Tiểu Ngụy chính là một vị trưởng khoa ở trong văn phòng thị ủy, tuy cấp bậc không cao nhưng vị trí khá quan trọng, biết được nhiều tin tức trong văn phòng thị ủy. Cũng vì nguyên nhân này mà Lý Nhị Bình ném cho đối phương chút lợi ích, thế là tìm được nhiều thông tin về bí thư Vương và các vị lãnh đạo khác trong thị ủy.
- Chủ tịch Lý, chủ tịch La của mặt trận tổ quốc tỉnh cùng bí thư Lật của ủy ban tư pháp đến thành phố La Nam, nghe nói là đến gặp mặt bí thư Vương.
Tiểu Ngụy nói vài câu với Lý Nhị Bình rồi lên tiếng nói ra nội dung cần quan tâm.
Chủ tịch La và bí thư Lật, hai vị này là thường ủy tỉnh ủy, lúc này đến thành phố La Nam, tất nhiên là tiễn chân Vương Tử Quân. Lý Nhị Bình nói lời cảm ơn Tiểu Ngụy, sau đó gương mặt trở nên âm trầm.
Dương Chí Dương luôn chú ý đến gương mặt Lý Nhị Bình, thấy gương mặt vợ mình trở nên không tốt, thế là dùng giọng ân cần hỏi:
- Nhị Bình, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Lý Nhị Bình nhìn vẻ mặt Dương Chí Dương, nàng có chút do dự, sau đó nói:
- Vừa rồi nhận được tin tức, Lật Tòng Ba sẽ cùng chủ tịch La của mặt trận tổ quốc tỉnh đến gặp mặt bí thư Vương.
- Em nói gì? Hai người bọn họ đến gặp bí thư Vương sao?
Vẻ mặt Dương Chí Dương chợt trở nên khó coi.
Lý Nhị Bình nhìn gương mặt chán chường của chồng mình, nàng thật sự không đành lòng, thế là nàng khẽ đi đến bên cạnh an ủi:
- Bí thư Vương còn ở lại thành phố La Nam vài ngày, hôm nay không có cơ hội thì để ngày mai, chúng ta chờ một chút là được.
Dương Chí Dương cũng không vì lời nói của Lý Nhị Bình mà vui vẻ trở lại, hắn chán nản nằm xuống ghế sa lông, sau đó dùng giọng không vui nói:
- Hôm nay hai người bọn họ đến gặp bí thư Vương, ngày mai sẽ còn có những người khác chạy đến. Bí thư Vương sẽ rời khỏi La Nam, đám thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam sao không đến cổ động cho được?
Lý Nhị Bình căn bản không nói thêm điều gì, thế nhưng trong lòng lại thầm thừa nhận lời phỏng đoán của chồng. Dựa theo danh dự của Vương Tử Quân vào lúc này ở tỉnh Sơn Nam, hai người Thạch Kiên Quân và Đường Cảnh Ung còn phải nể mặt, các vị thường ủy tỉnh ủy khác không đến được sao?
Kiệu hoa cần nhiều người khiêng, bây giờ Vương Tử Quân căn bản không còn xung đột lợi ích với người khác, bản thân lại có nhiều thủ hạ ở lại La Nam, đám lãnh đạo tỉnh mà đặc biệt là thường ủy tỉnh ủy sao không muốn làm tốt mối quan hệ với Vương Tử Quân cho được?
Hơn nữa Vương Tử Quân sẽ là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang. Lần này rõ ràng là bí thư Vương được đề bạt, với tuổi thọ của Vương Tử Quân, căn bản còn có thể phát triển mạnh mẽ hơn, nhiều người là bạn thì có nhiều đường để đi thôi.
- Nếu không hay là em nghĩ biện pháp khác?
Lý Nhị Bình thầm cảm thấy lo lắng, ngoài miệng lại cố gắng an ủi Dương Chí Dương.
Dương Chí Dương sờ lên đầu mình nói:
- Thôi khỏi, bây giờ em còn biện pháp gì chứ? Nước xa không cứu được lửa gần, bên kia đã chuẩn bị ra tay rồi.
Bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng, Lý Nhị Bình và Dương Chí Dương cũng không còn hưng phấn như vừa rồi. Hai người vừa đứng lên lại ngồi xuống, căn bản là không ai muốn lên tiếng.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ không gian yên ắng, cũng đánh thức tâm tình trầm lắng của hai vợ chồng Dương Chí Dương. Lý Nhị Bình đưa mắt nhìn Dương Chí Dương, sau đó đi ra mở cửa.
Lý Nhị Bình thấy người đi đến thì chợt sững sờ, gương mặt chán nản chợt trở thành đóa hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời:
- Long Cương, có việc gì vậy? Có phải bí thư Vương có gì phân phó không?
- Chủ tịch Lý, bí thư Vương vì có chút chuyện bận nên đổi địa điểm dùng cơm thành Hâm Dương Uyển, sợ hai vị không tìm được địa điểm, thế cho nên để tôi đến đón hai vị.
Khương Long Cương tuy đã thấy được tuyệt kỹ trở mặt nhanh còn hơn trong phim của Lý Nhị Bình, thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói.
Lý Nhị Bình căn bản cảm thấy cực kỳ cảm động vì Vương Tử Quân phái Khương Long Cương đến để giải thích sự việc. Dù sao thì bây giờ bí thư Vương cũng là người mà hai vợ chồng bọn họ cần trợ giúp, bí thư Vương đặc biệt phái thư ký đến giải thích, cũng đủ nể mặt hai người, không ngờ bí thư Vương lại cho hai người bọn họ đến tham gia bữa tiệc.
- Long Cương, bí thư Vương bận rộn...
Lý Nhị Bình nói một nửa câu thì không tiếp tục lên tiếng, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Khương Long Cương rồi nói:
- Anh nói bí thư Vương mời hai người chúng tôi sao?
- Chủ tịch Lý, bí thư Vương có lẽ đã sắp đến, ngài và cục trưởng Dương không nên thu thập gì cả, đi theo tôi là được.
Khương Long Cương vẫn giữ bộ dạng nho nhã lễ độ, thế nhưng trong lòng lại có thêm vài phần sùng bái Vương Tử Quân.
Vợ chồng Lý Nhị Bình là những người có danh dự trong tỉnh Sơn Nam, lúc này vì một bữa cơm với bí thư Vương mà tỏ ra cực kỳ khốn đốn, thật sự không làm cho người ta tâm phục không thôi.
Dưới sự dẫn đường của Khương Long Cương, chỉ mất năm phút thì Dương Chí Dương và Lý Nhị Bình ngồi trên chiếc xe số một thị ủy La Nam đã chạy đến Hâm Dương Uyển.
Dương Chí Dương chưa từng đến Hâm Dương Uyển nhưng Lý Nhị Bình thì khác, nàng nhanh chóng đi đến phòng lớn nhất, niềm kích động trong lòng càng tăng tiến vài phần.
Tất cả đều giống như dự đoán của Lý Nhị Bình, khi Khương Long Cương gõ cửa và mở ra, bên trong không những có Vương Tử Quân, còn có bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lật Tử Đạo, còn có chủ tịch La của mặt trận tổ quốc tỉnh.
- Chào bí thư Lật, chủ tịch La, tôi vốn hẹn hai vợ chồng cục trưởng Dương dùng cơm. Dù sao thì mọi người cũng có quen biết, dứt khoát ngồi ăn cùng một chỗ, tôi đỡ phải phân thân chạy qua chạy lại.
Vương Tử Quân đứng lên mời hai vợ chồng Dương Chí Dương ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói với Lật Tử Đạo.
Lật Tử Đạo mỉm cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Dương Chí Dương, sau đó mở miệng nói:
- Mọi người chung một nhà, cùng nhau ăn cơm cho vui.
Bầu không khí bữa cơm là rất tốt, tuy món ăn không nhiều, hơn nữa đều là những món ăn gia đình, thế nhưng hương vị thơm ngon. Lần này mọi người dùng cơm, dù là chủ nhà như Vương Tử Quân hay khách như hai người Lật Tử Đạo đều không nói về tình hình thế cục ở Sơn Nam, bọn họ nói về các kiến thức về gia đình, vì thế bầu không khí càng thêm thoải mái.
Vương Tử Quân ở trong này giống như một người chủ hiếu khách, cũng không vì thân phận của hại vợ chồng Lý Nhị Bình có hơi thấp mà khinh thường. Hắn trò chuyện vui vẻ với hai vợ chồng Lý Nhị Bình, hơn nữa còn uống vài ly với Dương Chí Dương.
Nhưng bầu không khí này cũng làm cho Lý Nhị Bình căn bản có chút không thoải mái, nàng tuy cười tươi hớn hở, thế nhưng trong lòng lại nghĩ phải làm sao để nói một câu giúp chồng. Nhưng đến lúc cuối cùng thì nàng cũng không tìm được cơ hội nói chuyện.
- Ôi, sao em lại không nói rõ với bí thư Vương nhỉ?
Lý Nhị Bình nhìn chiếc Audi số một thị ủy La Nam chạy vào màn đêm, thế là không khỏi dùng giọng ảo não nói.
Dương Chí Dương lại tỏ ra rất hưng phấn, hắn nhìn chiếc xe biến mất mà dùng giọng cảm thán nói:
- Vợ ơi, sao em thông minh một đời mà hồ đồ khoảnh khắc như vậy? Sự việc đã được giải quyết rồi, em còn buồn phiền gì nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...