Bí Thư Trùng Sinh

Người được Hào Nhất Phong gọi là lãnh đạo Triệu ở đầu dây bên kia nghe thấy hai chữ thủ trưởng thì cười rất vui vẻ. Hào Nhất Phong thấy lãnh đạo nở nụ cười sáng lạn thì không khỏi dùng giọng hào sảng nói:

- Đó là lãnh đạo đã lên tiếng rồi đấy nhé, nếu như lúc đó ngài không uống vui vẻ, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Bình thường ngài cao cao tại thượng, thỉnh thoảng cũng phải vui vẻ với nhân dân chúng tôi một chút chứ?

Sau hai phút liên lạc điện thoại thì Hào Nhất Phong cúp máy, sau khi lão cúp máy, gương mặt vốn không tốt đẹp gì lại giống như biến thành một đống bã đậu.

- Bí thư Nhất Phong, có chuyện gì sao?

Quan Vĩnh Hạ thấy gương mặt âm trầm của Hào Nhất Phong, thế là không khỏi mở miệng hỏi.

- Hừ, chính mình ỉa ra nhưng bây giờ lại bắt tôi phải chùi đít, con người thật sự quá vô sỉ, hèn gì người ta đều nói con người quá ti tiện thì căn bản không xứng làm địch thủ.

Hào Nhất Phong vỗn tay lên mặt bàn rồi dùng giọng tràn đầy bất mãn nói.

Lúc này Quan Vĩnh Hạ căn bản không biết Hào Nhất Phong đang nói đến ai, vì vậy cũng không dám mở miệng lên tiếng. Nếu bí thư Nhất Phong muốn thì chút nữa sẽ tự động mở miệng nói rõ sự việc; nếu như bí thư Nhất Phong không muốn hoặc không thích cho hắn biết rõ, như vậy dù hắn có hỏi thì cũng không có được bất kỳ tin tức gì, hơn nữa mở miệng hỏi nhiều còn làm cho bí thư Nhất Phong mất vui.

- Vĩnh Hạ, tối hôm nay họp hội nghị thường ủy, anh cho ra ý kiến, không nên sắp xếp thành phố Tam Hồ vào trong danh sách.

Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng dùng ngữ điệu chân thật đáng tin nói với Quan Vĩnh Hạ.

Danh sách là cái gì thì Quan Vĩnh Hạ hiểu rất rõ ràng, Hào Nhất Phong đã nói đến danh sách, như vậy hắn đã hiểu người gọi điện thoại vừa rồi là ai.

Quan Vĩnh Hạ thầm nghĩ trách gì bí thư Hào Nhất Phong lại mất vui như vậy, thì ra là người kia ném vị trí thành phố trọng tâm của thành phố La Nam cho thành phố Tam Hồ, khi đó bí thư Nhất Phong rất vui, nhưng bây giờ là lúc lãnh đạo xuống thị sát công tác của thành phố trọng tâm, ai chẳng hy vọng mình bày ra đóa hoa cẩm chướng? Thành phố La Nam phát triển quá mạnh mẽ, điều này quá rõ ràng, thật sự làm cho bí thư Hào Nhất Phong có được thể diện, nhưng đó là sắp xếp của lãnh đạo, đành phải tự mình đứng ra gánh vác mà thôi.

- Vâng!

Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng, sau đó cũng không nói thêm lời nào.

Không biết có phải vì Quan Vĩnh Hạ trả lời quá dứt khoát hay không, Hào Nhất Phong chợt cảm thấy mình mở miệng phân phó mạnh mẽ quá mức, lão nói tiếp:

- Triệu Tiếp Hạ sắp có cơ hội được đề bạt, là người mà chúng ta căn bản không nên đắc tội.

- Bí thư Nhất Phong nói đúng, chúng ta cần phải đặt đại cục làm trọng.


Quan Vĩnh Hạ hiểu ý nghĩa cho lời giải thích của bí thư Nhất Phong, thế nên nhanh chóng trầm giọng nói với Hào Nhất Phong.

Sau khi Quan Vĩnh Hạ rời khỏi phòng làm việc của mình, Hào Nhất Phong mệt mỏi đưa tay chống lưng, sau đó nặng nề nằm lên ghế sa lông. Lão đã thật sự càng ngày càng không thể không quan tâm đến sự phát triển của thành phố La Nam, lúc này kinh tế La Nam phát triển quá nhanh và mạnh, đã là một trung tâm thúc đẩy kinh tế bốn phía phát triển, càng ngày càng khủng khiếp.

Bây giờ lãnh đạo xuống thị sát thì mình có thể vung tay áp chế thành phố La Nam, thế nhưng đến cuối năm thì sao? Cuối năm công tác kinh tế sẽ được báo cáo lên trên, khi đó sẽ có con số cụ thể của sở thống kê, điều này làm cho Hào Nhất Phong thật sự cảm thấy rất đau đầu.

Con số phát triển trăm phần trăm thật sự làm cho Hào Nhất Phong cảm thấy kinh hoảng, điều này cũng không phải là dễ dàng gì. Năm vừa rồi thành phố La Nam đã phát triển trên một trăm phần trăm, bây giờ lại tiếp tục phát triển trên trăm phần trăm, như vậy dù là vị lãnh đạo nào cũng không thể coi thường được.

Nếu nói ra thì tỉnh Sơn Nam phát triển kinh tế tốt đẹp dưới sự chỉ đạo của Hào Nhất Phong, đáng lý ra Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng lão lại thật sự không thể nào vui nổi.

- Tút tút tút.

Điện thoại lại vang lên, Hào Nhất Phong cầm lấy điện thoại, lão nhanh chóng khôi phục lại là một người mạnh mẽ cường thế. Sau khi nghe người ở đầu dây bên kia báo cáo thân phận của mình thì lão cười nói:

- Thì ra là anh, ha ha, anh gọi điện thoại không phải là mời rượu đấy chứ?

Vì trước kia hai người từng ngủ cùng một phòng trong trường đảng trung ương, thế cho nên lúc này Hào Nhất Phong nói chuyện với vị bí thư tỉnh ủy hàng xóm rất tùy tiện.

- Anh bạn nói quá chuẩn, tôi thật sự muốn đến thăm hỏi anh đây.

Vị bí thư tỉnh ủy bên kia dù nói lời đùa giỡn, thế nhưng giọng điệu lại giống như có vài phần chân thật.

Đến thăm hỏi mình? Điều này không khỏi làm cho Hào Nhất Phong sững sờ, người này vì sao lại nói ra những lời như vậy?

Khi Hào Nhất Phong đang cố gắng suy đoán ý nghĩa lời nói của người bạn đồng liêu, chợt nghe thấy đối phương bên kia lên tiếng:

- Anh Nhất Phong, anh thật sự là không đủ hào sảng, anh và anh Khương bên tỉnh Nam Biên có quan hệ không tệ, thế nhưng anh em chúng ta lại kém sao?

Anh Khương chính là bí thư tỉnh ủy Lân Biên, Hào Nhất Phong lúc này nghe vào tai mà thật sự cảm thấy có chút mơ hồ, thầm nghĩ mình căn bản không có gì với anh Khương, sao bạn đồng liêu lại gọi điện thoại đến hỏi tội như vậy?

Trước khi chưa thăm dò kỹ càng thì Hào Nhất Phong sẽ tuyệt đối không bao giờ nói lời chắc chắn, lão cười nói:

- Anh bạn này, xem anh nói gì kìa, giống như tôi nặng bên này nhẹ bên kia vậy.


- Đấy, anh thừa nhận rồi đấy, tôi nói cho anh biết tỉnh chúng tôi đang rất mong chờ anh đấy. Thành phố La Nam các anh có thể xây dựng một con đường khai thông tuyến du lịch với tỉnh Lân Biên của anh Khương, cớ sao lại không quan tâm đến thành phố Lâm Bắc của tỉnh chúng tôi? Chúng tôi không phải cũng ở sát bên thành phố La Nam sao?

Vị bí thư bên kia tiếp tục lên tiếng:

- Có phải anh Khương mời anh ăn cơm còn tôi không mời anh ăn cơm nên không hợp tác hay không? Nếu thật sự là như vậy thì mỗi ngày tôi sẽ ngồi ở cổng tỉnh ủy Sơn Nam, mỗi ngày đợi các anh tan tầm để mời khách là được chứ gì?

Hào Nhất Phong chợt hiểu ra vấn đề, lão nghĩ đến tình huống trước đó mình nhận được báo cáo về con đường cấp hai nối thành phố La Nam và một thành phố lân cận của tỉnh Lân Biên. Khi đó lão căn bản không xem sự kiện này ra gì, lại không ngờ bây giờ có người chạy đến hỏi.

- Xem anh nói gì kìa, coi như tôi...

Hào Nhất Phong còn chưa kịp nói xong thì vị bí thư đồng liêu bên kia đã cười nói:

- Được rồi, bí thư Nhất Phong của tôi ơi, ngài cũng không cần nói những lời khác với tôi làm gì. Chúng tôi sẽ là người phụ trách con đường nối liền với thành phố La Nam, thế nhưng phương diện hợp tác phát triển du lịch, anh cần phải có nhiệm vụ phụ trách kiến thiết mới được.

Người ta phụ trách làm đường, tất nhiên sẽ là một chuyện tốt, dù một con đường cấp hai dài trăm kilomet không là gì với Hào Nhất Phong, thế nhưng không cần bỏ tiền đã làm được một con đường nối thông với tỉnh bên cạnh, như vậy thì dù là ai cũng xem như là một tiện nghi lớn.

Nhưng lúc này Hào Nhất Phong lại cúp điện thoại với cảm giác căn bản là không chút tiện nghi, lão thật sự cảm thấy không thoải mái.

Lại là thành phố La Nam, tôi nhìn xem các người phát triển mạnh mẽ đến lúc nào.'

...

Gió ở thành phố Sơn Viên đã bắt đầu có chút khô và lạnh, Vương Tử Quân từ trên xe bước xuống, không khỏi giữ chặt áo khoác trên người mình.

- Bí thư Vương, cặp của ngài.

Khương Long Cương cẩn thận đưa cặp lại cho Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ đóng cửa xe lại.

Vương Tử Quân khẽ cười cười với Khương Long Cương, sau đó mới đi về phía phòng hội nghị tỉnh ủy. Hà Khởi Duệ từ trong chiếc xe bên cạnh đi ra, cũng tiếp nhận cặp văn kiện từ trong tay thư ký, sau đó đi theo Vương Tử Quân về phía phòng họp tỉnh ủy.

Lần này Vương Tử Quân đến tham gia hội nghị ở thành phố Sơn Viên, bảy giờ hắn xuất phát ở thành phố La Nam, xe chạy trên đường cao tốc Sơn La, chín giờ thì đến phòng họp tỉnh ủy.


- Bí thư Vương, mời ngài ngồi bên này.

Khi Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ tiến vào cửa, bí thư thị ủy thành phố Triệu Lô là Sở Cẩm Thu đã vung tay lên lớn tiếng nói.

Vương Tử Quân khẽ cười cười với Sở Cẩm Thu, sau đó nhanh chóng đi về phía bí thư Sở.

Sở Cẩm Thu mặc một chiếc áo khoác nỉ ở bên ngoài, nhìn qua có vẻ có tinh thần hơn trước kia rất nhiều. Hắn bắt tay với Vương Tử Quân, trong miệng cười nói:

- Bí thư Vương, gặp mặt không bằng gặp ngẫu nhiên, trưa nay thành phố Triệu Lô chúng tôi mời khách, anh thấy thế nào?

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không dùng mặt lạnh đón chào vẻ nhiệt tình của Sở Cẩm Thu, hắn cười cười nói:

- Vậy thì phải xem như quấy phá bí thư Sở rồi.

- Không dám quấy phá, không phải là quấy phá, đối với tôi thì bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bí thư Vương đến quấy phá.

Sở Cẩm Thu mở miệng như vậy cũng không phải chủ yếu là nói lời dễ nghe. Một năm qua thành phố Triệu Lô đã hưởng được không ít hào quang từ thành phố La Nam, đặc biệt là sau khi đường cao tốc Sơn La được nối thông, nhiều xí nghiệp sản xuất linh kiện ở thành phố Triệu Lô phát triển rất mạnh, cung cấp sản phẩm cho La Nam.

Hai người Vương Tử Quân và Sở Cẩm Thu đang nói chuyện với nhau thì bí thư thị ủy thành phố Tam Hồ là Lâm Trường Công từ xa đi đến, tiến vào trong phòng hội nghị. Dù mỗi lần họp cũng không có phân định vị trí riêng, thế nhưng các thành phố khu vực phía nam lại thường quen ngồi ở bên trái phòng hội nghị.

- Bí thư Lâm đến đấy à!

Sở Cẩm Thu thấy Lâm Trường Công thì tiến lên chào hỏi.

Vương Tử Quân cũng thấy mặt Lâm Trường Công, khi Sở Cẩm Thu mở miệng chào hỏi thì hắn cũng cười nói với Lâm Trường Công:

- Bí thư Lâm, chúng ta đã nhiều ngày không gặp, tinh thần của anh thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều.

Vương Tử Quân nói những lời này thuần túy chỉ là tìm chủ đề với Lâm Trường Công, nhưng hắn còn chưa nói xong thì chợt có người lên tiếng:

- Điều này là tất nhiên, thành phố Tam Hồ chúng tôi không cần người đả kích sau lưng, cho ra những lời âm hiểm, thế nên tinh thần của bí thư Lâm là rất tốt.

Lâm Trường Công không cần quay đầu cũng biết người nói chuyện chính là chủ tịch Triệu Bảo Lâm, thế là hắn không khỏi nhíu mày vì những lời nói quái dị của Triệu Bảo Lâm. Trong lòng hắn biết rất rõ, lúc này Triệu Bảo Lâm vì sao lại nói như vậy. Dù sao trước khi hai người bọn họ đến tham gia hội nghị cũng đã bị vài lãnh đạo doanh nghiệp ở thành phố Tam Hồ đến nói về phương diện phối hợp với thành phố La Nam.

Triệu Bảo Lâm vốn có tính tình không tốt, sáng sớm đã có một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, bây giờ gặp mặt kẻ thù tất nhiên hai mắt sẽ đỏ hồng, tất nhiên sẽ càng không khách khí.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì, hắn căn bản không thèm quan tâm đến những lời ngấm ngầm hại người của Triệu Bảo Lâm, đồng thời lại thấy Lâm Trường Công thi thoảng không thèm quan tâm đến Triệu Bảo Lâm, điều này cũng không phải là không hợp lý.


Vương Tử Quân khinh thường lên tiếng, thế nhưng Hà Khởi Duệ lại không thể làm được như vậy, hắn cũng rất tức giận với vị chủ tịch của thành phố Tam Hồ, bây giờ không lên tiếng thì thật sự cảm thấy rất uất ức.

- Chủ tịch Triệu, có phải là anh vừa gặp phải gì đó kích thích hay không, vì sao tinh thần lại không được tốt như vậy?

Hà Khởi Duệ mở miệng cũng có chút độc ác, câu nói chịu kích thích thật sự có hương vị kéo dài.

Đám người ngồi trong phòng họp đều có nghe nói về mối quan hệ bất hòa giữa các doanh nghiệp hai thành phố La Nam và Tam Hồ, bọn họ đều cảm thấy bi ai cho thành phố Tam Hồ, đồng thời không ít người cảm thấy vui vẻ vì nhìn thấy thành phố Tam Hồ gặp họa.

Dù sao thì bây giờ đám thành phố ở chung quanh đều được lợi vì sự phát triển của thành phố La Nam, thành phố Tam Hồ không được hưởng phần bánh ngọt từ La Nam, như vậy bánh ngọt của bọn họ sẽ được nhiều hơn, đây là điều mà bọn họ rất thích được chứng kiến.

Bây giờ Hà Khởi Duệ nói Triệu Bảo Lâm gặp phải kích thích, rõ ràng cũng không phải là Triệu Bảo Lâm chịu kích thích, chình là chịu đả kích nghiêm trọng.

Triệu Bảo Lâm nhìn mọi người đang nở nụ cười ở khắp bốn phía, thế là hai hàng chân mày không khỏi lóe lên cảm giác tức giận. Ý nghĩa lời nói của Hà Khởi Duệ là quá rõ ràng, sao hắn không hiểu cho được? Thế là cảm giác tức giận trong mắt lại gia tăng vài phần.

- Chủ tịch Hà, ngài lần này thật sự đã nói nhầm, tôi cũng không phải chịu kích thích, chủ yếu là hai ngày qua thật sự bận rộn vì sự kiện lãnh đạo xuống thị sát thành phố trọng tâm, thành phố Tam Hồ chúng tôi dù thế nào cũng phải có chút chuẩn bị. Tôi vốn tưởng cũng không có gì nhiều, ai ngờ sau khi tìm hiểu mới thấy được có nhiều vấn đề phát sinh làm người ta bức bối.

Triệu Bảo Lâm vừa nói vừa lắc đầu cố gắng biểu hiện cảm giác mệt mỏi.

Nói đến phương diện thành phố trọng tâm thì rõ ràng là động vào vết sẹo của thành phố La Nam, rất nhiều người cũng biết tốt nhất không nên nhắc đến sự kiện này với người của thành phố La Nam, bây giờ Triệu Bảo Lâm nói ra những lời như vậy, rõ ràng là có ý kích thích Hà Khởi Duệ.

Vẻ mặt Hà Khởi Duệ chợt biến đổi, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì bị Vương Tử Quân kéo tay, tỏ ý nên ngồi xuống.

Lúc này bí thư thị ủy Đông Bộ là Nguyễn Chấn Nhạc từ xa đi đến, hắn không ngừng chào hỏi mọi người, bước chân lại tiến về phía Lâm Trường Công.

- Chào bí thư Lâm.

Nguyễn Chấn Nhạc đi đến nơi thì nhanh chóng mở miệng chào hỏi Lâm Trường Công.

Lâm Trường Công mặc dù trong lòng có vài phần bức bối với Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cười ha hả mời chào Nguyễn Chấn Nhạc.

- Bí thư Lâm, sự kiện thị sát thành phố trọng tâm lần này thì chúng ta nên học tập giúp đỡ lẫn nhau.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến điều này thì ngồi xuống vị trí không xa.

Lâm Trường Công cười ha hả định lên tiếng, chợt nghe thấy Triệu Bảo Lâm nói:

- Bí thư Nguyễn quá khách khí rồi, phải là thành phố Tam Hồ chúng tôi học tập Đông Bộ mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui