- Thưa các đồng chí, tỉnh chúng ta sẽ có một số điều chỉnh, đặc biệt là ở thành phố Ô Phổ càng vào thời điểm quan trọng để thay người. Có thể nói dùng tốt cán bộ thì sẽ có thể xúc tiến phát triển, nếu dùng sai cán bộ, sẽ tạo nên tổn thất không nhỏ cho tình hình phát triển kinh tế địa phương.
Diệp Thừa Dân lên tiếng khá trầm thấp, lão nhìn bốn phía rồi nói tiếp:
- Vì vậy lúc này càng cần chúng ta phát huy ưu thế hợp mưu hợp sức của tập thể, phải đẩy những đồng chí có tố chất cao, có năng lực tiến lên vị trí phù hợp, để làm ra những cống hiến mới cho sự phát triển của Nam Giang.
Lục Trạch Lương nghe những lời của Diệp Thừa Dân mà khẽ nhúc nhích người, tất nhiên động tác này của hắn rất nhỏ, căn bản không làm cho người ta phát hiện được. Lúc này vẻ mặt hắn biểu hiện tâm tư luôn lăng nghe chỉ thị của bí thư Diệp Thừa Dân.
"Đã đến lúc mình lên tiếng rồi!"
Khi Diệp Thừa Dân nói đến cuối cùng, Lục Trạch Lương chợt cảm thấy đắc ý. Tuy những chuyện thế này căn bản là trải qua vô số lần, thế nhưng cảm giác được người ta coi là trung tâm, nắm giữ tương lai của người khác luôn làm cho hắn sinh ra cảm giác kích động.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Lục Trạch Lương, chợt nghe Diệp Thừa Dân nói:
- Lúc này mời trưởng phòng Lục giới thiệu phương án điều chỉnh cho các vị thường ủy.
Lục Trạch Lương dù có chút đắc ý nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn cực kỳ bình tĩnh tự tin không chút vấn đề giống như mặt nước giếng sâu. Hắn dùng giọng cực kỳ bình ổn nói ra những phương án điều chỉnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và trang nghiêm.
Khi đọc xong cái tên cuối cùng, Lục Trạch Lương khẽ đặt danh sách xuống, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân và các vị thường ủy trong hội nghị.
Danh sách này tổng cộng điều chỉnh hai mươi sáu người, trong đó đáng chú ý nhất chính là năm vị trí giám đốc sở ở thành phố Ô Phổ. Tất cả các vi thường ủy tỉnh ủy lúc này đều đang thầm đánh giá danh sách điều chỉnh của Lục Trạch Lương, càng tính toán cố gắng tìm ra lợi ích của mình.
Vương Tử Quân xem xét danh sách thật kỹ, tuy hắn đến Nam Giang không quá lâu, thế nhưng căn bản cũng hiểu rõ về một số người. Tuy chỉ là một số người thế nhưng hắn cũng hiểu được ý nghĩa bản danh sách điều động của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Trước khi mở hội nghị thường ủy thì Mạnh Chí Đạo đã rất muốn gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nói về phương diện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, hy vọng nghe được ý kiến phân tích của Vương Tử Quân. Chuyện này giấu trong lòng làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng quyết định chịu đựng, tất cả mọi người đều biết hắn là nhân tuyển thế nào, kể cả chính hắn, cần gì phải gọi điện thoại cho bí thư Vương?
Mạnh Chí Đạo nghĩ đến phương diện mình còn trẻ, hắn không nghĩ rằng mình là người đi lại trong quan trường, gặp vài chuyện uất ứu thì căn bản là đi khắp nơi nói lung tung. Đồng thời hắn cũng thầm báo cho mình, sau này gặp bất cứ chuyện gì nhất định phải tự mình tìm cách giải quyết. Người trong quan trường thì ngàn vạn lần không nên quá mức dựa giẫm, anh căn bản không biết đối phương là như thế nào, đối phương có khi nào cho ra chủ ý không hay bán đứng mình hay không.
Tất nhiên Vương Tử Quân căn bản không biết những suy nghĩ này của Mạnh Chí Đạo.
Chỉ cần nghe xong bản danh sách kia thì Vương Tử Quân cảm thấy phần lớn nhân viên được điều động là hợp lý, hơn nữa trên cơ bản đều chú trọng lợi ích của tất cả các vị thường ủy tỉnh ủy. Chưa nói đến những phương diện khác, vị trưởng phòng tuyên truyền Chương Thu Mi mà Vương Tử Quân không quá quen biết được sắp xếp hai người lên vị trí phó giám đốc sở.
Vị trí của những người được điều động căn bản biểu hiện rõ ràng khả năng của các vị thường ủy tỉnh ủy là như thế nào. Ủy ban tư pháp có ba cán bộ xuất hiện trên danh sách điều động, tất nhiên ngoài Mạnh Chí Đạo là người Vương Tử Quân cảm thấy hợp ý, những người còn lại không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Nhìn vào từ phương diện này thì thấy rõ chức vụ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy là quan trọng thế nào, tuy Lục Trạch Lương căn bản không thể quyết định thay cho lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, thế nhưng nếu muốn kéo người nào và đẩy người nào tiến lên, căn bản không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Nếu không với tư chất lý lịch của Mạnh Chí Đạo thì hoàn toàn có thể làm một vị phó bí thư một thành phố phát triển kinh tế, cần gì phải cạnh tranh trong vô vọng với vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ?
Giọng nói của Diệp Thừa Dân vẫn rất bình tĩnh, hơn nữa vì các chức vụ phó giám đốc sở căn bản không có vấn đề gì lớn, thế cho nên rất đơn giản được thông qua. Cuối cùng với vị trí phó phòng địa chính tỉnh, phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn cho ra vài lời dị nghị, cuối cùng phải gác lại.
Khi thảo luận đến phương diện bổ nhiệm hai người Thôi Nghênh Quốc của ủy ban tư pháp, mọi ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân. Hai người kia đều là cán bộ ủy ban tư pháp, vì vậy ý kiến của Vương Tử Quân là rất quan trọng. Tất cả mọi người đều biết hai người kia cũng không phải là cán bộ hợp ý Vương Tử Quân, thế nhưng hai người kia được cho vào danh sách, đã nói rõ rằng có người khác sẽ lên tiếng cho bọn họ.
Nếu Vương Tử Quân phản đối, không những đắc tội với người, hơn nữa còn tạo nên thanh danh không tốt cho mình. Anh là lãnh đạo đơn vị, anh không đẩy người lên cao, khi người ta được đề bạt còn đứng ở đó rút thang, một vị lãnh đạo đơn vị như vậy thì sẽ có ai theo? Nưhng nếu như Vương Tử Quân không phản đối, như vậy hắn căn bản là tượng gỗ cho người ta thích làm gì thì làm trong hội nghị thường ủy lần này, căn bản không có chút tác dụng gì.
Lục Trạch Lương nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, hắn cũng nhìn thấy tình thế khó xử của Vương Tử Quân. Dù là Lục Trạch Lương cũng cảm thấy khó thể cho ra lựa chọn được, dù sao thì trái hay phải cũng không hay chút nào.
Chính mình bày ra nan đề khó khăn cho Vương Tử Quân, đây là sự kiện làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Tuy Lục Trạch Lương rất hy vọng Vương Tử Quân sẽ nói lời phản đối, thế nhưng hắn biết rất rõ, với một Vương Tử Quân thông minh xảo quyệt, căn bản sẽ chọn phương án thỏa hiệp.
Dù sao thì chịu chút uất ức vào lúc này cũng không có vấn đề, áp chế cấp dưới không được điều động sẽ tạo nên tổn thất lớn. Vương Tử Quân có thể đi đến vị trí hiện tại, căn bản có thể nhìn thấu nặng nhẹ trong sự kiện này.
Cũng giống như suy nghĩ của Lục Trạch Lương, sau khi trầm ngâm giây lát thì Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Tôi không tiếp xúc nhiều với hai đồng chí này, nhưng nhìn từ phương diện khảo sát của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi cảm thấy hai vị đồng chí này vẫn tương đối là vĩ đại. Tôi là bí thư ủy ban tư pháp xem như mất đi hai người có khả năng trong phút chốc, tuy tôi cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng khi thấy hai đồng chí của mình đi về phía cương vị quan trọng hơn, tôi vẫn cảm thấy rất vui. Tôi tin tưởng vào ánh mắt của các đồng chí phòng tổ chức tỉnh ủy.
Vương Tử Quân nói dứt lời thì người ta căn bản không nói thêm được gì, đại biểu cho sự kiện này đã được thông qua.
Không ít ánh mắt lại nhìn lên người Vương Tử Quân, có ánh mắt vui mừng, nuối tiếc...
Lục Trạch Lương cũng không nhìn Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy có chút tiếc hận. Nưhng có thể làm cho Vương Tử Quân phải mở miệng như vậy căn bản là không tồi. Dù sao thì thông qua sự kiện này cũng đạt được mục đích đả kích vào uy tín của Vương Tử Quân.
Lúc này xong danh sách điều động cán bộ cấp phó giám đốc sở, bắt đầu nghiên cứu về các nhân tuyển cho vị trí giám đốc sở. Bốn chức vụ giám đốc sở được điều động lần này đều đã được nghiên cứu kỹ càng, trên cơ bản đã giống như có quyết định, đại bộ phận mọi người đều biết rõ bí thư và chủ tịch tỉnh đã thông qua phương án này, thế cho nên không ai dám lên tiếng gây phiền phức. Lúc này lực chú ý của bọn họ chủ yếu đặt lên vị trí có độ nặng lớn nhất, đó là bí thư thị ủy Ô Phổ.
Có ba người cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, người thứ nhất là chủ tịch thành phố Ô Phổ Khổng Bỉnh Cương. Người này làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, hơn nữa còn là người của chủ tịch Chử Vận Phong, một người thế này chắc chắn chạm tay có thể phỏng, lực cạnh tranh là cực mạnh; người thứ hai chính là phó thư ký trưởng Triệu Cao Tề, cũng có lực cạnh tranh hùng mạnh. Chưa nói đến bản thân hắn quen thuộc các vị lãnh đạo tỉnh ủy, lý lịch công tác của hắn những năm qua cũng không thua kém gì Khổng Bỉnh Cương.
Hai người này mới thật sự tạo nên tình cảnh rồng hổ tranh đấu, sau lưng hai người bọn họ chính là Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, bọn họ càng là hai bàn tay thúc đẩy tất cả sự kiện lớn nhỏ trong tỉnh Nam Giang. Nhiều khi hai vị lãnh đạo này sẽ đồng tâm hiệp lực giải quyết vấn đề, thế nhưng hôm nay chắc chắn bọn họ sẽ vung tay đối kháng ở vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ.
Còn một người khác là Mạnh Chí Đạo, cơ bản là không đáng được quan tâm.
Khi Diệp Thừa Dân mở miệng nói về nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, lúc này phòng họp chợt trở nên tĩnh lặng. Đám thường ủy tỉnh ủy đều ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh, không ai dám mở miệng.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu còn chưa lên tiếng, bọn họ là cấp dưới, căn bản không dám duỗi đầu ra cho người ta chặt.
Diệp Thừa Dân nhìn bầu không khí trầm mặc, trong lòng cảm thấy có chút khổ sở, cũng có chút vui mừng. Dù lão không hoàn toàn khống chế đại cục ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng Vương Tử Quân lần này đứng ra tác động, ít nhất thì mình cũng không cần công khai quyết chiến ở hội nghị thường ủy. Mặc dù biểu quyết lấy đầu phiếu là một biểu hiện lập uy, thế nhưng làm như vậy cũng không tốt, còn có thể làm mình biến thành chim gãy cánh.
- Chủ tịch Chử, anh có ý kiến gì không?
Diệp Thừa Dân nhìn về phía Chử Vận Phong rồi cười nói.
Chử Vận Phong thường ít khi lên tiếng ở hội nghị thường ủy, cũng không phải vì lão không có gì để nói, chủ yếu là lão không cần phải nói, lời nói của lão sẽ được những người khác lên tiếng hộ. Nhưng lần này bí thư Diệp Thừa Dân điểm tên chỉ mặt, lão tất nhiên sẽ không bảo trì trạng thái trầm mặc, thế là đặt bút xuống nói:
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy đồng chí Khổng Bỉnh Cương phù hợp với cương vị bí thư thị ủy Ô Phổ.
- Đồng chí này công tác nhiều năm ở thành phố Ô Phổ, có nhiệt tình, có mạnh dạn đi đầu, chú trọng nguyên tắc, hơn nữa làm việc còn có tinh thần đổi mới, điều này cực kỳ khó có được. Nếu đẩy anh ấy lên vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, như vậy càng có lợi cho tình hình phát triển kinh tế trong tỉnh.
Chử Vận Phong nói giống như dự đoán của Lục Trạch Lương. Lúc này chủ tịch Chử ủng hộ Khổng Bỉnh Cương, đại biểu cho một tranh chấp lớn sắp diễn ra. Chính mình là người có khả năng đắc lực bên cạnh chủ tịch Chử, xem ra lần này mình cũng nên phân chia đội ngũ cho rõ ràng.
Hàng loạt ưu điểm chợt xuất hiện trong đầu Lục Trạch Lương, khi đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, hàng loạt phương án tán dương ưu thế của Khổng Bỉnh Cương cũng nhanh chóng được hoàn thành.
Nhưng lúc này còn chưa đến lượt hắn lên tiếng.
Chử Vận Phong nói rất ngắn gọn thế nhưng cực kỳ trực tiếp, vừa nói vừa dựng lên cờ xí thể hiện quan điểm chính thống của mình. Không ít ánh mắt dừng lại một lát trên mặt Chử Vận Phong, sau đó chuyển sang mặt Diệp Thừa Dân.
Lúc này vẻ mặt Diệp Thừa Dân vẫn rất bình tĩnh, nụ cười thản nhiên trên gương mặt giống như tất cả đã được nắm trong lòng bàn tay.
Diêu Trung Tắc đối mặt với biểu hiện bình tĩnh tự tin của bí thư Diệp, hắn đặt bút xuống chuẩn bị lên tiếng. Nhưng đúng lúc này đột nhiên nghe thấy bí thư Diệp Thừa Dân nói:
- Tôi đồng ý quan điểm của chủ tịch Chử, tôi cũng hiểu khá rõ về đồng chí Khổng Bỉnh Cương, người này công tác vững chắc, ý thức đổi mới cũng rất mạnh, năm ngoái Ô Phổ còn có được phần thưởng là thành phố văn minh trong nước. Điều này là rất tốt, tôi cho rằng dưới sự dẫn dắt chỉ đạo của đồng chí Khổng Bỉnh Cương, thành phố Ô Phổ sẽ có bước phát triển nhảy vọt.
Diệp Thừa Dân cũng tán thành Khổng Bỉnh Cương, đây là có chuyện gì? Diêu Trung Tắc đang định nói ra quan điểm của mình, hắn và đám người nơi đây đều cảm thấy vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ sẽ gây ra tình trạng tranh đấu gay gắt, thế nhưng không ngờ sự việc vừa mở màn thì hành quân lặng lẽ và nhanh chóng bế mạc.
Chủ tịch Chử tán thành Khổng Bỉnh Cương, điều này căn bản là cực kỳ bình thường, dù sao thì từ lúc bắt đầu Chử Vận Phong đã tán thưởng Khổng Bỉnh Cương. Nhưng bây giờ bí thư Diệp Thừa Dân cũng mở lời giúp đỡ Khổng Bỉnh Cương, không phải bí thư sẽ giúp đỡ cho Triệu Cao Tề sao?
Không phải bí thư Diệp nghĩ rằng lần này cạnh tranh cứng ngắc cũng không thu được lợi, thế cho nên chủ động lựa chọn buông tha sao? Hay là hành bí thư Diệp hành động như vậy để muốn cân đối lực lượng, tạo nên xu thế đoàn kết mới ở tỉnh Nam Giang, tào thành một thế cục hai bên cùng gánh? Thật sự làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Tuy đám thường ủy tỉnh ủy tràn đầy nghi vấn, thế nhưng hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh đã cho ra quyết định, thế nên dù bọn họ nghĩ thế nào cũng không dám cho ra ý kiến phản đối.
Diêu Trung Tắc khẽ ho kha một tiếng, sau đó hắn dùng giọng động tình nói:
- Tôi cũng đồng ý cho đồng chí Khổng Bỉnh Cương làm bí thư thị ủy Ô Phổ. Đúng như lời của hai vị lãnh đạo, người này có năng lực công tác rất mạnh, trách nhiệm cao, ý thức phát triển càng mạnh mẽ hơn. Vài ngày trước tôi có đến Ô Phổ xem xét, anh ấy làm chủ tịch thành phố và luôn thúc đẩy Ô Phổ tiến lên tàu tốc hành, cuộc sống nhân dân ngày càng được đề cao. Tôi cho rằng đồng chí Khổng Bỉnh Cương hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ.
Tuy Diêu Trung Tắc nói lời dõng dạc nhưng trong lòng cũng không thoải mái. Hắn vốn cho rằng mình sẽ là người phát huy tác dụng mấu chốt, không ngờ Diệp Thừa Dân lại lùi bước, ngược lại còn mở miệng giúp đỡ cho Khổng Bỉnh Cương. Như vậy chính hắn nghĩ rằng mình sẽ là thước đo chiều gió, không ngờ lại biến thành một cái gân gà vô vị.
Nhưng dù Diêu Trung Tắc là gân gà thì hắn cũng phải luôn bảo trì sự nhất trí với hai vị lãnh đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...