặt văn kiện trong tay Vương Tử Hoa, lúc này Vương Tử Hoa căn bản giống như một người vừa được trùng sinh.
Vương Tử Hoa trước kia căn bản cực kỳ có khí thế, trước kia khi công bố chỉ lệnh thì thường vung tay cho cấp dưới quán triệt ý chỉ của mình, căn bản cực kỳ xứng đáng với phong thái của một vị lãnh đạo.
Mãi đến khi sự kiện công ty Đại Dã Quốc Tế phát sinh, hắn bị giam lỏng trong khách sạn, đối mặt với đám nhân viên ủy ban kỷ luật xưng hô mình là anh Vương, hắn mới giống như một bác sĩ y thuật cao minh chợt phát hiện mình mắc bệnh nan y, cực kỳ khó chịu. Những ngày qua hắn cảm thấy giống như khớp xương của mình bị tháo ra, hai chân mềm nhũn, cơ thể co rút lại.
Nhưng bây giờ mây gió biến đổi, Vương Tử Hoa cảm thấy hai chân mình càng thêm mềm nhũn. Một người vốn đã bị vùi lấp sâu trong vũng bùn đen tối bây giờ đột nhiên tìm được sự sống trong muôn vàn cái chết, cảm giác vui buồn va chạm dữ dội với nhau làm cho tâm tư hao tổn quá độ. Có lẽ hắn căn bản không ý thức được mắt mình đã ướt, khi mà nước mắt tràn miu thì hắn cực kỳ kích động, hắn không thể ở lại chỗ này, bây giờ chỉ khi trải qua khổ nạn hắn mới biết cuộc sống đáng quý thế nào, tư vị này làm cho con người ta phải khắc ghi cả đời.
Tất cả kết thúc quá đột nhiên, Vương Tử Hoa đứng nơi đó mà sinh ra cảm giác bay bổng khó thể đặt chân xuống đất.
Sau đó lại tiếp tục dùng cơm, trong quá trình này Vương Tử Hoa nhận được không ít tin tức. Đó là công ty Đại Dã Quốc Tế đã tiến hành chỉnh đốn, tiếp tục đầu tư hai tỷ vào thành phố Lữ Xuyên, quyết định làm sống lại hạng mục bị bỏ dở.
Vương Tử Hoa lúc này đã tỉnh táo trở lại, hắn là người thông minh, hắn cảm ứng được ai là người có tác dụng chủ yếu ở sự kiện này. Tác dụng của người này căn bản không những giải quyết nhanh gọn sự việc, còn xóa bỏ đi tất cả di chứng trong nhiều ngày qua.
Phương pháp giải quyết trực tiếp và gọn gàng mâu thuẫn như vậy căn bản không phải là thứ mà Vương Tử Hoa có thể học được, cũng không làm được, cho dù bố hắn là Vương Giải Phóng có thể nghĩ ra cũng không thể quyết đoán như thế. Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Hoa càng có thêm cảm giác sùng kính với Vương Tử Quân.
- Chủ nhiệm Mộ, để cho anh ta đi như vậy, chủ nhiệm Tả không phải là... Khi Mộ Thuấn Hải đi qua hành lang thì bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chặn lại, người này mở miệng với vẻ mặt không cam lòng.
Mộ Thuấn Hải hiểu ý của người đàn ông kia, hắn nhìn đối phương mà trong lòng có chút khinh thường. Người này trước kia theo sát Tả Trung Minh, có đôi khi không xem một phó chủ nhiệm như hắn ra gì, bây giờ thì quá tốt rồi, cây đại thụ của đối phương đã ngã đổ, đối phương không có chỗ dựa, không phải sẽ chạy đến dựa vào Mộ Thuấn Hải hắn sao? Mình sao có thể cho đối phương sống thoải mái được? Lúc này hắn tỏ ra kích động nói: - Anh Hà, tôi hiểu tâm tư của anh, nhưng đây là quyết định do lãnh đạo nghiên cứu cho ra, tôi chỉ là một vị phó chủ nhiệm nho nhỏ, nào có thể kêu oan cho chủ nhiệm Tả? Mà tôi lên tiếng thì có làm gì được?
- Hơn nữa chủ nhiệm Tả gặp chuyện không may chỉ là ngoài ý muốn, sự việc phát triển đến mức này, anh cũng nên vứt bỏ tâm tư kia đi.
Tuy Mộ Thuấn Hải nói không dễ nghe nhưng người đàn ông kia suy xét giây lát vẫn gật đầu nói: - Chủ nhiệm Mộ, tôi đã hiểu rồi, tôi căn bản là đi đường vòng trong sự kiện này.
Vương Tử Hoa đi ra khỏi khách sạn thì tài xế và thư ký đang chờ sẵn bên ngoài. Sau khi leo lên chiếc xe của mình, hắn cầm lấy điện thoại theo đúng bản năng, hắn định gọi điện thoại cho bố, nhưng không biết vì sao lại gọi cho Vương Tử Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...