Vì trong lòng có sự kiện kia nên Vương Tử Quân cũng không ở lâu, sau khi cùng Tôn Khải uống hết nửa chai rượu thì hai người cùng rời đi. Giống như dự đoán của Tôn Khải, khu du lịch căn bản không chịu xuất hóa đơn, dù chút tiền này căn bản không là vấn đề với Tôn Khải, thế nhưng ít nhất lại nể mặt Vương Tử Quân.
Sau khi cáo từ Tôn Khải thì Vương Tử Quân trực tiếp về nhà. Khi hắn mở cửa ra thì trong nhà chỉ có hai ông cháu đang đánh cờ, không có người phụ nữ nào.
- Ông, ông lại thua rồi. Tiểu Bảo Nhi căn bản không quan tâm đến bố, nó đặt một quân lên bàn cờ rồi cười lớn nói với Vương Quang Vinh.
Vương Quang Vinh bất đắc dĩ ném quân cờ trong tay ra, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Có phải con dạy Tiểu Bảo Nhi đánh cờ không, đúng là bố cũng khó thắng được nó.
Vương Tử Quân biết rõ trình độ đánh cờ của bố mình, nhưng hắn càng hiểu rõ hơn về trình độ của con trai. Hắn thầm nghĩ, bố tìm Tiểu Bảo Nhi đánh cờ, như vậy rõ ràng là tìm tai vạ. Từ khi sinh ra đến nay thì Tiểu Bảo Nhi căn bản cực kỳ yêu thích các trò chơi, chỉ cần có trò gì là chơi cực kỳ điêu luyện.
- Bố, mẹ và Tiểu Bắc đi đâu rồi? Vương Tử Quân cũng không hưởng ứng lời nói của Vương Quang Vinh, hắn lên tiếng nói tránh đi.
- Đi ra ngoài mua đồ, mẹ con đáng lý lôi bố đi, thế nhưng Tiểu Bảo Nhi kiên quyết không chịu đi, thế nên đành sắp xếp bố ở nhà trông cháu. Vương Quang Vinh nói rồi sờ lên gương mặt nhỏ nhắn mập mạp của cháu trai nói: - Vài ngày không gặp mà đứa bé này đã lớn lên trông thấy.
Vương Tử Quân cười cười nói với Tiểu Bảo Nhi: - Con trai, con đi vào phòng chơi một lát, bố có chuyện cần bàn với ông nội.
Tiểu Bảo Nhi vốn định thừa thắng xông lên, sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì quệt mồm liếc mắt nhìn, nhưng lại ngoan ngoãn đi về phòng của mình. Vương Quang Vinh thấy Vương Tử Quân lấy cớ đuổi Tiểu Bảo Nhi đi, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Vương Quang Vinh căn bản rất yên tâm về con của mình, lão sở dĩ đi đến vị trí hiện tại mà không phải là giáo sư của trường đại học, chủ yếu là vì công lao của con trai.
- Bố, chuyện của chú Lâm trên cơ bản đã được xác định rồi sao? Vương Tử Quân có chút do dự rồi trầm giọng hỏi.
Vương Quang Vinh từ vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang đến vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, lão căn bản có khả năng mẫn cảm rất cao, lúc này nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì trong lòng sinh ra cảm giác xấu. Nhưng lão vẫn tỉnh táo nói: - Trên cơ bản đã được xác định, tuy vị lãnh đạo Bắc Tỉnh còn chưa buông bỏ, thế nhưng đã cơ bản không còn hy vọng gì.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hắn trầm ngâm giây lát cũng không nói đến chuyện của Lâm Trạch Viễn. Cạnh tranh đến mức độ này cũng không cần phải nói thêm điều gì nữa.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà, hắn buông ly trà rồi khẽ nói: - Bố, bố có biết về công tác của Tử Hoa không?
- Công tác của Tử Hoa? Một câu nói của Vương Tử Quân càng làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy không yên. Lão biết rõ tính cách của con trai, bây giờ nói ra điều này cho thấy Vương Tử Hoa có vài phương diện phát sinh vấn đề.
Vương Quang Vinh căn bản có thể nói là hiểu về Vương Tử Hoa hơn so với Vương Tử Quân, căn bản vì Vương Tử Hoa mãi công tác ở tỉnh Chiết Giang, trước kia lão công tác ở tỉnh Chiết Giang nhiều năm, căn bản biết rõ ràng về cháu mình.
- Tử Hoa công tác chân thành, hơn nữa lại khá dẻo dai, nghe nói làm việc là tấm gương cho người khác, hy vọng có thể vượt qua được con. Vương Quang Vinh cân nhắc từ ngữ, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói tiếp: - Nó có chuyện gì xảy ra sao?
Vương Tử Quân nói rõ những gì mình nghe được từ Tôn Khải cho Vương Quang Vinh, lúc này vẻ mặt Vương Quang Vinh dần trở nên nghiêm túc. Dù thế nào lão cũng không ngờ sự việc lại phát triển như vậy.
Vương Quang Vinh những năm qua công tác trong quan trường và cảm thấy bên trong căn bản là tồn tại quá nhiều hiểm ác, thậm chí còn thấy rất rõ ràng. Lão càng hiểu một khi sự việc nổ ra, ngoài Vương Tử Hoa bị ảnh hưởng, chỉ sợ mình và Vương Giải Phóng cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nhưng điều này còn chưa là quan trọng nhất, quan trọng là Lâm Trạch Viễn. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Lâm Trạch Viễn. Vào thời điểm mấu chốt thì chỉ cần có chuyện nhỏ xảy ra sẽ ảnh hưởng đến cả một tiến trình lớn.
Vương Quang Vinh đi theo Lâm Trạch Viễn nhiều năm, lão hoàn hoàn bị Lâm Trạch Viễn làm cho khuất phục. Lão cảm thấy chỉ những người có năng lực, có khí độ, có trái tim vì nước vì dân như Lâm Trạch Viễn đi về vị trí quan trọng thì căn bản mới có thể thúc đẩy cuộc sống ấm no của nhân dân mà thôi.
Nếu như vì sự việc liên quan đến mình mà ảnh hưởng đến Lâm Trạch Viễn, điều này chỉ sợ làm cho Vương Quang Vinh dằn vặt cả đời. Nhưng sự việc này đã phát sinh, Vương Tử Hoa đã đưa tiền cho người ta, chẳng lẽ còn trông mong người ta nôn tiền ra sao?
Trong đầu Vương Quang Vinh liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt lão rơi lên người Vương Tử Quân. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì lão trầm giọng nói: - Chuyện này nếu tiến thêm một bước để truy cứu, nhiều nhất chỉ có thể truy cứu đến bố.
Vương Quang Vinh vẫn luôn là một người cha trung hậu trước mặt Vương Tử Quân, lúc này nhìn gương mặt âm trầm của bố không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy áp lực lớn. Hắn nhìn bộ dạng chăm chú của bố, hắn nghiêm túc nói: - Bố yên tâm, bây giờ còn chưa đến mức độ như vậy.
- À, như vậy thì tốt. Lời đảm bảo của con trai căn bản là lực lượng quá mạnh với Vương Quang Vinh, lão thả lỏng hơn một chút. Lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói: - Con xem nên xử lý thế nào bây giờ?
Trên đường về Vương Tử Quân đã suy xét rõ ràng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bố, chuyện này con thấy có thể ra tay từ hai phương diện, đầu tiên là xem xét công ty Đại Dã Quốc Tế là thế nào, cũng phải xem trách nhiệm của Vương Tử Hoa trong sự kiện này ra sao.
- Sau đó bố nên gọi điện thoại cho chú Lâm báo cáo sự việc, nói như thế nào cũng phải làm tốt chuẩn bị. Vương Tử Quân đề nghị bố mình gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn, thực tế hắn càng muốn tự mình gọi điện thoại nói rõ sự việc, vì tất cả có liên quan đến Lâm Trạch Viễn. Anh là bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm, nếu như trong thời gian một năm có vụ án lớn xảy ra, tuy sự việc không liên quan đến anh, thế nhưng tuyến trên sẽ sinh ra nghi ngờ với năng lực của anh.
Càng lên cao thì càng khó đi, có thể đi đến vị trí như của Lâm Trạch Viễn thì căn bản không phải là đơn giản. Giữa những người như thế này căn bản có chênh lệch rất nhỏ, thậm chí căn bản cũng không phải là chênh lệch gì rõ ràng, sở dĩ có người thắng có người dậm chân tại chỗ cũng là vì ưu thế của từng người mà thôi.
Nhưng chỉ cần có một chút ảnh hưởng sẽ làm cho sự việc rời khỏi quỹ đạo của nó, tuy độ lệch không quá lớn, thế nhưng đôi khi mất một ly lại đi một dặm.
Vương Quang Vinh suy tư một lúc, sau đó cầm điện thoại lên bấm số của Lâm Trạch Viễn, nói rõ ràng sự việc một lượt.
Lâm Trạch Viễn bên kia không biết nói những gì, Vương Quang Vinh nhanh chóng đưa điện thoại cho Vương Tử Quân rồi nói: - Tử Quân, chú Lâm nói con tiếp điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua bố mình, sau đó hắn nhận lấy điện thoại. Lâm Trạch Viễn ở đầu dây bên kia lên tiếng bằng giọng điệu đầy thuần hậu và từ tính, chợt thấy Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói: - Tiểu tử kia, có một số việc căn bản không nên nghĩ quá nhiều, đôi khi cậu có tâm tư quá nặng đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...