Vương Tử Quân thấy con trai khóc thì trở nên luống cuống, hắn tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống chịu tội với con trai:
- Tiểu Bảo Nhi, bố rõ ràng là không tốt, về nhà bố sẽ làm ngựa cho con cưỡi mười vòng nhé.
Vương Tử Quân nói lời sắt son đảm bảo mới làm cho Tiểu Bảo Nhi trở nên vui vẻ, nó liếc mắt nhìn Vương Tử Quân rồi mới nói:
- Vậy thì được, con sẽ tha thứ cho bố một lần. Cô giáo của chúng con nói, phụ huynh đến muộn phải phụ trách nhóm lửa, bố phải làm cho tốt, con sẽ nhìn xem biểu hiện của bố thế nào.
"Nhóm lửa?"
Vương Tử Quân đã sớm không còn nhớ nổi lần trước mình nhóm lửa là khi nào. Hắn nhìn bộ dạng của con mình giống hệt như người lớn, nó đang chống tay lên eo nhìn mình, thế là không khỏi không gật đầu xưng vâng.
Lần này nhà trẻ tổ chức hoạt động dã ngoại, bố mẹ phải có một người đến. Mạc Tiểu Bắc vì Mạc lão gia tử có chút không thoải mái nên đã bay về thủ đô, vì vậy sự việc này rơi vào trong tay Vương Tử Quân. Vốn Vương Tử Quân cũng không đến trễ, nhưng Chân Hồng Lỗi đến báo cáo công tác làm cho hắn trễ nãi thời gian.
- Dược, bố nhận lệnh đi nhóm lửa, nói cho con biết, bố nhóm lửa rất tốt đấy nhé.
Vương Tử Quân cười hì hì vỗ lên gương mặt của Tiểu Bảo Nhi rồi nói.
- Vương Bắc Thần, mau đến xem, tôi nhặt được một cây nấm rất lớn.
Một cô bé mặc váy trông như một tiểu công chúa hưng phấn chạy đến nói.
Tiểu Bảo Nhi vốn đang quệt mồm nhưng thấy cô gái bên kia giơ cái nấm lên thì nhanh chóng vác sọt chạy đến. Nó vừa chạy vừa nói:
- Mau cho mình xem, mình biết rõ nấm gì có thể ăn được, nấm gì có độc đấy nhé.
Vương Tử Quân nhìn con trai cùng bạn học vui vẻ xem xét cây nấm, hắn không khỏi nở nụ cười. Nhưng cô bé kia lại làm cho Vương Tử Quân nhớ đến một đứa con của mình, nhưng bây giờ hắn đã lâu chưa được gặp mặt con.
Khi vị trí ngày càng lên cao thì tự do của Vương Tử Quân cũng ngày càng ít, mặc dù nhóm Tần Hồng Cẩm không nói gì thêm, thế nhưng thật lòng thì hắn cảm thấy rất áy náy.
- Anh bạn, không nên đốt lửa như vậy.
Vương Tử Quân đi vào vị trí nhóm lửa, hắn thấy một người đàn ông đang quỳ lên mặt đất, đang liên tục thổi hơi vào một cái hố đen bốc khói. Nhưng lửa không bốc lên, khói đen lại cuồn cuộn, căn bản không khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Vương Tử Quân tiến lên vỗ vai người đàn ông kia, người nọ quay đầu nhìn. Vương Tử Quân thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, gương mặt đối phương đã giống như một diễn viên hài. Hắn nở nụ cười, nhìn kỹ lại thì thấy đó là Chử Ngôn Huy.
Chử Ngôn Huy rõ ràng cũng không ngờ lại gặp Vương Tử Quân ở nơi này, hắn lau bụi bặm trên mặt rồi cười nói:
- Bí thư Vương, ngài cũng tự mình đến sao?
- Không đến không được, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy.
Vương Tử Quân nhìn Chử Ngôn Huy đang nhóm lửa trên mặt đất, hắn không nhịn được cười nói:
- Ngôn Huy, gương mặt anh thật sự rất đặc sắc.
Chử Ngôn Huy cũng không lên tiếng nói gì về vấn đề này, hắn cười lớn nói:
- Bí thư Vương, đây là lần đầu tiên tôi nhóm lửa, nói thật thì hoạt động nấu cơm đã ngoại của nhà trẻ là rất tốt, để cho bọn trẻ tiếp cận thiên nhiên, rất có lợi.
Vương Tử Quân căn bản rất đồng ý với lời nói của Chử Ngôn Huy, hắn rút bớt củi ra, vừa cười vừa nói:
- Người phải thành thật, lửa cần không gian, anh nhóm lửa như vậy thì không có không gian, khói căn bản sẽ làm tắt lửa ngay.
- Ôi, tôi đến muộn, theo quy định của giáo viên thì phải đi phụ trách nhóm lửa, vừa nhận được trọng lệnh thì tôi căn bản là cực kỳ bất đắc dĩ.
Chử Ngôn Huy nhìn Vương Tử Quân thuần thục thổi vào đống củi, ngọn lửa hồng xuất hiện bừng bừng.
Chử Ngôn Huy thấy Vương Tử Quân nhanh chóng xử lý làm cho lửa cháy rất đẹp, thế là dùng giọng chân thành và nịnh nọt nói:
- Bí thư Vương, ngài giống như rất quen thuộc nghiệp vụ này, có phải thường xuyên đi ăn thịt nướng không?
- Cũng không phải, trước kia tôi có công tác ở nông thôn, thế nên tương đối quen thuộc nghiệp vụ này.
Vương Tử Quân vừa khẽ thổi lửa vừa thuận miệng nói.
Chử Ngôn Huy cười cười nói:
- Bí thư Vương, nếu so sánh với ngài thì kinh nghiệm sống của tôi có vẻ tẻ nhạt hơn nhiều.
Khi hai người Vương Tử Quân và Chử Ngôn Huy đang nhóm lửa, Triệu Tịnh Yên và vài cô giáo khác đã đi đến, sau lưng còn có một nhóm phụ nữ khác ăn mặc giống như đang có cuộc thi sắc đẹp. Những người phụ nữ kia đi bên cạnh các thầy cô giáo, phụ huynh thì trước nay luôn muốn làm tốt quan hệ với thầy cô, để cho con cháu mình nhận được ưu đãi ở nhà trường, thế cho nên người nào cũng tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, liên tục có tiếng vỗ tay vang lên.
Triệu Tịnh Yên đi trong đám người, nàng thành thạo đẩy xe rồi dặn dò những người chung quanh:
- Mục đích của công tác nấu cơm dã ngoại hôm nay chính là rèn luyện cho bọn trẻ năng lực làm việc nhóm, cũng để cho chúng tự trải nghiệm thành quả lao động của mình. Lúc này chúng ta đã xử lý tất cả những thứ nguy hiểm, tất cả mọi thứ còn lại giao cho bọn trẻ, mong mọi người nhớ kỹ lời tôi: Buông tay cũng là yêu, không cho phép ai giúp đỡ đứa trẻ nào hết.
Khi Triệu Tịnh Yên đi trong đám người thì thấy Vương Tử Quân đang nhóm lửa. Nàng đã biết được thân phận của Vương Tử Quân, nhưng khi nàng nhìn thấy Vương Tử Quân mặc tây trang nhóm lửa dưới đất, nàng cảm thấy có chút chói mắt, giống như chính mình là kẻ vô nhân đạo, làm tổn thương uy nghiêm của một vị lãnh đạo.
Triệu Tịnh Yên cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng không khỏi có chút đắc ý. Ngàng thầm nghĩ ngài là lãnh đạo tỉnh ủy, cũng không thể không theo sự chỉ huy của tôi.
Nhưng Triệu Tịnh Yên nghĩ đến những sắp xếp của hiệu trưởng, thế là cảm giác đắc ý giảm đi vài phần, nàng lập tức giao xe cho một cô giáo bên cạnh:
- Tôi đi gọi điện thoại cái đã.
Vì tổ chức rất tốt, hơn nữa phụ huynh và học sinh cũng rất nhiệt tình với hoạt động dã ngoại lần này, thế nên chỉ sau nửa giờ thì mùi hương đã bừng bừng trong không khí. Tiểu Bảo Nhi cầm lấy một cái khay đi đến, hai tay nâng khay đưa món khoai nướng cho Vương Tử Quân, điều này không khỏi làm cho bí thư Vương sinh ra cảm giác xúc động..
Lần này đại đa số phụ huynh là mẹ, chỉ có Vương Tử Quân và Chử Ngôn Huy là vài người đàn ông duy nhất, vì vậy bọn họ phải cơ bản nhận nhiệm vụ quan trọng nhất. Chẳng qua nam nữ bất đồng nhưng đối mặt với những thứ con mình đưa đến, đám phụ huynh vẫn rất kích động, có nhiều người mẹ đã bật khóc.
- Bí thư Vương, thật sự có chút cảm khái.
Chử Ngôn Huy cầm một củ khoai nướng trong tay, củ khoai trong tay hắn còn nướng kém hơn của Vương Tử Quân vài phần, hắn là người thích giữ hình tượng nhưng cũng đã ăn được hơn phân nửa củ khoai, cũng không có cảm giác gì khác lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...