Vị trí của chủ nhiệm Triệu rất quan trọng, trên cơ bản sẽ không bao giờ nói bừa. Lúc này hắn khẳng định lãnh đạo sẽ đến thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ là chắc chắn mười phần.
Sau khi tiến hành cảm tạ chủ nhiệm Triệu, Nguyễn Chấn Nhạc buông điện thoại, hắn quay sang nói với Tào Chân Nhi đang cởi áo:
- Hai ngày sau lãnh đạo sẽ đến.
- À, lần này nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.
Tào Chân Nhi nói đến đây thì tiếp tục:
- Tào Viễn có lẽ có thể trợ giúp anh đối phó với Vương Tử Quân.
- Hắn sao? Có thể giúp đỡ được gì cho tôi? Hừ.
Sau khi nghe Tào Chân Nhi nhắc đến cậu em vợ của mình, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự có chút khinh thường:
- Chỉ cần hắn không gây rối là tôi đã cảm tạ trời đất rồi.
- Anh nói vậy là ý gì? Em của em tìm được nhiều vấn đề của Vương Tử Quân, không phải vì anh sao? Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết được việc tốt của người ta làm cho mình.
Tào Chân Nhi thật sự rất bảo vệ cậu em của mình, thế nên giọng điệu với Nguyễn Chấn Nhạc có chút khiêu khích.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bộ dạng cao ngạo của Tào Chân Nhi, thế là vẻ mặt chợt trở nên khó coi.
Bộ dạng nổi giận với gương mặt khó chịu của Nguyễn Chấn Nhạc nếu rơi vào trong mắt đám cán bộ ở thành phố Đông Bộ, chỉ sợ sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu và sợ hãi. Thế nhưng Tào Chân Nhi đã quá quen thuộc với Nguyễn Chấn Nhạc, nàng căn bản là không chút sợ hãi, ngược lại còn nằm xuống giường nói:
- Thế nào, tức giận rồi sao?
Nguyễn Chấn Nhạc thật sự nổi giận, sau đó vẻ mặt trở nên âm trầm, hắn đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.
Lãnh đạo đến khảo sát thật sự là tình huống được cán bộ tỉnh Sơn Nam chờ mong, cuối cùng thì lãnh đạo cũng đã đến. Mặc dù thành phố La Nam căn bản là không có chuyện gì, thế nhưng La Nam vẫn cố gắng làm tốt công tác của mình.
Vương Tử Quân thật sự có lực chấp hành rất mạnh với các yêu cầu của tỉnh ủy, hắn sắp xếp tất cả cán bộ phải thiết thực tuân theo chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy.
Dù rất nhiều cán bộ cảm thấy rất bức bối vì sự kiện này, thế nhưng bọn họ đều có nhận thức rõ ràng, đó không phải là yêu cầu của tỉnh ủy, mà là yêu cầu của bí thư thị ủy Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân cho ra yêu cầu, đó căn bản là chỉ thị cao nhất ở thành phố La Nam, ai ai cũng phải thực hiện.
Vương Tử Quân ngồi đối diện với tivi xem hình ảnh lãnh đạo trung ương đàm đạo với lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, hắn thật sự sinh ra nhiều ý nghĩ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân hạ thấp âm thanh tivi, hắn nói một câu tiến vào.
- Bí thư Vương.
Đổng Trí Tân nhanh chóng đi vào.
Vương Tử Quân nhìn vẻ đi lại ung dung của Đổng Trí Tân, hắn lên tiếng:
- Quá trình chuẩn bị thế nào?
- Tất cả đều được chuẩn bị rất tốt.
Đổng Trí Tân dù cảm thấy khó hiểu vì những gì Vương Tử Quân yêu cầu chuẩn bị, thế nhưng hắn đã có thói quen thực hiện theo đúng chỉ thị của bí thư Vương, vì vậy vẫn phải chấp hành nghiêm chỉnh.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Như vậy thì tốt rồi.
Đổng Trí Tân nhìn vẻ mặt ung dung của Vương Tử Quân, trong lòng càng có thêm nhiều nghi vấn. Lúc này tuyến lãnh đạo tỉnh ủy đã căn bản có sắp xếp rõ ràng về phương án tiếp đón lãnh đạo đến khảo sát, căn bản là không có tên thành phố Tam Hồ, vì sao bí thư Vương còn muốn sắp xếp với thành phố Tam Hồ?
Nhưng Đổng Trí Tân cuối cùng cũng không hỏi, cũng không phải cảm thấy bí thư Vương sẽ không nói, hắn cảm thấy sự kiện này mình căn bản giả vờ không biết thì hay hơn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Đổng Trí Tân, ngăn cản hành động tiếp điện thoại của Đổng Trí Tân, sau đó tự mình nhấc điện thoại.
- Tôi là Vương Tử Quân.
- Đồng chí Vương Tử Quân, tôi là Đường Cảnh Ung, tôi thông báo với cậu một chuyện. Phương án khảo sát của lãnh đạo đã được sửa lại, lần này không đến thành phố Sơn Viên và An Dịch, muốn đến hai thành phố khác, đều là những thành phố mới tiến lên làm trọng tâm.
Đường Cảnh Ung dùng giọng điệu có chút vội vàng nói:
- Tỉnh ủy yêu cầu thành phố La Nam nhất định phải làm tốt công tác của chính mình, tuyệt đối không thể để phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân nghe được tin tức này thì vẻ âm trầm chợt biến mất, xem ra Lâm Trạch Viễn thật sự có lực lượng mạnh, lãnh đạo lần này thật sự sẽ đến khảo sát thành phố Tam Hồ.
Thành phố Tam Hồ, thật sự là thành phố Tam Hồ.
Dù Vương Tử Quân đã có chuẩn bị sẵn nhưng lúc này thật sự vẫn có chút kích động, dù sao đây cũng chính là một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch mà hắn đã vạch sẵn.
- Bí thư Đường, sao lại đổi đường như vậy?
Vương Tử Quân thật sự áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng, hắn cố ý dùng giọng điệu nghi hoặc hỏi.
Đường Cảnh Ung và Vương Tử Quân có quan hệ không tầm thường, sau khi nghe Vương Tử Quân hỏi thì hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chúng ta đưa phương án của mình lên và lãnh đạo tiếp nhận, lãnh đạo cũng không nói gì. Nhưng ngày hôm sau lãnh đạo nói đã đi qua thành phố Sơn Viên và An Dịch vài lần, bây giờ muốn đến thăm hai thành phố trọng tâm mới.
- Cuộc điện thoại này là lãnh đạo yêu cầu tôi gọi cho cậu, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong yêu cầu thành phố La Nam tuyệt đối không cho ra bất kỳ vấn đề gì.
Đường Cảnh Ung trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng âm trầm nói.
Vương Tử Quân hiểu Hào Nhất Phong lo lắng điều gì, thế là cũng không mở miệng đâm phá, hắn dùng giọng hàm hồ nói:
- Kính mong lãnh đạo tỉnh ủy cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình, tuyệt đối không để phát sinh vấn đề.
Vương Tử Quân buông điện thoại và nụ cười càng thêm sáng lạn, hắn nhìn Đổng Trí Tân ở bên cạnh mình rồi nói:
- Trí Tân, anh thông báo xuống bên dưới, yêu cầu tất cả quận huyện trong thành phố La Nam thực hiện tốt công tác bản chức của mình, lãnh đạo thượng cấp sẽ đến khảo sát thành phố Tam Hồ.
Lãnh đạo sẽ đến khảo sát thành phố Tam Hồ? Nguyễn Chấn Nhạc nhận được tin tức này còn nhanh hơn Vương Tử Quân vài chục phút, dù chỉ là vài chục phút cũng đủ phản ánh được có người đang rất lo lắng.
Nhưng lúc này Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không có tâm tư truy vấn, hắn sau khi nghe được phương án khảo sát thì sinh ra cảm giác khó thể tin. Sao có thể được? Tuyến đường chợt thay đổi, vì sao lại đổi sang thành phố Tam Hồ?
Thật ra thành phố Tam Hồ phát triển cũng khá tốt, nhưng có một thành phố làng xóm như La Nam thì làm cho rất nhiều người, đặc biệt là người có liên quan cảm thấy không thể yên ổn. Nguyễn Chấn Nhạc chính là một trong số đó.
- Bí thư Nguyễn, chúng ta đã làm xong tất cả công tác của mình, tuyệt đối không có vấn đề.
Mã Tiến Hổ thấy Nguyễn Chấn Nhạc luôn trầm mặc không nói, hắn còn tưởng bí thư Nguyễn không có lòng tin quá lớn, thế là vội vàng mở miệng cổ động.
Nguyễn Chấn Nhạc gật đầu trầm giọng nói:
- À, tôi biết rồi, anh thông báo cho bên dưới, tất cả bộ môn phải làm tốt công tác của mình, nếu ai xảy ra vấn đề, tôi sẽ xử lý người đó.
Sau khi Mã Tiến Hổ đi ra thì Nguyễn Chấn Nhạc lại nâng điện thoại lên, nhưng hắn bấm được vài số thì lại hạ xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...