Bí Thư Trùng Sinh

Quan Quả Đống bắt tay với La Nhân Uy xong rồi ngồi xuống ghế sa lông. Thư ký đẩy cửa vào pha trà cho hai vị lãnh đạo, sau đó rời khỏi phòng.

- Chủ tịch Quan, anh có xem qua con số thống kê quý hai chưa?

La Nhân Uy vừa nói vừa ném cho Quan Quả Đống một điếu thuốc.

Quan Quả Đống biết rõ La Nhân Uy nói về vấn đề gì, hắn không ngờ La Nhân Uy là một người chưa từng nhúng tay vào phương diện kinh tế, bây giờ lại mở miệng hỏi về vấn đề này.

Quan Quả Đống tất nhiên đã xem văn kiện kia của cục thống kê, bây giờ La Nhân Uy hỏi về điều này, hắn không khỏi suy xét một chút. Hắn thầm nghĩ La Nhân Uy rốt cuộc định nói về vấn đề gì, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Tôi đã xem qua rồi.

- Thành phố Sơn Viên có tổng sản lượng khá cao, nhưng nhìn vào nhiều phương diện, tôi là bí thư thị ủy chợt cảm thấy áp lực khá lớn.

La Nhân Uy vừa nói vừa lấy văn kiện báo cáo của cục thống kê ra đặt lên mặt bàn.


Tuy tổng sản lượng phát triển kinh tế của thành phố Sơn Viên xếp hàng thứ hai, thế nhưng phương diện tăng trưởng kinh tế lại là vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên.

Quan Quả Đống biết rất rõ về vị trí của thành phố Sơn Viên, hắn nghe bí thư La Nhân Uy nói về vị trí từng thành phố, thế là trầm giọng nói:

- Bí thư La, đây là sự kiện khó thể khác hơn, thành phố chúng ta đã có sản lượng kinh tế quá lớn, tốc độ mười phần trăm đã là một cố gắng rất lớn rồi.

- Điều này tôi biết rõ, nhưng cũng không nên căn cứ vào đó để tự mãn. Thành phố Sơn Viên chúng ta ở ngay dưới mí mắt của lãnh đạo tỉnh, nếu như tốc độ phát triển kinh tế không được tăng cường, như vậy tuyến trên sẽ có ý kiến gì?

La Nhân Uy gõ ngón tay xuống văn kiện rồi dùng giọng đầy ẩn ý nói.

La Nhân Uy muốn làm gì? Lão nói như vậy là có ý gì? Quan Quả Đống thầm suy đoán tâm tư của La Nhân Uy, sau đó lặng lẽ ngồi hút thuốc.

La Nhân Uy nhìn bộ dạng trầm mặc không nói của Quan Quả Đống, lão nói tiếp:

- Tuy chúng ta có tổng sản lượng khá lớn, thế nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng tìm thành tích, phải cố gắng thực hiện những công tác mình cần làm. Tuy thành phố chúng ta được coi là trọng tâm của phía tây, thế nhưng định vị này cũng không tăng tiến được vị thế của chúng ta được bao nhiêu.

- Chúng ta là tỉnh thành Sơn Nam, chúng ta phải là trung tâm của cả tỉnh Sơn Nam. Lúc này chúng ta chỉ được coi là thành phố trọng tâm, đây thật sự là một điều sỉ nhục với thành phố Sơn Viên chúng ta.

Quan Quả Đống thật sự thừa nhận lời nói của La Nhân Uy, hắn thấy những thành phố khác trở thành trọng tâm của khu vực thì là một thắng lợi lớn, một loại vinh dự, thế nhưng căn bản không là gì hay với thành phố Sơn Viên.

- Vì vậy chúng ta phải có động tác, đặc biệt là ở phương diện kinh tế, cần phải cho ra thành tích, phải giải quyết bài toán khó cho lãnh đạo tỉnh.

La Nhân Uy nói đến đây thì cầm điếu thuốc dụi thẳng vào gạt tàn.

Quan Quả Đống nhìn bộ dạng bừng bừng khí thế của La Nhân Uy, hắn thầm oán một câu, cái gì mà thành tích, có ai không nghĩ đến điều này? Vấn đề là anh không cho ra đối sách gì, anh không hiểu gì về kinh tế nhưng lại ngồi ở vị trí cao vời, không phải đang cố gắng làm thầy bói mù xem voi sao? Anh còn chưa làm tốt công tác của mình thế nhưng lại liên tục vung tay múa chân với công tác của người khác.

Với tình huống hiện tại của thành phố Sơn Viên, nếu muốn giải bài toán khó cho lãnh đạo tỉnh, chỉ sợ không phải là chuyện gì dễ dàng. Chỉ tiêu kinh tế vào thời điểm hiện tại không phải là do mình đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được sao? Bây giờ anh ở bên trên lại mò mẫm chỉ huy, ép người tìm ra thành tích, anh xem tôi là kẻ vô năng sao?


Trong quan trường có một lời tuyên bố: Ba thứ không tranh giành: Không tranh chấp với thượng cấp, không tranh thủ tình cảm với người đồng cấp, không tranh công với hạ cấp. Anh không những là bí thư thị ủy, còn là thường ủy tỉnh ủy, anh làm như vậy thì thể hiện được trình độ của mình sao?

Quan Quả Đống nghĩ như vậy nhưng căn bản không thể nói ra, thế cho nên chỉ có thể trầm giọng nói:

- Bí thư Lan nói rất đúng, chỉ là muốn có được thành tích thì chúng ta cần nguồn đầu tư không nhỏ, mà thành phố Sơn Viên chúng ta...

- Chủ tịch Quả Đống, làm việc cần phải tìm nguyên nhân căn bản, xử lý vấn đề cần phải tìm mâu thuẫn căn bản. Lúc này chúng ta không nên làm phức tạp quá trình phát triển của thành phố Sơn Viên, chúng ta rõ ràng không mạnh tay ở phương diện kêu gọi đầu tư, không tuyên truyền mạnh mẽ về thành phố Sơn Viên, không nhân cơ hội đang có bầu không khí tốt đẹp để đẩy mạnh phát triển, hiện tại chúng ta cần phải liên tục giới thiệu hình ảnh của thành phố Sơn Viên ra bên ngoài.

La Nhân Uy không đợi Quan Quả Đống nói cho xong, lão trực tiếp chặn lời của đối phương không chút khách khí, trực tiếp nói ra ý kiến của mình.

Công tác kêu gọi đầu tư, tuyên truyền về thành phố Sơn Viên, xem ra La Nhân Uy gọi mình đến không phải là trưng cầu ý kiến của mình, rõ ràng muốn xác định quan điểm để mình chấp hành.

Quan Quả Đống nhanh chóng hiểu rõ La Nhân Uy đang có ý nghĩ thế nào, thế là trong lòng sinh ra cảm giác không chút thoải mái. Dù sao hắn cũng là chủ tịch thành phố Sơn Viên, hắn là người nắm công tác kinh tế của cả thành phố. Bây giờ La Nhân Uy mở miệng không cho phép hắn thương lượng, chính thức quyết định tất cả, có ai cảm thấy thoải mái cho được?

Dù Quan Quả Đống có không thoải mái thì biểu hiện vẫn là tươi cười nói:

- Bí thư La, anh nói xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

- Tôi cho rằng ủy ban nhân dân thành phố nên tổ chức một hội nghị kêu gọi đầu tư, triệu tập nhà đầu tư từ bốn phương tám hướng, để cho bọn họ thấy được điều kiện có lợi ở thành phố Sơn Viên, căn cứ vào đó để tìm ra một nguồn tài chính đầu tư vào thành phố Sơn Viên.


La Nhân Uy nói đến đây thì dùng giọng tự tin nói:

- Với vị trí địa lý và địa vị của thành phố Sơn Viên trong tỉnh Sơn Nam, tôi tin chắc chỉ cần chúng ta làm cho tốt, sẽ tìm được thành tích lớn.

Quan Quả Đống cũng không phản đối với một hội nghị kêu gọi đầu tư, vì hắn là chủ tịch thành phố, hắn cũng muốn tìm ra thành tích cho mình. Lúc này nếu mở hội nghị kêu gọi đầu tư, rõ ràng sẽ làm ra một cơ sở tốt cho hắn.

- Tôi đồng ý tổ chức hội nghị kêu gọi đầu tư, vài ngày trước tôi có nghe nói sắp đến ngày sinh của Thần Hoàng, chúng ta sẽ nắm lấy công tác văn hóa để hát bài ca kinh tế, bí thư La cảm thấy thế nào?

Thần Hoàng là một vị hoàng đế thượng cổ, từng một thời phát triển triều đại ở thành phố Sơn Viên, được nhân dân tôn kính.

Lúc này nếu nắm chặt công tác văn hóa thì sẽ có lực tuyên truyền khá lớn, La Nhân Uy không khỏi nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút bội phục sự lanh trí nhanh nhạy của hạ cấp.

- Tốt, chúng ta sẽ nghiên cứu thảo luận về phương diện ngày sinh Thần Hoàng, nắm chặt vào đó để đẩy mạnh kinh tế thành phố Sơn Viên.

La Nhân Uy vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, thiếu chút nữa đã mở miệng tán dương Quan Quả Đống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui