Mạc Đông Tường nhìn Vương Tử Quân căn bản là cực kỳ bình tĩnh đi pha trà, tuy gương mặt của lão căn bản không chút biến đổi thế nhưng thật lòng rất vui mừng. Nếu so sánh với người thường thì Mạc Đông Tường căn bản chú ý đến bản sắc thái sơn áp đỉnh mà gương mặt không biến đổi, Vương Tử Quân biết rõ có chuyện vẫn cực kỳ bình tĩnh thoải mái, điều này làm cho lão thầm tán thưởng.
sau khi Vương Tử Quân pha trà xong, Mạc Đông Tường mở miệng nói: - Lần này đi xuống nghiên cứu, bố vốn không cần đến, thế nhưng có một số việc cần nói với con, thế nên mới đến Nam Giang.
Vương Tử Quân dùng hai tay đặt ly trà ở bên cạnh Mạc Đông Tường rồi cười nói: - Cám ơn bố.
- Bố đã nghe rõ về sự kiện của nhà con. Mạc Đông Tường cũng không khách khí với Vương Tử Quân, lão trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lời nói của Mạc Đông Tường không vượt quá suy đoán của Vương Tử Quân, chuyện này nhìn từ ngoài vào thì giống như chỉ là chút chuyện của Vương Tử Hoa ở thành phố Lữ Xuyên, thế nhưng thực tế có không biết bao nhiêu người nhìn vào chằm chằm. Nếu như Mạc Đông Tường căn bản không biết chuyện, như vậy không thể nào là đại nhân vật đứng đầu của Mạc gia.
Vương Tử Quân cũng không nói lời nào đối với giọng điệu gọn gàng dứt khoát của Mạc Đông Tường, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm, chờ Mạc Đông Tường nói tiếp.
- Có một số chuyện không luận đúng sai. Mạc Đông Tường cũng không trực tiếp cho ra đánh giá, lão dùng giọng trầm thấp nói. Vương Tử Quân căn bản có chút không phục lời nói của Mạc Đông Tường, thế nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Mạc Đông Tường mỉm cười nói tiếp: - Con có biết không? Tuy lúc này thế cục đã bừng sáng, thế nhưng có một số việc chưa đến lúc cuối cùng thì căn bản còn tồn tại nhiều điều xấu, hơn nữa chuyện xấu này căn bản là long trời lở đất.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bố, con biết rõ điều này.
- Con bây giờ đã là người làm chủ một phương, con nên hiểu rõ điều đó. Ví dụ như chuyện của con, khi có phương án điều chỉnh nhân sự, có phải khi mà phương án đã được xác định, cuối cùng cũng có cơ hội lật bàn phải không? Mạc Đông Tường nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, những gì Mạc Đông Tường nói hắn đã từng gặp qua, đặc biệt là khi làm bí thư thị ủy La Nam, hắn càng trải qua nhiều lần như vậy.
- Tuy cục diện bây giờ khác hẳn, thế nhưng ý nghĩa của nó lại khá giống nhau. Mạc Đông Tường nói đến đây thì giọng điệu càng thêm mạnh mẽ có lực: - Những năm nay công tác trị quốc theo nếp đang rất phổ biến, lãnh đạo càng coi trọng sự kiện dùng người không khách quan, căn bản cảm thấy bức thiết đối với một cơ chế cán bộ liêm khiết. Con cảm thấy nếu như có một lãnh đạo phạm vào sai lầm này, lãnh đạo tuyến trên còn tín nhiệm nữa không?
Mạc Đông Tường cũng không nói đến bất kỳ ai, thế nhưng ánh mắt lại nói rõ cho Vương Tử Quân biết là người nào. Vương Tử Quân căn bản biết rõ Mạc Đông Tường nói đến ai, hắn căn bản mở miệng nói trước ánh mắt của Mạc Đông Tường: - Con không biết.
Mạc Đông Tường không nói thêm điều gì, lão cầm một quyển sách bên cạnh bàn lên xem. Động tác nhàn nhã của lão căn bản tạo nên áp lực vô hình cho Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân đã hiểu ý của bố vợ, thế nhưng hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó, trong lòng lại có định luận về chuyện này.
Mạc Đông Tường là người có địa vị cao từ nhiều năm qua, bình thường nói chuyện cũng giống như làm báo cáo, căn bản là cực kỳ thấm thía, ân cần dạy bảo. Tình huống chủ động tâm sự với Vương Tử Quân như hôm nay xem như là rất khác lạ.
Hai người đều không nói lời nào, lúc này trong phòng chỉ còn lại tiếng lật sách. Không biết trải qua vài phút sau thì Mạc Đông Tường mới đặt sách xuống nói: - Quan trường luôn là như vậy, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, căn bản không có bạn bè vĩnh hằng, cũng không có kẻ địch vĩnh hằng, con đã nghĩ được chưa?
Vương Tử Quân chợt co người lại giống như có chỗ nào đó bị phỏng, hắn thầm cảm thấy cơ hội bày ra trước mặt mình.
Vương Tử Quân tin tưởng Mạc Đông Tường sẽ không gạt mình, chỉ cần hắn gật đầu, một con đường phát triển bằng phẳng sẽ xuất hiện trước mặt, sau này sẽ từng bước tiến lên mây xanh. Mạc Đông Tường bôn ba chạy đến tìm mình có lẽ là vì Mạc Tiểu Bắc, nếu không lão sẽ căn bản không chạy đến đây. Vương Tử Quân tuy có chút cảm kích thế nhưng lại không thể đồng ý với Mạc Đông Tường.
Vương Tử Quân rót đầy ly trà cho Mạc Đông Tường, sau đó hắn mới cười nói: - Bố, có một số việc cũng không phải chỉ là vì chính mình.
Gương mặt Mạc Đông Tường chợt trầm xuống, lão không ngờ Vương Tử Quân lại từ chối lời mời của mình. Phải biết rằng Vương Tử Quân căn bản khó có được cơ hội lần này, đồng thời cũng phải giữ lấy thể diện của mình.
- Con phải suy nghĩ cho thật kỹ. Tuy trong lòng đầy tức giận nhưng Mạc Đông Tường vẫn cố gắng áp chế, lão trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Bố, con đã sớm nghĩ kỹ, con biết rõ ngài là vì tốt cho con, vì quan tâm đến con, thế nhưng có một số việc căn bản khó thể thay đổi được. Vương Tử Quân nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ kiên quyết: - Hơn nữa cũng giống như lời nói của ngài, chưa đến cuối cùng thì ai biết được kết quả là gì?
Lúc này bầu trời đêm của thành phố Lữ Xuyên tràn đầy không khí khô nóng khó chịu, nhiều xe cộ qua lại dưới ánh đèn đường, hai bên đường có nhiều hàng quán mở cửa, nhưng nếu đứng ở trung tâm thành phố càng làm cho người ta sinh ra cảm giác vô lực.
Tả Trung Minh đứng trên đường thành phố Lữ Xuyên, trong lòng có một hưng phấn khó thể áp chế được, trong đầu lóe lên bài thơ: Thuyền chìm cạnh bờ ngàn buồm nát, cây bệnh đột nhiên nở ngàn lộc xuân. Những năm này hắn cẩn trọng phá án, chịu nhiều mệt nhọc, cuối cùng hắn đã tu thành chính quả, coi như sắp có một tương lai phát triển tươi sáng.
Vừa rồi hắn đã nói chuyện điện thoại với cấp trên của mình là Triệu Tuấn Sơ, tuy chỉ là thông báo theo thường lệ thế nhưng một câu nói của Triệu Tuấn Sơ căn bản giống như cho hắn một viên thuốc kích thích.
- Sau chuyện này tôi không biết có còn ở lại tỉnh Chiết Giang hay không, thế nên anh phải đề cao trách nhiệm, cần phải chuẩn bị tư tưởng cho vai trò diễn viên chính. Triệu Tuấn Sơ nói không quá lớn thế nhưng lại làm cho tâm tình của Tả Trung Minh thật sự biến đổi. Khi xâm nhập điều tra với công ty Đại Dã Quốc Tế, Tả Trung Minh cảm thấy đắc ý, vì hắn biết chuyện này căn bản là có ý nghĩa gì.
Tả Trung Minh thầm hiểu sự kiện này và trong lòng sinh ra chút sợ hãi, thế nhưng càng nhiều là hưng phấn. Tuy hắn chỉ là một quân cờ nhỏ trong tỉnh Chiết Giang, thế nhưng nếu có thể trở thành một quân cờ toàn cục, hắn cũng sẽ tìm được những lợi ích thuộc về chính mình.
Triệu Tuấn Sơ sẽ được cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...