Lâm Trường Công thật sự rất oán hận với những câu nói như vậy, đúng là đứng yên nói chuyện không sợ đau lưng, có được cái mũ kia cũng không dễ dàng, bây giờ có ai mà không muốn đeo vào đầu? Dù Lâm Trường Công cảm thấy cực kỳ không thoải mái, thế nhưng căn bản chưa từng dám mở miệng nói ra.
- Thưa các đồng chí, chúng ta đã cạnh tranh một năm nay, chúng ta thật sự đánh mất đi nhiều niềm tin. Nhưng thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ hơn chúng ta, đây là sự thật cần phải thừa nhận.
Lâm Trường Công nói đến đây thì vỗ bàn nói tiếp:
- Tôi cũng thừa nhận Vương Tử Quân là người có bản lĩnh hơn tôi.
Đám thường ủy thị ủy vốn khá vô tình, bây giờ thấy Lâm Trường Công vỗ bàn, tinh thần chợt sống động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Công.
- Nhưng chúng ta cũng không nên mãi so sánh như vậy, chúng ta cần phải nhìn rõ những gì thuộc về mình. Năm nay thành phố chúng ta phát triển không tệ, con số thống kê cũng là mười chín phần trăm, thậm chí còn phát triển gấp đôi năm ngoái. Nếu như Tam Hồ chúng ta cứ tiếp tục bảo trì trạng thái thế này, chỉ sợ không lâu sau đó chúng ta sẽ phát triển đến trạng thái khả quan.
Lâm Trường Công nói ra con số thống kê trên bản tài liệu cầm trong tay, giọng điệu càng thêm sục sôi:
- Chúng ta thừa nhận mình thua kém thành phố La Nam, nhưng có một điều mà mọi người nên nhớ lấy: Lần này lãnh đạo đến khảo sát thành phố Tam Hồ chúng ta, chúng ta vẫn có một cơ hội lớn. Tôi tin tưởng chúng ta chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị, chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo trung ương.
- Lời khẳng định của lãnh đạo chính là một lực đẩy lớn cho thành phố Tam Hồ chúng ta, sẽ kiếm được danh dự cho tất cả các vị thường ủy nơi đây. Chúng ta có thành tích, chúng ta phải cho cả tỉnh nhìn vào, chúng ta không phải dân vá áo túi cơm, chúng ta là những người cán bộ đại biểu cho hình tượng của cả thành phố Tam Hồ.
Triệu Bảo Lâm nghe những lời của Lâm Trường Công mà thiếu chút nữa sinh ra xúc động chảy nước mắt. Bình thường hắn và Lâm Trường Công hay đấu tranh ngầm với nhau, nhưng lúc này hắn chợt ý thức được thì ra tri âm của mình chính là bí thư Lâm Trường Công.
Lúc này Triệu Bảo Lâm nhìn gương mặt hiền lành, cử chỉ thân thiết của bí thư Lâm Trường Công, thật sự sinh ra cảm giác như gặp được tri âm. Chính mình xem ra trước kia quá vụng về, ánh mắt quá kém, vài năm qua sao không phát hiện ra để rồi cùng diễn xuất tốt đẹp với bí thư Lâm Trường Công trên cùng một sân khấu? Anh xem, bây giờ là lúc lãnh đạo xuống kiểm tra thị sát, lúc này bí thư Lâm nói những lời quá hợp tình hợp lý, nóng mà không nảy, xa mà không xăm, to mà không lớn, đầy đặn mà không quá tràn trề, thật sự quá hay.
Thành phố Tam Hồ bị La Nam áp chế ở phương diện phát triển kinh tế, căn bản là không thể nào ngóc đầu lên được, trách nhiệm chủ yếu được người ta quy lên đầu chủ tịch thành phố. Dù không ai lên tiếng trước mặt Triệu Bảo Lâm, thế nhưng hắn biết rõ nhiều người đang đứng sau lưng mắng mình không có khả năng.
Thành phố Tam Hồ có lá bài thành phố trọng tâm, lại không thể phát triển bằng một nửa thành phố La Nam, anh xem một vị chủ tịch thành phố Tam Hồ còn có năng lực sao?
Bí thư Lâm nói quá đúng, chính mình cần phải lợi dụng cơ hội lãnh đạo đến khảo sát để bày ra tình huống phát triển của thành phố Tam Hồ, để làm cho người ta biết rõ mình phát triển thế nào. Càng phải làm cho người ta hiểu, không phả là chúng tôi làm không tốt, chủ yếu là đối thủ của chúng tôi quá mạnh mà thôi.
Triệu Bảo Lâm chợt trở nên tỉnh táo hơn, hắn chờ Lâm Trường Công nói xong thì trầm giọng nói:
- Bí thư Lâm nói rất đúng, các vị thành viên ban ngành của thành phố Tam Hồ chúng ta cần nhất định phải cố gắng, phải bỏ sức, phải làm tốt công tác chuẩn bị, càng phải bày ra thành tích tốt đẹp của thành phố Tam Hồ.
- Lần này lãnh đạo đến nghiên cứu khảo sát, chính là vinh dự của cả thành phố chúng ta. Nhưng lãnh đạo chỉ đến khảo sát hai địa phương trong số bốn thành phố trọng tâm, tuyệt đối sẽ không đến địa phương nào khác.
Triệu Bảo Lâm nói đến phương diện này thì thật sự cảm thấy lực tương tác của mình vẫn còn chưa đủ.
Dù Triệu Bảo Lâm nói đến hai địa phương, đám thường ủy đều hiểu rõ đó là hai địa phương nào. Bọn họ không cần phải lo lắng đến thành phố La Nam, như vậy thì dễ thở hơn rất nhiều.
Lần này đám thường ủy với tinh thần căng cứng đã được giải tỏa, tất cả giống như trở nên sống động. Hào Tử Động là phó chủ tịch thường vụ và cũng là thường ủy thị ủy, hắn càng cần phải thấy mình nên bày ra thành tích lớn. Nhưng hắn cảm thấy đám lãnh đạo nơi đây có phải là vì quá hưng phấn hay không, lại quên đi mất những vấn đề của các doanh nghiệp vừa và nhỏ trong thành phố, thế là hắn lên tiếng nhắc nhở mọi người phải chú tâm.
Nhưng Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm căn bản đều không coi đó ra gì, hội nghị tiếp tục thảo luận hơn một giờ, cuối cùng thống nhất phương án chuẩn bị rất kỹ càng.
Lâm Trường Công đi ra khỏi phòng hội nghị với bộ dạng phấn chấn tinh thần, thế nhưng sau đó lại sinh ra cảm giác cực kỳ suy nhược.
- Bí thư Lâm.
Triệu Bảo Lâm chợt đỡ lấy Lâm Trường Công rồi dùng giọng lo lắng nói.
Lâm Trường Công nghiêng đầu nhìn Triệu Bảo Lâm, sau đó chợt nói:
- Tôi bây giờ có chút không thoải mái, thật sự là tuổi tác không tha cho người nào, hai người chúng ta thật sự có chút không may.
Chớp mắt đã đến mùa đông, nhiệt độ không giảm thấp như mọi năm, thế cho nên cảm giác lạnh cũng không có bao nhiêu, mọi người đều cảm thấy vui vẻ thoải mái. Sáng sớm ánh mặt trời chói chang trên cao làm cho thành phố thêm bừng bừng sức sống.
Trong phòng làm việc của mình ở thành phố La Nam, Vương Tử Quân đang lặng lẽ chờ đợi tin tức.
- Bí thư Vương, trên cơ bản đã xác định lãnh đạo sẽ đến thành phố Tam Hồ trước, sau đó mới từ thành phố Tam Hồ đến Đông Bộ.
Khương Long Cương đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi lên tiếng.
Đến thành phố Tam Hồ trước, sau đó mới đến Đông Bộ, Vương Tử Quân bàn tính tuyến đường của lãnh đạo rồi gật đầu. Dù hắn có chuẩn bị tất cả tốt như thế nào thì mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói với Khương Long Cương:
- Thông báo cho tất cả quận huyện nghiêm chỉnh thực hiện chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy, cố gắng làm tốt tất cả công tác không được thả lỏng.
...
Sau xe mở đường là một chiếc xe đặc chế, bên trong là lãnh đạo thượng cấp, lão đang chỉ tay ra cầu đường ngoài cửa sổ rồi nói:
- Nhất Phong, Kiên Quân, cầu đường làm rất tốt, có con đường này thì đảm bảo sẽ có một cơ sở tốt cho các vùng chung quanh phát triển kinh tế.
Còn chưa đến địa phương khảo sát mà đã được lãnh đạo tán thưởng, rõ ràng là một mở đầu tốt đẹp cho sự kiện khảo sát. Nhưng sau khi nhìn ra con đường ngàoi cửa sổ, trong lòng Hào Nhất Phong thật sự sinh ra đủ mọi hương vị, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ.
Dù Hào Nhất Phong và Vương Tử Quân là nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng lại không thể không thừa nhận con đường này làm quá tốt. Hơn nữa điều đáng nói là phương diện đầu tư lại không cần một đồng tiền của tỉnh, căn cứ vào điểm này cũng làm cho lãnh đạo nở mày nở mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...