Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không biết Bao Văn Cương ở bên cạnh đang nghĩ gì, hắn biết rõ vị trí của Liên Đức Tài ở bên cạnh Hàn Điền Thịnh là như thế nào, vì vậy khách khí bắt tay đối phương, lúc này mới theo đám người Vương Quang Vinh đi lên lầu.

Hàn Điền Thịnh đã đứng chờ sẵn bên ngoài lầu hai, khi thấy Vương Quang Vinh thì tiến lên đón chào từ rất xa. Hắn bắt tay Vương Quang Vinh rồi cười híp mắt nói: - Chủ tịch Vương, đã lâu rồi không gặp annh, lúc này nhìn anh căn bản là vẫn phúc khí như dĩ vãng.

Hàn Điền Thịnh có độ tuổi tương đồng với Vương Quang Vinh, thế nhưng trong quan trường gọi là anh cũng không có gì là sai. Vương Quang Vinh cười cười nói với Hàn Điền Thịnh: - Chủ tịch Hàn nói như vậy là phê bình tôi, tôi thừa nhận sai lầm, sau này nhất định sẽ thường xuyên đến báo cáo công tác với lãnh đạo.

Hai bên nói đùa vài câu, Hàn Điền Thịnh bắt tay Vương Giải Phóng, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, anh chính là niềm kiêu ngạo của tỉnh Chiết Giang, người Chiết Giang đến tỉnh Nam Giang đều cảm thấy rất có thể diện, sau này kính mong trưởng phòng Vương giúp đỡ nhiều hơn ở phương diện đẩy mạnh xây dựng quê hương.

- Chủ tịch Hàn quá khách khí rồi, ngài trước kia là lãnh đạo của bố tôi, bây giờ là lãnh đạo của chú tôi, dù công hay tư thì cũng là lãnh đạo hai bên của tôi. Ngài có gì cần dặn dò thì cứ phân phó, cũng đừng xem tôi là người ngoài thì tốt rồi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng thân mật của Hàn Điền Thịnh, hắn mỉm cười nói.

Vương Tử Quân nói lời này làm cho gương mặt của Hàn Điền Thịnh cực kỳ hớn hở, nếu như là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường nói như vậy thì hắn sẽ không thể nào vui vẻ, thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân là quá chân thực, Vương Tử Quân thừa nhận hắn là lãnh đạo, như vậy không khác nào bôi son thiếp vàng lên mặt hắn.


Bên ngoài cũng không phải nơi nói chuyện, vì vậy Hàn Điền Thịnh nhiệt tình mời nhóm người Vương Quang Vinh vào phòng. Sau khi ngồi xuống phân chia chủ khách, Thành Nguyệt Phiêu chân thành đi đến mỉm cười xin chỉ thị xem có nên dâng thức ăn lên hay không.

- Tiểu Thành, lần này thư ký trưởng và trưởng phòng Vương về quê, cần phải chuẩn bị những món đặc sản, không nên quá lãng phí nhưng nhất định phải chú trọng hương vị, nhất định phải có sự đặc sắc. Hàn Điền Thịnh căn bản rất quen thuộc với Thành Nguyệt Phiêu, hắn mỉm cười phân phó.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xinh đẹp của Thành Nguyệt Phiêu, hắn thầm lắc đầu thế nhưng lại không nói lời nào.

Vì hai bên không có quan hệ xung đột về lợi ích, hơn nữa có quan hệ không tệ ở vài phương diện, thế cho nên bầu không khí dùng cơm lần này căn bản là rất tốt. Khi trò chuyện thì Hàn Điền Thịnh cũng không nói đến phương diện công tác, hắn nói về những khoảng thời gian Vương Quang Vinh còn công tác ở tỉnh Chiết Giang, cũng cho ra những lời khẳng định với cống hiến của Vương lão gia tử với Chiết Giang.

Vương Tử Quân ngồi dưới tay Vương Giải Phóng, trên cơ bản cũng không lên tiếng, nhiệm vụ của hắn ở nơi này chủ yếu là dùng cơm mà thôi. Nhưng hắn luôn quan sát Hàn Điền Thịnh, thầm suy nghĩ về mục đích đối phương mời người nhà mình dùng cơm.

Hai bên đang ôn lại chuyện cũ với nhau, thế nhưng đây không phải là mục đích chủ yếu. Vào thời điểm này thì Vương Tử Quân không tin Hàn Điền Thịnh căn bản không biết điều gì.


- Chủ tịch Vương, năm xưa chúng ta đi theo bí thư Lâm xây dựng và kiến thiết tỉnh Chiết Giang, có thể nói đó là thời điểm vui sướng nhất của tôi. Trước kia chưa ngồi lên vị trí này thì chưa biết vấn đề, bây giờ ngồi lên và cảm thấy căn bản là rất có áp lực. Hàn Điền Thịnh buông ly rượu trong tay xuống rồi mở miệng nói lời cảm khái, sau đó lại nhìn Vương Quang Vinh rồi hỏi: - Bí thư Lâm có khỏe không?

Có khỏe không? Đây là một câu hỏi thăm ân cần rất bình thường, thế nhưng nó được nói ra từ miệng của Hàn Điền Thịnh thì căn bản không giống như bình thường. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của Hàn Điền Thịnh, hắn nhìn thoáng qua Vương Quang Vinh, sau đó thản nhiên nói: - Hai ngày trước khi thực hiện lễ truy điệu cho ông nội, chú Lâm có đến, tinh thần rất tốt.

Vương Quang Vinh không ngờ Vương Tử Quân lại đáp lời, khi lão đang cảm thấy bất ngờ thì Vương Tử Quân nói tiếp: - Nhưng hai ngày nay tỉnh Chiết Giang có gió thổi mạnh, làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy khá bất ngờ.

Một câu nói không đầu không đuôi của Vương Tử Quân căn bản cũng làm cho Hàn Điền Thịnh nghe và hiểu rõ ràng, tất nhiên Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng cũng căn bản thầm hiểu. Hàn Điền Thịnh cười tủm tỉm nhìn Vương Tử Quân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cười cười nói: - À, mùa này gió có hơi mạnh.

- Đúng vậy, những ngày nay gió khá mạnh làm cho cành lá rung động, nhưng gió mạnh cũng không thổi mãi được có phải không? Vương Tử Quân dụi dụi mắt giống như tối qua căn bản không được ngủ ngon rồi nói.

Nụ cười trên mặt Hàn Điền Thịnh càng thêm nồng đậm, hắn nâng ly rượu lên rồi cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân nói rất đúng, gió lớn cũng không thể thổi mãi được, nếu cậu cảm thấy gió thổi mạnh và khó ngủ, căn bản có thể đổi sang chỗ khác.


- Điều này cũng không cần, khó có cơ hội về nhà một chuyến, chỗ nào cũng không tốt bằng nhà mình. Mặc dù mưa gió có hơi lớn và khá đáng ghét, thế nhưng quen rồi cũng chẳng sao, hơn nữa gió thổi cũng phải có lúc dừng. Vương Tử Quân nói lời cảm tạ với Hàn Điền Thịnh, giọng điệu của hắn căn bản là cực kỳ thoải mái.

Đám người nói vài lời về tình hình thời tiết rồi cười tủm tỉm uống rượu. Bao Văn Cương đứng bên cạnh phục vụ, sau đó hắn đi ra ngoài giữ cửa, hắn nhìn ra bầu trời xanh lam bên ngoài, lúc này trời xanh không một gợn mây, nào có gió mạnh?

Nếu như là người ngoài, biết đâu tình huống lúc này căn bản chỉ là trò chuyện cho vui, nhưng Bao Văn Cương hiểu rõ chủ tịch Hàn đã nói những gì mình cần nói, mà Vương Tử Quân cũng đã biểu hiện quá rõ ràng. Bao Văn Cương thầm xem xét đoạn đối thoại giữa hai bên, càng nghĩ càng thấy có hương vị. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Hàn Điền Thịnh, trong lòng cảm thấy chủ tịch Hàn có lẽ là quá tin tưởng vào người đàn ông trẻ tuổi kia, gió đã thổi lên mạnh mẽ thì nào có chuyện nói dừng là dừng lại được.

Khi Bao Văn Cương đang suy nghĩ thì chợt thấy có người từ gian phòng không xa đi ra, khi thấy người này thì vẻ mặt Bao Văn Cương chợt biến đổi.

Bao Văn Cương thấy người kia thì căn bản nở nụ cười sáng lạn.

- Chào bí thư Lý. Khi thấy bí thư Lý đi về phía mình thì Bao Văn Cương có hơi trố mắt, sau đó nhanh chóng tiến lên. Hắn cũng không quá hiểu rõ về vị bí thư Lý này, vì đối phương căn bản là vừa mới nhận chức không bao lâu, chỉ biết người này đi khá gần với bí thư tỉnh ủy.


Mỗi lần chủ tịch Hàn nhắc đến bí thư Lý thì gương mặt căn bản là không quá tốt, nhưng đó không phải là vấn đề của Bao Văn Cương. Hắn là thư ký của chủ tịch tỉnh, tuy hắn phải là người bảo trì sự nhất trí với lãnh đạo, thế nhưng có một số việc hắn cần phải nể mặt người ta.

Lý Trình Trí gật đầu nói với Bao Văn Cương: - Văn Cương có vẻ đầy tinh thần hơn trước, chủ tịch đang ở trong này sao?

- Vâng, chủ tịch đang chiêu đãi vài người. Bao Văn Cương cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Trình Trí rồi trầm giọng nói.

Lý Trình Trí giống như không chú ý đến vẻ mặt của Bao Văn Cương, hắn thản nhiên nói: - Nếu đã đến đây thì cũng nên đi vào chào hỏi một tiếng.

Tuy Lý Trình Trí nói như vậy là trưng cầu ý kiến, thế nhưng Bao Văn Cương biết rõ đây là Lý Trình Trí đang cho ra quyết định. Dù hắn là thư ký của Hàn Điền Thịnh, thế nhưng sự kiện này xảy ra, hắn căn bản không có quyền lợi cản chân Lý Trình Trí.

Nhân viên phụ vụ của khách sạn đứng bên cạnh nhanh chóng đưa đến một chai rượu cho Lý Trình Trí, Bao Văn Cương có chút trầm ngâm, hắn nhanh chóng tiến lên gõ cửa, khi bên trong vang lên một câu mời vào thì Bao Văn Cương mời Lý Trình Trí đi trước.

Sau khi Lý Trình Trí đi vào thì Vương Tử Quân và Hàn Điền Thịnh vừa đặt ly rượu xuống, khi thấy Lý Trình Trí thì Hàn Điền Thịnh có vài phần sững sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui