Đường xuống núi vẫn có rất ít du khách, khách quá ít làm cho bầu không khí có chút vắng lặng, lúc này nhóm người Vương Tử Quân cũng không đi theo con đường vừa rồi để rời khỏi Cô Yên Sơn, lại đi theo một con đường nhỏ khác.
Khi nhóm Vương Tử Quân đi đến cổng tây của Cô Yên Sơn, bãi đậu xe vẫn rất quạnh quẽ, đám nhân viên công tác của khu du lịch Cô Yên Sơn tuy vẫn đi tới đi lui thế nhưng phần đông là đứng trò chuyện với nhau.
- Chị có nghe nói gì không, diễn viên Liêu An Như của phim “ Thiên Kiếm Kỳ Duyên “ lại đến nữa rồi.
- Tôi nghe nói rồi, hôm qua còn được thấy mặt cô ấy từ xa. Cô nói xem, cô gái kia sao lại đẹp như vậy? Con gái nhà tôi được một nửa như vậy thì quá tốt rồi.
- Được rồi, chị này, em cũng không hâm mộ cô ấy, nhưng chị có biết phụ nữ đẹp thì lắm trò thị phi không? Nghe nói có rất nhiều công tử theo đuổi Liêu An Như, điên cuồng nhất là vị công tử đến từ thủ đô, tối qua người ta đã đưa hẳn một xe hoa hồng đến phòng khách quý của khách sạn.
- Một xe hoa hồng? Trời ạ, vậy thì tốn bao tiền đây?
Vài cô gái dọn dẹp vệ sinh lập tức ngây cả người. Đối với những người lương một tháng chưa đến một ngàn như bọn họ, một xe hoa hồng thật sự là số lượng rất lớn.
- Một người có tiền như vậy theo đuổi, chẳng lẽ Liêu An Như đồng ý sao?
- Không, cô gái này ngược lại rất có chính kiến, nghe báo chí nói Liêu An Như đã từ chối.
- Từ chối người đàn ông tốt như vậy thì thật sự quá đáng tiếc, cô gái này thật sự quá cố chấp.
- Người ta thật sự cũng không đơn giản, cái này gọi là nới dây câu cá lớn. Chị không thấy Liêu An Như từ chối thì càng có nhiều người từ thủ đô chạy đến sao? Theo tôi thấy thì Liêu An Như này cũng không chạy thoát được đâu.
Vương Tử Quân vốn không muốn nghe lời nghị luận của những người phụ nữ kia, thế nhưng âm thanh của các nàng vẫn lọt vào trong tai của hắn. Dù hắn cảm thấy giống như mình đã buông Liêu An Như ra rồi, thế nhưng lúc này nghe được những lời như vậy thì trong lòng vẫn sinh ra cảm giác không dễ chịu chút nào.
Sau khi chờ bốn năm phút ở bãi đậu xe, nhóm người Kim Điền Lạc ngồi xe chạy đến. Lúc này gương mặt Kim Điền Lạc tràn đầy nụ cười nhưng tâm tình thì khá bức bối.
Nhưng trong lòng Kim Điền Lạc vẫn tồn tại cảm giác may mắn, thầm nghĩ đám người kia may mà không đến, nếu như mình gióng trống khua chiêng mời người ta đến, lại thấy cảnh tượng thế này ở Cô Yên Sơn, không phải là quá mất mặt sao?
Lúc này Kim Điền Lạc tuy đã không còn tin tưởng với công tác kêu gọi đầu tư khách sạn lần này, thế nhưng sự việc đã là như vậy, cần phải giới thiệu một chút, hơn nữa đây còn là nhiệm vụ mà bí thư Vương phân phó cho mình.
Xe dừng lại, bảy tám người xuống xe, ngoài một người thanh niên mặc trang phục nghỉ ngơi, những người khác đều mặc tây trang, nhìn qua rất có bộ dạng của nhân sĩ thành công. Nhưng những người nhìn có bộ dạng đứng đắn kia lại chính là những ông chủ khách sạn nhỏ trong thành phố La Nam, bọn họ cực kỳ coi trọng lời mời của khối chính quyền lần này, thế cho nên cả đám cực kỳ nịnh bợ Kim Điền Lạc. Cũng vì có đám người nhà như bọn họ nên tâm tình của Kim Điền Lạc mới khá hơn một chút.
- Bí thư Vương.
Khi thấy Vương Tử Quân, Kim Điền Lạc nhanh chóng tiến lên nghênh đón. Tuy lần này Vương Tử Quân có tính sai một chút, thế nhưng Kim Điền Lạc biết rõ bí thư Vương đã dựng lên quyền uy quá lớn, chút sự việc nhỏ nhặt thế này căn bản khó thể nào dao động được. Hơn nữa hắn là người được Vương Tử Quân đề bạt, dù là trong mắt người nào thì hắn cũng phải là kẻ trung thành tận tụy với bí thư Vương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Kim Điền Lạc, ánh mắt rơi lên người đám người bên kia. Những ông chủ khách sạn trong thành phố La Nam càng thêm cung kính với bí thư Vương, khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn sang thì ai cũng nở nụ cười đón chào.
- Bí thư Vương, vị này chính là giám đốc Triệu của khách sạn Tùng Uy. Giám đốc Triệu là người tuổi trẻ tài cao, rất được lãnh đạo coi trọng.
Kim Điền Lạc chỉ vào người thanh niên mặc trang phục nghỉ ngơi rồi dùng giọng tràn đầy nụ cười nói.
Người thanh niên kia cũng biết Kim Điền Lạc đang giới thiệu về mình, thế là nở nụ cười nhạt, sau đó mới vươn tay với Vương Tử Quân:
- Chào bí thư Vương.
Tuy giám đốc Triệu có biểu hiện khá cung kính, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vao vẻ mặt của đối phương, hắn cảm thấy vị giám đốc Triệu này căn bản cũng không có ý tiến thêm một bước trong mối liên hệ với mình, mà muốn khách sạn Tùng Uy đầu tư ở thành phố La Nam cũng không phải là chuyện dễ.
Vương Tử Quân bắt tay với giám đốc Triệu, hắn mỉm cười hàn huyên hai câu. Đúng lúc này có một nhóm người từ khu du lịch Cô Yên Sơn đi ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
- Chào bí thư Vương, chào mừng ánh đến tham gia nghi thức mở cửa Khu du lịch Cô Yên Sơn.
Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.
Vương Tử Quân đã từng gặp mặt người đàn ông trung niên này, hình như là một phó giám đốc của công ty Đông Du, khi đến công tác ở thành phố La Nam đã từng đến ra mắt Vương Tử Quân, cũng mời Vương Tử Quân hỗ trợ mình giải quyết vài vấn đề.
- Chào giám đốc Hà.
Vương Tử Quân nhớ rõ người đàn ông trung niên này họ Hà, thế nên cũng tiến lên bắt tay.
- Bí thư Vương, trước mặt ngài tôi nào dám xưng là cái gì là giám đốc, chỗ này gió lớn, mời ngài vào bên trong ngồi.
Giám đốc Hà tươi cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười thầm nghĩ, dù thế nào thì cũng thua người mà không nên thua trận. Bây giờ sự việc đã phát triển đến mức như vậy, dù mình rất muốn đi xuống, thế nhưng chính mình chỉ có thể nâng cao thì người bên dưới mới nhiệt tình cho được.
- Tốt, như vậy thì xem như quấy rầy giám đốc Hà.
Người ta thường thích nói chuyện với người tri kỷ, Vương Tử Quân nhìn giám đốc Triệu bên kia rồi nói:
- Mời anh đến chỗ giám đốc Hà ngồi một chút.
- Cám ơn bí thư Vương.
Giám đốc Triệu dùng giọng không quan tâm để đáp lời Vương Tử Quân.
Khi giám đốc Triệu chuẩn bị cất bước, tiếng còi xe hơi liên tục từ xa truyền đến, kèm theo âm thanh kèn xe hơi chính là những chiếc xe du lịch ba mươi chỗ.
- Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...
Khương Long Cương nhìn những chiếc xe du lịch xuất hiện như từ dưới đất chui lên, thế là không khỏi mở miệng lẩm bẩm. Trong làn xe kéo dài không dứt, ba chiếc xe của một hãng lữ hành Chiết Giang với bộ dạng bắt mắt đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
Những chiếc xe du lịch kia đến quá đột nhiên không những làm cho Khương Long Cương phải trợn mắt há mồm, ngay cả Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc cũng không kiềm nén được kích động. Chỉ hơn mười phút mà đã có bảy tám chiếc xe du lịch, nếu như mỗi chiếc hơn ba mươi người ngồi, chỉ sợ lúc này có hơn ba trăm người.
Hơn ba trăm du khách, chỉ tính tiền vé vào cửa đã hơn mười ngàn, hơn nữa du khách còn phải dùng cơm, mua sắm, đây là con số tiêu phí không nhỏ.
Lúc này thời gian vẫn đang còn sớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...