Mục Hoài Trụ vội vàng gật đầu xưng vâng, chờ đầu dây bây kia vang lên những tiếng tút tút thì hắn mới cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau khi Mục Hoài Trụ báo cáo với lão lãnh đạo, Nguyễn Chấn Nhạc ở thành phố Đông Bộ phía xa cũng nhận được tin tức này. Hắn xem qua kết quả điều tra sơ bộ, sau đó trầm ngâm hút thuốc.
Hai ngày gần đây biểu hiện của Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ bình thường, đi làm, đi về, họp bàn, báo cáo, tên của hắn cũng thường xuyên xuất hiện trên báo đài tivi. Nhưng chính hắn biết rõ cuộc sống của mình đang rối loạn. Dù trước đó hắn đã có sắp xếp dự phòng, thế nhưng cảm giác sợ hãi và bất an luôn bao phủ, làm cho hắn yếu ớt và mẫn cảm, cả ngày bất ổn, sợ bóng sợ gió.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không thể nào đánh giá được biện pháp xấu xa kia có thể đánh ngã được Vương Tử Quân hay không, nếu như đối phương căn bản không ngã, càng không phải là ngã đến mức không gượng dậy được, như vậy Vương Tử Quân có phản kích chính mình không?
Tình huống này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc mẫm cảm ý thức được sự việc sẽ không phát triển giống như những gì mình đã phỏng đoán. Vương Tử Quân đã nói đồng hồ là vợ mình mua, như vậy nhất định sẽ có giải thích viên mãn, tuy Nguyễn Chấn Nhạc không biết đó là giải thích gì.
Cơ hội tốt như vậy mà lại để cho Vương Tử Quân chạy thoát, thật sự là quá đáng tiếc.
- Chấn Nhạc, sao lại hút thuốc rồi?
Một giọng nói oán trách vang lên, Tào Chân Nhi mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm đi đến.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Tào Chân Nhi khẽ vung bàn tay lên mà cũng không dập ngay điếu thuốc như trước kia, hắn dùng giọng âm trầm nói:
- Mục Hoài Trụ đã có kết quả điều tra sơ bộ.
- Thế nào?
Tào Chân Nhi cũng rất quan tâm đến sự việc này, khi thấy Nguyễn Chấn Nhạc cau mày thì nàng chợt cảm thấy nôn nóng gấp gáp.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười khổ sở nói:
- Vương Tử Quân thừa nhận mình có chiếc đồng hồ Patek Philippe, nhưng nói là Mạc Tiểu Bắc mua.
- Mạc Tiểu Bắc mua sao?
Tào Chân Nhi phản ứng cũng nhanh không kém Nguyễn Chấn Nhạc, nàng cau mày suy tư rồi dùng giọng không cam lòng nói:
- Xem ra lần này Vương Tử Quân đã tránh được một kiếp.
- À, hắn dám nói như vậy thì rõ ràng đã có chuẩn bị rất kỹ, nhưng tôi thật sự không rõ, Mạc Tiểu Bắc lấy đâu ra lắm tiền như vậy? Nếu với tiền lương của cô ta, cả đời cũng không đủ mua một chiếc điện thoại như thế.
Nguyễn Chấn Nhạc ấn điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó trầm giọng nói với Tào Chân Nhi.
Tào Chân Nhi hiểu ý của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng cười cười nói:
- Em sẽ nói với Tam Thúc, nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, dù là Vương Tử Quân có nói cho rõ ràng, thế nhưng dư luận trên inte đã đưa hắn lên đầu sóng ngọn gió, vào thường ủy đã căn bản không còn dễ dàng gì.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, hắn đồng ý với những lời của Tào Chân Nhi. Dù sao lúc này dư luận đã thành hình, dù là xuất phát từ phương diện nào thì tỉnh Sơn Nam cũng khó thể đẩy Vương Tử Quân tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy vào thời điểm mấu chốt này. Trừ khi Vương Tử Quân có thể vung tay xóa bỏ dư luận không hay về mình.
Nhưng Vương Tử Quân có thể làm được sao?
Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến những lời căm hận đến tận xương tủy với Vương Tử Quân trên inte, hắn không khỏi nở nụ cười đắc ý.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó cầm chiếc điện thoại màu đỏ bí mật lên.
- Bí thư Nguyễn, tôi là Triệu Đức Càn, vừa rồi thành phố Yên Hư gọi điện thoại đến, yêu cầu chúng ta không cần tiến hành xử lý ô nhiễm ở sông Lam Hà.
Triệu Đức Càn thấy điện thoại nối thông thì nhanh chóng báo cáo với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc nhướng mày, hắn lạnh giọng hỏi:
- Là ủy ban nhân dân thành phố Yên Hư hay là phòng tài nguyên môi trường cho ra thông cáo?
- Là ủy ban nhân dân thành phố Yên Hư.
Câu trả lời của Triệu Đức Càn càng làm cho Nguyễn Chấn Nhạc thêm nhíu mày, hắn dùng giọng không vui nói:
- Không phải tôi đã liên lạc với chủ tịch Lục của thành phố Yên Hư sao? Bọn họ còn định làm thế nào đây?
- Bí thư Nguyễn, bọn họ nói là có người phản ánh tình huống sông Lam Hà ô nhiễm vào thành phố Yên Hư, bọn họ bị ép phải hành động bất đắc dĩ.
Triệu Đức Càn nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nổi giận thì vội vàng giải thích.
- À, chuyện này anh không cần lo, tôi sẽ liên lạc với ủy ban nhân dân thành phố Yên Hư.
Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi cúp điện thoại, gương mặt càng âm trầm như nước.
Trong một quán nét đại học Thủy Lợi, Trương Thiên Tâm đang đổ mồ hôi chơi game. Hắn vốn là người đã chán chơi game, thế nhưng sau vài ngày tôi luyện, thế là đã lấy lại chút cảm hứng.
Trương Thiên Tâm liên tục điều khiển nhân vật của mình, liên tục xử lý những đối thủ màu hồng, giết được năm mươi chín tên địch, xem ra bảo đao vẫn còn sắc bén. Hắn thầm cảm khái khả năng của mình, khi chuẩn bị tiếp tục nổ súng săn mạng, đúng lúc điện thoại chấn động. Hắn vội vàng lấy điện thoại nhìn qua, thế là nhân vật của hắn trong game bị người ta bắn chết.
- Tử Quân.
Trương Thiên Tâm nhìn vào số điện thoại xuất hiện trêm máy, thế là trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình thản của Vương Tử Quân:
- Thiên Tâm, tình huống bên kia thế nào?
- Lúc này nhóm Triệu Đại Hải đã thông qua nhà trường đưa những kết quả nghiên cứu cho ủy ban nhân dân thành phố Yên Hư, nhưng nhìn qua giống như thành phố Yên Hư không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.
Trương Thiên Tâm nhìn thoáng qua bốn phía rồi hạ thấp âm thanh nói.
Vương Tử Quân đã sớm có chuẩn bji với những tình huống này, hắn trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói:
- Có một số việc có thể vùi lấp, nhưng khi căn bản không thể lấn át được thì chỉ có thể xử lý nghiêm túc mà thôi.
Trương Thiên Tâm thầm xem xét những lời nói của Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm thấy sáng tỏ. Lúc này hắn làm việc cho Vương Tử Quân, thật sự mong muốn làm sao cho tốt, bây giờ sự việc còn chưa đâu ra đâu, thế là hắn sinh ra cảm giác không thoải mái.
- Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Trước khí cúp điện thoại thì Trương Thiên Tâm trầm giọng đảm bảo với Vương Tử Quân.
Trương Thiên Tâm đặt điện thoại xuống và cũng không tiếp tục chơi game, hắn trầm tư giây lát, suy tư về những lời nói của Vương Tử Quân, tìm ra ý nghĩa bên trong.
- Anh Trương.
Khi Trương Thiên Tâm đang trầm ngâm thì một tiểu tử hơn hai mươi tuổi chạy đến bên cạnh, hắn lớn tiếng nói.
Trương Thiên Tâm quay đầu nhìn, thế là dừng suy tính, hắn cười nói:
- Tiểu Diệp, thế nào lại chỉ có một mình cậu, Triệu Đại Hải đâu?
- Nhóm Đại Hải bị lãnh đạo nhà trường kêu lên nói chuyện.
Tiểu Diệp nói đến đây thì vẻ mặt có chút buồn bực:
- Cũng không biết vì chuyện gì mà vẻ mặt phụ đạo viên có chút không tốt lắm.
Tiểu Diệp mấp máy miệng, sau đó nói một câu:
- Anh Trương, nếu không chúng ta cứ ngồi chơi, lát nữa nhóm Triệu Đại Hải đi ra thì chúng ta bàn bạc sau.
Trương Thiên Tâm gật gật đầu, hắn và Tiểu Diệp tiếp tục chơi game. Nếu so sánh với một Tiểu Diệp rất chú tâm thì Trương Thiên Tâm căn bản là không quá yên lòng, kỹ thuật của hắn vốn khá tốt thế nhưng lại liên tục bị người ta hạ gục.
- Anh Trương.
Sau nửa giờ thì nhóm người Triệu Đại Hải xuất hiện trước mặt Trương Thiên Tâm. Lúc này đám thanh niên giống như cà muối, bộ dạng kẻ nào cũng ỉu xìu.
- Đi, ăn cơm thôi.
Trương Thiên Tâm vỗ vỗ vai Triệu Đại Hải rồi cười lớn nói.>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...