Tình huống khiêu chiến không một tiếng động như thế này làm cho Mã Nhận Hải rất thỏa mãn, hắn vỗ tay lên tờ báo rồi nói:
- Lúc này cậu mới chạy đến đưa cho tôi, không phải là trọng sắc khinh bạn sao?
La Tiểu Binh vừa định mở miệng nhận sai lầm, đúng lúc ly trà được Mã Nhận Hải coi là bảo bối rơi xuống đất vỡ tan tành.
- Ôi, trưởng khoa Mã, anh xem kìa, ly trà vỡ rồi.
La Tiểu Binh thấy thế thì chợt tỏ ra gấp gáp.
- Này tiểu quỷ, không phải xem trọng bài viết này, hôm nay tôi sẽ không tha cho cậu. Mau thu dọn sạch sẽ đi, lát nữa sẽ họp.
Quả nhiên Mã Nhận Hải đã đoán đúng, khi hắn còn chưa nói xong thì điện thoại đã vang lên. Sau khi nhận điện thoại thì La Tiểu Binh thật sự bội phục Mã Nhận Hải sát đất:
- Trưởng khoa Mã, ngài thật sự tính toán như thần, cục trưởng hạ lệnh tổ chức đại hội toàn thể.
Ngày hôm nay trong thành phố La Nam có không biết bao nhiêu người được đọc bài vết của thị ủy và ủy ban thành phố La Nam về phương hướng phát triển tương lai, càng có không ít cán bộ cảm thấy phấn chấn nhân tâm vì quyết sách của lãnh đạo thị ủy.
Phía bên kia dám cướp món ăn trong miệng thành phố La Nam, cẩn thận kẻo bị nghẹn chết.
Những ngày hôm nay tâm tình của Lâm Trường Công là rất tốt, phương diện thành phố trọng tâm đã được xác định, điều này làm cho uy tín của hắn tăng thêm một bậc. Đám thường ủy trước kia lục đục với hắn, bây giờ lặng lẽ quay sang dựa vào hắn.
- Bí thư Lâm, đây là văn kiện hôm nay.
Thư ký khẽ đặt một phần văn kiện xuống bàn làm việc của Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công khẽ gật đầu, hắn cầm văn kiện mỏng lên xem, đó chính là văn kiện của tỉnh ủy về phương diện thành phố trọng tâm. Tuy trước đó Lâm Trường Công đã được đọc bản sao của phần văn kiện này, thế nhưng bây giờ thấy được văn kiện, hắn vẫn cảm thấy rất thuận mắt.
Đặc biệt dòng chữ thành phố Tam Hồ là thành phố trọng tâm ở khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam, điều này càng làm cho Lâm Trường Công cảm thấy đắc ý. Mặc dù Tam Hồ thất bại trong cạnh tranh với La Nam ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cuối cùng lại ngăn con sóng dữ, trở thành thành phố trọng tâm.
Quan trọng là Lâm Trường Công chính là người đã tranh thủ vị trí thành phố trọng tâm cho Tam Hồ.
Tuy phần văn kiện này chỉ có hai trang, rất mỏng, thế nhưng Lâm Trường Công lại đọc từng câu từng chữ, mãi mười phút sau mới đọc xong.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa đột nhiên làm cho Lâm Trường Công khẽ nhíu mày, những năm này hắn đã dưỡng thành một thói quen, chính là bỏ ra nửa giờ sau khi đi lên phòng làm việc để phê chỉ thị và văn kiện, sau đó mới đến thời gian bàn bạc công tác.
Vì Lâm Trường Công có thói quen như vậy nên chủ tịch Triệu Bảo Lâm cũng rất tôn trọng, cố gắng không đến quấy rầy vào thời điểm này. Nhưng hôm nay là ai đến, sao lại không có mắt như vậy? Dám làm nhiễu loạn thói quen công tác của mình?
Tuy Lâm Trường Công mất hứng nhưng vẫn nói một câu mời vào.
Người đi vào là trưởng phòng tuyên truyền Mã Hồ Bình, sau lưng Mã Hồ Bình chính là thư ký của Lâm Trường Công. Vẻ mặt viên thư ký rất bất đắc dĩ, rõ ràng vừa rồi hắn đã ra tay ngăn cản trưởng phòng tuyên truyền, thế nhưng lại không thể nào cản được.
Lâm Trường Công dù sao cũng là bí thư thị ủy, tuy trong lòng có chút mất vui, thế nhưng cũng bảo trì phong độ không giận mà uy của mình. Hắn vung tay lên với thư ký rồi thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Mã, có chuyện gì khẩn cấp sao?
Mã Hồ Bình là người công tác lâu năm ở thành phố Tam Hồ, tất nhiên biết rõ thói quen nửa giờ phê duyệt văn kiện và chỉ thị của bí thư Lâm Trường Công, đây là khoảng thời gian không thể xâm phạm. Nhưng hôm nay hắn thật sự không chờ được, một phát hiện ngoài ý muốn làm cho hắn thật sự nôn nóng bất an. Nếu như không phải là tình huống đặc thù, hắn cũng sẽ không nóng lòng tìm đến Lâm Trường Công. Vì vậy sau khi nghe bí thư Lâm hỏi, hắn vội vàng đặt tờ báo trong tay lên mặt bàn của bí thư Lâm:
- Bí thư Lâm, anh xem đi.
Khi thấy Mã Hồ Bình đưa tờ báo sang, Lâm Trường Công chợt có hơi giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ có gì không hay xảy ra sao? Hèn gì mà gương mặt trưởng phòng Mã lại khó coi như vậy. Thế là hắn nhanh chóng áp chế cảm giác bực mình, đưa mắt nhìn về phía tờ báo.
Khi Lâm Trường Công nhìn tờ báo thì vẻ mặt trở nên phức tạp, tờ báo kia cũng không có gì quá đáng, không có bài viết này làm hắn cảm thấy khó chịu, cũng không phải tờ báo quan trọng, chỉ là nhật báo La Nam.
Lâm Trường Công tất nhiên biết nhật báo La Nam là gì, là báo đảng của thành phố La Nam. Hắn là bí thư thành phố Tam Hồ, hắn đọc nhật báo Tam Hồ, nhật báo Sơn Nam, cũng xem báo đảng quốc gia, thế nhưng lại căn bản không có hứng thú với nhật báo La Nam.
Hôm nay Mã Hồ Bình vội vàng cầm một tờ nhật báo La Nam đến tìm mình, đối phương có ý gì?
Khi Lâm Trường Công định ngẩng đầu nhìn Mã Hồ Bình, hắn chợt nhìn thấy bài viết Đẩy mạnh tinh thần, thúc đẩy nhiệt huyết, toàn lực kiến thiết thành phố La Nam tươi đẹp!, thế là không khỏi tỏ ra kinh hoàng. Tên cán bộ trẻ tuổi kia không an phận, lại muốn cho ra chiêu thức gì rồi? Hắn nghĩ như vậy, thế là không khỏi bị bài viết kia thu hút.
Tuy bài viết kia không ghi tên tác giả, nhưng căn cứ vào lời văn gây sự, Lâm Trường Công có thể đoán được nó được người nào viết ra. Hắn nhìn vào bài viết giống như một bài hịch làm cho người ta phấn chấn nhân tâm, thế là không khỏi sinh ra cảm giác gấp gáp.
Biến La Nam thành một thành phố kinh tế phồn vinh, văn hóa hưng thịnh, hoàn cảnh hài hòa...
Đẩy mạnh phát triển công nghiệp, thúc đẩy công nghiệp hóa...
Tuy những thứ này đều là thành phố La Nam tự cho ra yêu cầu với mình, thế nhưng nhìn đoạn văn, một áp lực tràn ngập trong lòng Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công biết rõ đây là thành phố La Nam đang phát ra lời khiêu chiến với thành phố Tam Hồ, càng là khiêu chiến của vị bí thư thị ủy trẻ tuổi kia với mình. Hắn nghĩ đến tốc độ phát triển kinh tế năm ngoái của thành phố La Nam, thế là trong lòng bừng lên rung động.
Thành phố Tam Hồ đã có được vị trí thành phố trọng tâm, nếu như sau đó tiếp tục bị thành phố La Nam bỏ xa ở phương diện phát triển kinh tế, như vậy nó sẽ là cái gì? Lâm Trường Công biết rất rõ ràng.
Không những mình sẽ có biểu hiện vô năng trong mắt lãnh đạo, thậm chí thành phố Tam Hồ sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của cán bộ nhân dân tỉnh Sơn Nam. Khi đó Tam Hồ là thành phố trọng tâm mà còn không bằng một La Nam không phải là thành phố trọng tâm, đừng nói là có tác dụng thúc đẩy nâng đỡ các thành phố khác, sau này còn phải cần người ta giúp đỡ chính mình, như vậy thì lại càng xấu hổ.
- Bí thư Lâm, tôi cảm thấy bài viết này của thành phố La Nam thật sự rất ghê gớm.
Mã Hồ Bình nhìn hai hàng chân mày nhíu chặt của Lâm Trường Công, thế là trầm giọng nói.
Lúc này Lâm Trường Công và Mã Hồ Bình có cùng cảm nhận, thế nhưng Lâm Trường Công là bí thư thị ủy, hắn không thể nào nói ra được. Đồng thời lúc này trong lòng hắn có thêm chút khinh bỉ Mã Hồ Bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...