Công ty Đại Dã Quốc Tế tiếp tục đầu tư vào thành phố Lữ Xuyên, điều này làm cho Triệu Tuấn Sơ cảm thấy mình giống như bị hỏa thiêu. Hắn chợt sinh ra cảm giác không cam lòng, thế nhưng ngay sau cảm giác không cam lòng chính là cực kỳ vô lực.
Sai lầm trong kinh doanh, Triệu Tuấn Sơ nghĩ đến lời giải thích của công ty Đại Dã Quốc Tế mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ói máu. Dù sao thì công ty Đại Dã Quốc Tế cũng chỉ là một doanh nghiệp, bọn họ kinh doanh như thế nào từ phương diện nào đều không thể nào xuất hiện tình huống sai lầm mạnh như vậy được. Lúc này bọn họ bỏ ra hai tỷ để đền bù những sai lầm của mình, như vậy hạng mục chết sẽ nhanh chóng hồi sinh.
Không, hạng mục kia căn bản là chưa chết, rõ ràng là thay đổi sức sống, trở nên bừng bừng sức sống.
- Tại sao lại xuất hiện tình huống này? Triệu Tuấn Sơ thật sự cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn do dự giây lát rồi cầm điện thoại lên.
Triệu Tuấn Sơ gọi điện thoại cho Lý Đạo Toàn, hắn biết lúc này Lý Đạo Toàn đã đi ngủ, nhưng sự kiện này xảy ra cần phải nhanh chóng báo cáo cho lãnh đạo.
Sau khi điện thoại đổ vài tiếng chuông, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói nhàn nhạt của Lý Đạo Toàn. Lúc này trong đầu Triệu Tuấn Sơ vốn đã nghĩ kỹ nên nói thế nào với Lý Đạo Toàn, thế cho nên hắn nhanh chóng mở miệng báo cáo một lượt.
Lúc đầu khi mới tiếp điện thoại thì Lý Đạo Toàn căn bản còn chưa tỉnh ngủ, hắn mê mẩn nghe Triệu Tuấn Sơ báo cáo công tác, nhưng ngay sau đó đã tỉnh táo trở lại, một lúc lâu sau hắn cũng không nói gì.
Sau khi trầm ngâm một lát thì cảm giác áp lực cực mạnh chợt tập kích toàn thân Triệu Tuấn Sơ, lúc này Triệu Tuấn Sơ cảm thấy mình giống như sắp chết dưới áp lực như vậy, thế nhưng hắn vẫn cố gắng giữ lấy điện thoại, căn bản không dám lên tiếng.
Không biết bao lâu sau thì tiếng thở dốc truyền đến, điều này càng làm cho Triệu Tuấn Sơ cảm thấy lo lắng, vì hắn biết tiếng thở dốc kia có ý nghĩa là gì.
Khi Triệu Tuấn Sơ chuẩn bị mở miệng an ủi người ở đầu dây bên kia, chợt nghe thấy Lý Đạo Toàn mở miệng, nhưng lúc này chỉ có ba chữ: - Đi ngủ đi.
"Đi ngủ đi!" Đối với đa số mọi người thì ba chữ này căn bản chỉ là cực kỳ bình thường, thậm chí hầu như mỗi ngày đều có thể nghe thấy. Thế nhưng lúc này ba chữ này rơi vào trong tai lại làm cho Triệu Tuấn Sơ sinh ra cảm giác bi thương.
Triệu Tuấn Sơ rất muốn hỏi người ở đầu dây bên kia là tại sao như vậy, thế nhưng phía bên kia đã cúp máy. Chính mình nên làm gì bây giờ? Chính mình có thể làm được gì bây giờ? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Tuấn Sơ, hắn nhanh chóng xoay người, sau đó trong đầu chỉ còn lại ba chữ: - Đi ngủ thôi.
Nếu không còn gì để làm, không bằng thành thật đi ngủ, nhưng hôm nay bí thư Lý sao có thể ngủ được? Chính Triệu Tuấn Sơ đến với xu thế ngàn quân áp đỉnh, thế nhưng không ngờ người ta chỉ cho ra một chiêu đã công phá tất cả thành lũy của mình.
Đúng là rút củi đáy nồi.
Triệu Tuấn Sơ thầm cảm khái, hắn không tự chủ được phải suy đoán là ai ra tay như vậy? Dòng suy nghĩ của hắn căn bản làm cho cảm giác buồn ngủ chợt biến mất, căn bản lại cảm thấy khó thể nào đi ngủ được.
Khi Triệu Tuấn Sơ đang mê hoặc thì một gương mặt trẻ tuổi với nụ cười thường trực trên môi lại xuất hiện trong đầu, làm cho hắn càng cảm thấy tâm tư giá lạnh.
Triệu Tuấn Sơ có thể đi ngủ nhưng Lý Đạo Toàn lại căn bản không thể ngủ được. Hắn đặt điện thoại xuống và càng suy sụp tinh thần hơn cả Triệu Tuấn Sơ. Tuy Triệu Tuấn Sơ là người dẫn quân xuống điều tra, thế nhưng đây chỉ là chức trách, nhưng còn mình thì thế nào?
Lý Đạo Toàn nghĩ đến những cuộc điện thoại an ủi vừa rồi mà cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn biết rõ phong cách của người vừa an ủi chính mình, khi muốn phê bình một người thì căn bản luôn xem đối phương là người của mình.
Khi an ủi một người, thậm chí là dung túng tha thứ, điều này nói rõ địa vị của anh trong lòng người kia đã không còn gì. Chẳng lẽ một kết cục như vậy đã làm cho người ta không còn tín nhiệm vào mình? Nhưng chuyện này có thể trách được mình sao?
Lý Đạo Toàn cảm thấy rất uất ức, nếu như nhìn vào ngọn nguồn sự việc thì phải trách người của công ty Đại Dã Quốc Tế. Hắn dù thế nào cũng không ngờ một công ty như Đại Dã Quốc Tế cố gắng vung tay làm loạn, sự việc vốn cực kỳ kín kẽ, thế nhưng không ngờ lại có người vung tay mua cả công ty này.
Khi tài chính đầu tư vào thì hạng mục hồi sinh, công ty Đại Dã Quốc Tế cũng xoay người cực kỳ đẹp, lúc này bọn họ đã cực kỳ có thực lực, từ một công ty con lập ra để phá hoại biến thành công ty lớn.
- Anh Lý, mấy giờ rồi sao còn chưa đi ngủ? Khi Lý Đạo Toàn còn đang thức trắng mắt thì vợ đi đến khẽ nói.
Lý Đạo Toàn nhìn gương mặt có chút lo lắng của vợ, hắn cười cười nói: - Không có chuyện gì, chỉ là có vài phần công tác không được xử lý tốt mà thôi.
Vợ cũng căn bản không cảm thấy lời nói của chồng có gì là không ổn, nàng khẽ cười nói với Lý Đạo Toàn: - Nên đi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.
Lý Đạo Toàn khẽ gật đầu, sau đó đi theo người bạn già về phòng ngủ. Nhưng hắn nào có thể ngủ được? Vừa chớp mắt đã nghĩ đến báo cáo của Triệu Tuấn Sơ, hắn nằm trằn trọc trên giường, cảm thấy cực kỳ đau khổ.
Rốt cuộc là người nào ra tay? Ý nghĩ này giằng co trong đầu Lý Đạo Toàn cả đêm, mãi đến sáng hắn mới mơ màng tỉnh ngủ.
Sáng sớm Lý Đạo Toàn thức dậy với bộ dạng cực kỳ tiều tụy, tuy tối qua phần lớn thời gian là đi ngủ, thế nhưng cảm giác ngủ không ngon làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương, sau đó phát hiện mình cực kỳ tiều tụy.
Nhưng Lý Đạo Toàn là lãnh đạo tỉnh ủy, dù thế nào thì hắn cũng phải bảo trì trạng thái tinh thần phấn chấn. Hắn tranh thủ thời gian đi vào nhà vệ sinh, tắm nước ấm. Tuy tác dụng của việc tắm nước ấm không giữ lại quá lâu, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác phấn chấn tinh thần.
Lý Đạo Toàn đi vào phòng làm việc của mình và bắt đầu xử lý văn kiện. Trước kia hắn xử lý công tác này rất nhanh, thế nhưng hôm nay dù làm gì hắn cũng nghĩ đến báo cáo của Triệu Tuấn Sơ.
Làm sao lại biến thành như vậy? Lý Đạo Toàn cực kỳ nghi vấn, tuy hắn biết rõ nghi vấn này khó có được đáp án tốt, thế nhưng sự việc căn bản là đến quá nhanh, quá đột ngột.
Lý Đạo Toàn cảm thấy thắng lợi sắp đến, thế nhưng lời nói của Triệu Tuấn Sơ tối qua giống như dội một gáo nước lạnh vào đầu hắn, làm cho cảm giác chiến thắng căn bản biến mất sạch sẽ. Thậm chí khi vừa nghe Triệu Tuấn Sơ báo cáo thì hắn căn bản không tin đây là sự thật.
Lý Đạo Toàn lắc đầu, hắn ký tên của mình lên văn kiện, khi chuẩn bị cầm văn kiện khác, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó rồi nhấc điện thoại lên.
Lý Đạo Toàn gọi điện thoại cho Triệu Tuấn Sơ, chỉ một tiếng chuông vang lên thì giọng nói của Triệu Tuấn Sơ đã vang lên. Lý Đạo Toàn trầm giọng nói với Triệu Tuấn Sơ: - Bí thư Tuấn Sơ, chuyện công ty Đại Dã Quốc Tế đã điều tra thế nào rồi?
Triệu Tuấn Sơ căn bản chưa chuẩn bị tâm lý với câu hỏi của Lý Đạo Toàn, nhưng Lý Đạo Toàn cũng không chờ Triệu Tuấn Sơ trả lời mà trầm giọng nói: - Ủy ban kỷ luật phá án cũng không phải là thấy gió bảo mưa, nếu như không có chứng cứ xác thực, như vậy càng không nên võ đoán phá án, suy đoán lung tung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...