Chiếc xe Audi màu đen chạy trên đường cao tốc, lái xe Tiểu Trần giữ vững tay lái. Không phải hắn sợ mình có xảy ra vấn đề, chủ yếu là phía sau chiếc xe này còn có một chiếc Santana chạy theo sát.
Du Giang Vĩ ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí tay lái phụ, hắn đưa mắt nhìn khung cảnh chung quanh, thầm nghĩ còn khá lâu nữa mới đến nội thành của thành phố Ô Phổ.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Du Giang Vĩ nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của thư ký trưởng Ô Chí Thuận của văn phòng thị ủy Ô Phổ:
- Chào thư ký Du, tôi là Ô Chí Thuận của thành phố Ô Phổ, bây giờ ngài đã đi đến đâu rồi?
Ô Chí Thuận tuy rất khách khí thế nhưng Du Giang Vĩ cũng không dám kênh kiệu, hắn biết rõ người ta chủ yếu là tôn trọng bí thư Vương, cũng không phải tôn trọng một thư ký nhỏ như mình. Vì vậy sau khi nghe thấy Ô Chí Thuận hỏi như vậy thì dùng giọng chú ý nói:
- Thư ký trưởng Ô, chúng tôi đã đến địa giới của thành phố Ô Phổ.
Ô Chí Thuận cũng không nói gì thêm, hắn cúp điện thoại. Du Giang Vĩ tranh thủ thời gian báo cáo cho Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, thư ký trưởng Ô của thành phố Ô Phổ vừa gọi điện thoại hỏi vị trí hiện tại của chúng ta.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chính là thư ký trưởng Ô của văn phòng thị ủy thành phố Ô Phổ sao?
Du Giang Vĩ tất nhiên hiểu vì sao Vương Tử Quân lại cười, hắn còn hiểu rõ về câu chuyện này hơn cả Vương Tử Quân, thế lên lên tiếng:
- Chính là thư ký trưởng Ô.
Dòng họ của Ô Chí Thuận có liên quan rất lớn đến thành phố Ô Phổ, không biết vị cán bộ ranh mãnh nào trong tỉnh mỗi lần gặp mặt thì gọi hắn là thư ký trưởng Ô của thành phố Ô Phổ. Ô Chí Thuận cũng không nổi giận vì cách gọi tên như vậy, trong lúc nói cười đã bị người ta cho chết danh. Không những Vương Tử Quân biết rõ, dù là bí thư thị ủy Diệp Thừa Dân cũng biết ở thành phố Ô Phổ có một vị thư ký trưởng họ Ô.
- Lát nữa chúng ta sẽ được gặp chủ tịch Chí Đạo, bí thư Vương, chủ tịch Chí Đạo là vị cán bộ ủy ban tư pháp đầu tiên đi xuống làm chủ tịch thành phố trong hơn mười năm qua.
Du Giang Vĩ thấy tâm tình của Vương Tử Quân rất tốt thì dùng giọng chú ý nói.
Vương Tử Quân cười cười không tiếp lời của Du Giang Vĩ, hắn trầm giọng hỏi:
- Lúc này ở đơn vị có chuyện gì không?
Du Giang Vĩ là một thư ký tốt, hắn đi cùng Vương Tử Quân đến bây giờ căn bản đã bỏ ra khá nhiều tâm tư. Hắn biết rõ một vị thư ký phù hợp với chức vụ không những phải phục vụ tốt cho lãnh đạo, còn phải làm tai mắt cho lãnh đạo của mình. Bí thư Vương tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy. Sau khi suy tư giây lát thì hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, lúc này không có chuyện gì lớn, nhưng có vài đồng chí căn bản còn chưa có văn kiện bổ nhiệm, thế nên có chút lo lắng.
Lúc này ủy ban tư pháp đã tiến hành điều chỉnh, tình huống trên cơ bản đã quá rõ ràng, chỉ là còn chưa có văn kiện bổ nhiệm của phòng tổ chức tỉnh ủy. Vương Tử Quân có hơi giật mình, hắn hiểu vấn đề đến từ nơi nào, thế là hỏi tiếp:
- Vì sao còn chưa có văn kiện?
- Nghe bí thư Thường nói thì hình như là hồ sơ của phòng tổ chức còn chưa được đưa xuống.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vấn đề quả nhiên nằm ở đây, những sự kiện thế này thường lập hồ sơ xong thì đưa lên trên sẽ được phê duyệt. Hơn nữa những đơn vị như ủy ban tư pháp và phòng tuyên truyền đều có lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy tọa trấn, tốc độ xử lý hồ sơ càng nhanh hơn. Lúc này ủy ban tư pháp đã đưa hồ sơ lên phòng tổ chức tỉnh ủy được một tuần, thế nhưng còn chưa nhận được văn kiện.
Bên trong rốt cuộc có vấn đề gì, tất nhiên Vương Tử Quân biết rất rõ. Hắn cười cười không nói gì, ánh mắt nhìn về phí Du Giang Vĩ. Dưới ánh mắt của bí thư Vương, Du Giang Vĩ cảm thấy trái tim đập nhanh hơn vài phần, hắn lên tiếng:
- Tôi nghe nói bí thư Thường đã nhiều lần đến thúc giục, thế nhưng đều phải quay về tay không.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi xem bên dưới đang ồn ào thế nào. Vấn đề này không cần phải hỏi, nếu như Vương Tử Quân không đoán được người bên dưới đang nói với nhau như thế nào, như vậy hắn cũng không cần làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Xe chậm rãi chạy đến trạm thu phí, từ xa nhìn lại thì thấy bên đường có dừng lại vài chiếc xe, bắt mắt nhất chính là chiếc xe Toyota Coaster màu vàng nhạt của cảnh sát, có vài người đang đứng trước xe.
Khi thấy xe của Vương Tử Quân chạy ra khỏi trạm thu phí, những người kia nhanh chóng tiến lên đón chào. Đi đầu chính là bí thư thị ủy Ô Phổ Khổng Bỉnh Cương, Mạnh Chí Đạo đi theo sát phía sau, hai người đều cười tươi hớn hở.
Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ thấy nụ cười tươi vui của Khổng Bỉnh Cương và Mạnh Chí Đạo, hắn thầm suy đoán nụ cười của Mạnh Chí Đạo rõ ràng có vài phần chân thành, còn Khổng Bỉnh Cương, chỉ có đối phương tự mình biết mà thôi. Những chuyên gia trưởng thành chính trị trong quan trường thì có ai mà không phải là cao thủ che giấu nhân tình?
Tiểu Trần làm lái xe cho Vương Tử Quân, hắn đã quen nhiều trò tiếp đãi lãnh đạo, thế cho nên dừng xe lại ở bên đường cực kỳ ổn định.
- Chào bí thư Vương, chào mừng ngài đến kiểm tra chỉ đạo công tác của thành phố Ô Phổ chúng tôi.
Khi Vương Tử Quân rời khỏi xe, Khổng Bỉnh Cương nở nụ cười vui vẻ tiến lên đón chào, hai tay càng nhanh chóng duỗi ra.
Vương Tử Quân cười cười bắt tay với một người nhiệt tình như Khổng Bỉnh Cương, hắn cười nói:
- Bí thư Khổng, tôi đến thành phố Ô Phổ thì anh là địa chủ, địa bàn này của anh cần phải nghe lời anh.
Khổng Bỉnh Cương cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, tuy nói đây là thành phố Ô Phổ, thế nhưng tôi còn hiểu nghiêm nghỉ là thế nào, nên làm thế nào, tôi nghe theo lời ngài.
Vương Tử Quân bắt tay với Khổng Bỉnh Cương rất nhiệt tình, nhưng khi đến chỗ Mạnh Chí Đạo thì hắn chỉ qua loa cho xong, chỉ khẽ vỗ vỗ vai Mạnh Chí Đạo mà không nói gì thêm. Mặc dù vẻ mặt của Vương Tử Quân chỉ có hơi nhàn nhạt thế nhưng Mạnh Chí Đạo lại cảm thấy trong lòng nóng hầm hập. Người một nhà là như vậy, cần gì phải khách sáo chứ? Hơn nữa vì sao bí thư Vương đến đây thì thành viên ban ngành thành phố Ô Phổ đều biết rất rõ ràng, càng không cần phải tỏ thái độ gì ở tình huống gặp mặt này.
Trên xe của Vương Tử Quân còn một ghế trống, hắn nhanh chóng để lại cho Khổng Bỉnh Cương, điều này cho trái tim của Khổng Bỉnh Cương vốn treo lên cao đã hạ xuống. Vương Tử Quân đến thành phố Ô Phổ làm cho Khổng Bỉnh Cương có chút lo lắng, hắn là bí thư thị ủy, nếu như khi nghênh đón không được ngồi lên xe của thường ủy tỉnh ủy, như vậy sẽ là đả kích lớn với uy tín của hắn.
Tuy Vương Tử Quân đến Ô Phổ chủ yếu là vì Mạnh Chí Đạo, thế nhưng Khổng Bỉnh Cương hy vọng mình không bị mất uy tín ở sự kiện này. Bây giờ Vương Tử Quân cho hắn lên xe, điều này nói rõ bí thư Vương là người làm việc cực kỳ chừng mực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...