Trong quan trường lưu hành một câu chuyện thế này: Người muốn đi lại thì ít nhất phải biết uống rượu; người muốn chạy phải biết hút thuốc; người muốn sống thì ít nhất phải biết đánh bạc; ăn uống gái bạc chính là những thú vui trên đời, nếu không dính vào bốn thứ này thì được gọi là trung tiên, ngụ ý là người không dính vào bốn thứ kia thì nhất định là cao thủ về những phương diện khác.
Câu nói này phù hợp với La Nhân Uy, xem như đây là một người cực kỳ có cá tính. La Nhân Uy thật sự là hai thái cực với con trai La Xương Hào của mình, đứa con hận không thể ngụp lặn trong vàng son, đêm đêm ca múa hưởng cuộc sống thái bình. Nhưng bố La Xương Hào lại là một người cứng nhắc, trước nay chưa từng có yêu thích gì khác, hoặc có thể nói yêu thích của lão chính là ngồi trong phòng làm việc xem xét văn kiện, chờ người ta đến báo cáo công tác.
Đụng phải một vị lãnh đạo đứng đầu như vậy thì đám người bên dưới chắc chắn sẽ không dám lỗ mãng, tất nhiên càng không dám bàn về gái trước mặt lãnh đạo. La Nhân Uy có một câu nói bộc lộ rõ ràng quan điểm của mình: Một ban ngành suốt ngày thảo luận những thứ trong đũng quần, như vậy thì còn uy tín gì nữa?
Nhưng hôm nay La Nhân Uy rõ ràng là phá lệ, sau khi nghe đám thuộc hạ nghị luận ồn ào thì lão chợt nở nụ cười vui vẻ. Không vì cái gì khác, hôm nay xem như khởi đầu một cục diện tốt đẹp, người nào mà không vui mừng cho được?
Con người ai mà chẳng muốn thả lỏng một chút? Đặc biệt là vào những lúc vui vẻ? Nhưng cũng phải nói cho rõ, người phụ nữ là lãnh đạo xí nghiệp mời nhảy thật sự đẹp đến mức có thể ăn được, bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn như một khối ngọc, còn trẻ như vậy đã là lãnh đạo doanh nghiệp, rõ ràng là toàn tài, thật sự không đơn giản.
Phạm Hòa Long đứng sau lưng nghe đám người anh một câu tôi một câu mở lời vui đùa mà mãi không mở miệng. Hắn thật sự biết rất rõ người phụ nữ mời La Nhân Uy nhảy, dù sao thì hắn cũng là người nắm khối công tác này. Hắn biết rõ người phụ nữ quyến rũ kia căn bản không phải là một vị giám đốc doanh nghiệp, chỉ là một vị trợ lý tổng giám đốc mà thôi.
Còn trẻ như vậy mà đã là trợ lý tổng giám đốc, đang làm gì? Tuy Phạm Hòa Long đã không còn trẻ nhưng trong lòng lại hiểu rõ vấn đề. Những cô gái trẻ quần áo ngăn nắp xinh đẹp quyến rũ động lòng người này làm trợ lý trẻ tuổi cho tổng giám đốc, mỗi người đều là một cao thủ khuấy động bầu không khí. Cơ thể của bọn họ thật sự giống như một lò hơi, chỉ cần mở ra là bùng bùng khí nóng, đóng mở tùy tiện. Những cô gái như thế đối mặt với đám đàn ông khác phái thường có chút hưng phấn ở phương diện nào đó, hoàn toàn có thể lên tiếng một cách cực kỳ cuốn hút, thu phóng tự nhiên, dù nhảy cả đêm cũng không biết mệt, mãi đến khi thiếp đi trong sảng khoái mà thôi. Nhưng những người như thế này chỉ đi theo làm trợ lý mà thôi, căn bản không có quyền tự chủ về hướng đi của doanh nghiệp.
Nhưng Phạm Hòa Long cũng không dám nói ra những lời này với bí thư La Nhân Uy, dù sao lúc này bí thư La cũng đang vui vẻ, chính mình chọc phá chẳng phải quá ngu ngốc sao?
Phạm Hòa Long chỉ mong sao lễ hội văn hóa Thần Hoàng ngày mai có thể thành công tốt đẹp mà thôi.
...
Thời tiết tháng bảy giống như cố ý làm cho người ta sảng khoái, bầu trời trong xanh, trong không khí tràn đầy cảm giác vui mừng.
La Nhân Uy thức dậy rất sớm, sau khi tập thể dục theo thói quen, lão lên xe đi đến văn phòng thị ủy.
Các vị thường ủy và phó chủ tịch thành phố đều đã tụ tập trong phòng họp thị ủy, La Nhân Uy nhìn thoáng qua Quan Quả Đống, sau đó mới trầm giọng nói;
- Hôm nay chúng ta nói ngắn gọn thôi, hôm qua tôi đã phân công nhiệm vụ rõ ràng, hôm nay chỉ có một công tác quan trọng hạng nhất: Tất cả tư chức, tất cả trách nhiệm phải đồng tâm hiệp lực, chân thành hợp tác. Thành phố Sơn Viên chúng ta tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này được nhân dân cả nước nhìn vào, vào đúng thời điểm quan trọng, nếu ai để xảy ra vấn đề, như vậy cũng đừng trách tôi mạnh tay.
La Nhân Uy nói xong câu dạo đầu đơn giản, sau đó cất bước ra khỏi phòng họp. Lúc này chủ tịch Quan Quả Đống nhanh chóng đi theo, mở miệng xin vài chỉ thị.
- Chủ tịch Quả Đống, những chuyện thế này anh cứ làm chủ, tôi chủ yếu chỉ có một nhiệm vụ là nhanh chóng đến tỉnh ủy, kéo các vị thường ủy tỉnh ủy đến áp trận, cố gắng trợ uy.
La Nhân Uy khoát tay áo đi về phía chiếc xe của mình.
Quan Quả Đống cười cười chuẩn bị đi về phía chiếc xe của mình, nhưng hắn còn chưa đi được hai bước, đột nhiên La Nhân Uy đi ở phía trước đã nghiêng đầu nói:
- Chủ tịch Quả Đống, phương diện tiếp đãi lãnh đạo doanh nghiệp cần phải làm sao có chất lượng cực cao, cần phải làm cho bọn họ cảm nhận được thành ý của thành phố Sơn Viên chúng ta.
- Bí thư cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi, tuyệt đối sẽ làm cho các vị thần tài sinh ra cảm giác như ở nhà.
Sau khi nghe xong lời đảm bảo của Quan Quả Đống thì La Nhân Uy mới lắc lư đi về phía xe của mình. Lão lên tiếng phân phó lái xe, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Tối qua vì say rượu mà La Nhân Uy không nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hôm nay lão vẫn cảm thấy sảng khoái tinh thần, cực kỳ phấn chấn. Thực hiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng chính là điều cần thiết với lão trên phương diện chính trị, nhưng tối qua thấy các vị lãnh đạo doanh nghiệp đến tham dự với số lượng lớn, thế là trong lòng lão chợt sinh ra cảm giác xúc động.
La Nhân Uy xúc động vì mình sắp tạo dựng được sự nghiệp lớn.
Xúc động này không biết đã bao lẩu rồi chưa xuất hiện trên người La Nhân Uy, nhưng bây giờ lão có thể nói cho mọi người biết, nhiệt huyết của lão vẫn còn chưa nguội lạnh. Lão là bí thư thành phố Sơn Viên, còn là thường ủy tỉnh ủy, lão muốn ghi lại dấu ấn thật sâu sắc của mình trong thành phố Sơn Viên.
Trong quan trường cũng không có người đánh giá cao thành tích của La Nhân Uy ở thành phố Sơn Viên, điều này lão biết rất rõ ràng. Dù sao thì tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Sơn Viên vào lúc hiện tại và quá khứ là quá khác biệt, đặc biệt là thành phố An Dịch lần đầu tiên vượt mặt thành phố Sơn Viên, điều này càng làm cho người ta quy kết lên đầu lão tội bất lực.
Tôi vô năng sao? Hôm nay cho các người nhìn mà xem, La Nhân Uy tôi không phải hạng người xúc động nôn nóng, tôi là người có tài khống chế, có gan mở sự nghiệp, tìm được thành tích lớn!
Trong đầu La Nhân Uy liên tục xuất hiện nhiều ý nghĩ, lão chợt cảm thấy xe chậm rãi dừng lại. Lão nhìn ra ngòa, thấy xe đã dừng ở dưới khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Lão là thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên có một căn phòng làm việc trong khu nhà này, nhưng lão rất ít khi đến đây công tác.
Sau khi ra khỏi xe thì La Nhân Uy thấy thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ đang đi lên lầu, lão nhanh chóng đi đến cười ha hả nói:
- Thư ký trưởng Quan, anh đang bận rộn gì vậy?
Quan Vĩnh Hạ nhìn La Nhân Uy, nụ cười chợt tỏa sáng trên mặt:
- Bí thư La, ngài đến thật sớm, tôi còn bận rộn gì nữa, chỉ có công tác phục vụ lãnh đạo các anh mà thôi.
- Thư ký trưởng Quan, lời này của anh thật sự làm tôi cảm thấy xấu hổ, đối với tôi thì ngài mới là lãnh đạo.
La Nhân Uy trước kia cũng có quan hệ rất tốt với Quan Vĩnh Hạ, lúc này mở miệng vui đùa cũng xem như thuận buồn xuôi gió.
Quan Vĩnh Hạ cười cười, hắn cũng không tiếp tục chủ đề nhàm chán này, nhanh chóng chuyển sang chủ đề lễ hội văn hóa Thần Hoàng:
- Các anh chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã tiến hành rất tốt, ngày hôm qua đã triệu tập hội nghị dự bị, có thể tiến hành.
La Nhân Uy vừa nói vừa ném cho Quan Vĩnh Hạ một điếu thuốc.
Quan Vĩnh Hạ kẹp thuốc nhưng không châm lửa, hắn cười nói:
- Thành phố Sơn Viên các anh chuẩn bị thì tôi yên tâm, tôi chỉ hỏi đến phương diện đầu tư phát triển mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...