Nếu như không phải trong đầu đang xuất hiện câu cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật gốc, lúc này Quan Quả Đống thật sự có một xúc động muốn lên tiếng đáp trả La Nhân Uy. Hắn thiếu chút nữa đã nói, tôi cảm thấy hội nghị này thật sự không tốt, nhưng lời nói vừa mới đến miệng thì kịp nhịn lại được.
Quan Quả Đống chợt nhớ đến tình huống mình bộc lộ tài năng trong quan trường vài năm trước, bài học công cao hơn chủ nhưng căn bản không được đề bạt đã làm hắn phải nén những lời mình muốn nói ra khỏi miệng. Đáng lý ra với tài hoa và năng lực của hắn thì đi đến đâu cũng có thể làm lãnh đạo đứng đầu một phương, hắn tin chắc tổ chức cũng thấy rõ điều này.
Nhưng mỗi lần tổ chức khảo hạch cán bộ thì hầu như đều có kết quả vượt ra ngoài dự đoán của hắn, Quan Quả Đống trơ mắt nhìn những người căn bản không thể so sánh với mình nhưng lại được tiến lên, chính mình lại giậm chân tại chỗ, điều này thật sự làm cho hắn chấn động. Giống như một gốc cây bừng bừng sức sống đột nhiên bị gió sương tập kích, tế bào sống bị sương giá làm cho đông chết, đến khi hắn bình tĩnh trở lại, chợt cảm thấy mình đã già đi vài tuổi.
Sau này Quan Quả Đống có được mối quan hệ tốt với cán bộ phụ trách khảo sát của phòng tổ chức, mất nửa ngày ra sức mới biết được chính mình sở dĩ không thể đi lên, nguyên nhà là vì lúc tổ chức đến khảo sát, hầu như không ai tình nguyện nói ra một lời tốt đẹp về hắn. Bình thường hắn công tác đều cố gắng làm ra thành tích trên cương vị của mình, vì làm ra thành tích mà không từ bỏ tình huống gây náo loạn, thẳng thắn nói ra nhiều vấn đề, trở thành một người có cá tính, kết quả là không nhận được sự coi trọng của cán bộ đứng đầu.
Sau khi biết rõ mọi việc thì Quan Quả Đống xem như đã bừng tỉnh, hắn mới biết ý nghĩa của câu nói cái miệng làm khổ thân. Sau này tính tình của hắn chợt biến đổi lớn, trầm mặc không nói nhiều giống như biến thành một người hoàn toàn khác, dù là hội nghị thường ủy cũng ít khi lên tiếng. Hắn đã không còn là một người luôn xúc động mở miệng không suy xét quá nhiều, vì súng bắn chim đầu đàn, làm người cần phải an phận, câu nói này căn bản giống như vòng kim cô quấn chặt lấy đầu hắn.
Tất nhiên Quan Quả Đống cũng cố gắng trong mối quan hệ với La Nhân Uy, ít khi đến phòng làm việc của bí thư La, càng hiếm khi chủ động đến báo cáo công tác.
Quan Quả Đống có tâm tư như vậy, cũng dễ hiểu vì sao hắn không lên tiếng khi La Nhân Uy yêu cầu tổ chức hội nghị kinh tế thành phố Sơn Viên. Hắn nhìn bộ dạng vui vẻ của Lục Ngọc Hùng, cảm thấy mình căn bản không nên mở ra tranh luận với đối phương ở phương diện này. Hắn thầm nghĩ hội nghị này muốn làm gì cũng được, điều mà hắn quan tâm chỉ là kết quả của nó mà thôi.
- Chủ tịch Quả Đống, anh cảm thấy ngày mùng mười tháng bảy có được không?
Khi Quan Quả Đống đang nghĩ nên tổ chức hội nghị này như thế nào, chợt nghe thấy La Nhân Uy trầm giọng nói.
Ngày mùng mười tháng bảy? Đầu tiên Quan Quả Đống cảm thấy thời gian như vậy là rất gấp, nhưng hắn chợt cảm thấy ngày này rất quen tai, thế nhưng khoảnh khắc này hắn căn bản không thể nghĩ rõ nó quen tai ở điểm nào.
- Bí thư La, ngày mùng mười tháng bảy cũng không phải là ngày sinh của Thần Hoàng, anh xem điều này...
- Quả Đống, tôi nói cho anh rõ, rốt cuộc Thần Hoàng sinh ra vào ngày nào, như vậy đến nay có ai nghiên cứu cho rõ ràng được không? Cũng không thể tìm ra được nhân chứng sống để đối chất cho được. Hơn nữa chúng ta nghiên cứu thảo luận về Thần Hoàng chỉ là một cái cớ, một mánh lới mà thôi, điều chúng ta chính thức muốn làm chính là thúc đẩy thành phố Sơn Viên, tiến cử thêm nhiều hạng mục. Chưa nói đến những thứ khác, nếu kẻ nào nói này nọ cứ để mặc bọn họ lên tiếng.
La Nhân Uy nói rồi cười lên ha hả, Quan Quả Đống ở bên cạnh cũng cười theo. Không thể không thừa nhận lời nói của La Nhân Uy thật sự rất có ý nghĩa, nhưng chỉ sau nháy mắt thì Quan Quả Đống vẫn phải hỏi:
- Bí thư La, chúng ta không thể nào đánh trận mà không có chuẩn bị, công tác kêu gọi đầu tư này quá gấp gáp, chúng ta cần có thời gian để trù bị cho hội nghị lần này.
- Phương diện trù bị thì chủ tịch Quả Đống cứ vung tay xử lý, nhưng thời gian tổ chức hội nghị thì căn bản không được đổi lại, quyết định là ngày mùng mười tháng bảy, tôi sẽ nhận công tác mời các vị thường ủy tỉnh ủy đến tham gia. Lần này chúng ta nhất định phải làm cho hội nghị phát triển kinh tế của thành phố Sơn Viên thành công tốt đẹp.
La Nhân Uy dùng giọng dõng dạc nói, giọng nói đầy vẻ chân thật đáng tin.
Quan Quả Đống thương lượng với La Nhân Uy về vài phương diện, sua đó rời khỏi phòng làm việc của La Nhân Uy. Hắn nghĩ đến sự coi trọng của La Nhân Uy về công tác kinh tế, thế là trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu.
La Nhân Uy bây giờ chú ý đến phương diện phát triển kinh tế, đối phương có ý gì? Chẳng lẽ đối phương cảm thấy tình huống một tay ôm quyền còn chưa sướng? Muốn tiến thêm một bước tước đoạt quyền lực của mình sao? Thật sự là nhân tâm đủ để nuốt voi. Hắn nghĩ đến những thứ này thì thật sự cảm thấy không thoải mái.
Khi Quan Quả Đống đi xuống lầu thì chợt dừng lại, ngày mùng mười tháng bảy, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ. Hắn nhớ ngày mùng mười tháng bảy chính là hội nghị kinh tế của thành phố La Nam, bây giờ La Nhân Uy kéo công tác nghiên cứu và thảo luận văn hóa về Thần hoàng để quyết định thời gian tổ chức kêu gọi đầu tư, thế nhưng rõ ràng là muốn hướng về phía thành phố La Nam.
...
- Bí thư Vương, huyện Hướng Ngọ chúng tôi tiến hành cải tạo và sát nhập các lò mổ, tạo nên tình huống giết mổ tập trung, có thể gia công được nhiều gia súc với chất lượng thực phẩm tăng cao hơn...
bí thư Lý Trì Hòa huyện Hướng Ngọ đi theo sau lưng Vương Tử Quân với nụ cười vui vẻ, hắn khẽ mở miệng giới thiệu cho Vương Tử Quân.
Lý Trì Hòa làm bí thư huyện ủy huyện Hướng Ngọ chưa lâu. Trước kia hắn là người chạy theo chân bí thư Trình Tự Học, bây giờ quyền thế ở thành phố La Nam tập trung trong tay Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng thay đổi đường đi, kịp thời điều chỉnh tuyến đường an toàn cho mình. Hắn bắt đầu tìm biện pháp quay sang đứng dưới trướng của Vương Tử Quân.
Nhưng trong thành phố La Nam thật sự có rất nhiều người muốn đi theo bí thư Vương, Lý Trì Hòa tuy tìm quan hệ với nhiều người, suy nghĩ nhiều biện pháp, căn bản lại là vô công, không thể nào tiến vào trong vòng quan hệ với bí thư Vương.
Lần này Vương Tử Quân đến huyện Hướng Ngọ khảo sát phương diện kiến thiết kinh tế, làm cho Lý Trì Hòa thật sự rất hưng phấn. Hắn muốn nhân cơ hội nay để chạy vào hàng ngũ của Vương Tử Quân tìm chỗ tốt cho mình, hắn không những chuẩn bị cực kỳ cẩn thận và đầy đủ, còn cẩn thận đi với Vương Tử Quân suốt cả hành trình.
Lý Trì Hòa cũng bỏ ra khá nhiều công sức với hội nghị phát triển kinh tế của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam. Huyện Hướng Ngọ là một địa phương nghèo, ngoài hạng mục chăn nuôi gia súc, căn bản không có điểm sáng gì cả. Vì vậy mà hắn muốn ném ra hạng mục chế biến thịt gia súc vệ sinh an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...