Dù bí thư Hào Nhất Phong nói không ít lời, thế nhưng lại chẳng khác nào không nói gì.
Phản ứng của bí thư Hào Nhất Phong cũng nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ chú trọng. Hôm nay hắn sẽ gặp mặt phó bí thư tỉnh ủy Đường Cảnh Ung, đáng lý phải gặp mặt từ ngày hôm trước, nhưng Đường Cảnh Ung những ngày này đang đi nghiên cứu khảo sát tình hình khắp tỉnh, tối qua mới quay về thành phố Sơn Viên.
Đường Cảnh Ung tuy đến tỉnh Sơn Nam một thời gian ngắn, thế nhưng lại là một thành viên không thể coi thường trong bố cục chính trị ở tỉnh Sơn Nam. Dù sao hắn cũng là phó bí thư tỉnh ủy nắm công tác tổ chức, thật sự có ưu thế hơn người.
Hơn nữa Đường Cảnh Ung là người có tác phong công tác cứng rắn, có vài điểm làm cho người ta phải hoảng sợ. Vương Tử Quân nghĩ đến vài lời nói của Kim Điền Lạc, đó là phó bí thư Đường Cảnh Ung đến nghiên cứu khảo sát một thành phố phía bắc tỉnh Sơn Nam, vì đối phương sắp xếp thức ăn tiếp đãi quá mức, thế là trực tiếp ngồi xe quay về tỉnh. Điều này làm cho hắn cảm thấy bí thư Đường này có hơi quá mức ở một vài phương diện.
Tuy Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng lại chưa từng nói ra. Đường Cảnh Ung có quan hệ không tệ với Lâm Trạch Viễn, sau khi Đường Cảnh Ung đi vào tỉnh Sơn Nam thì Lâm Trạch Viễn còn đặc biệt gọi điện thoại, yêu cầu hắn nhanh chóng giúp đỡ Đường Cảnh Ung triển khai mở rộng công tác ở tỉnh Sơn Nam.
Xét trên phương diện tâm lý thì Vương Tử Quân cực kỳ hy vọng có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với bí thư Đường Cảnh Ung, nhưng nhìn vào thái độ của phó bí thư tỉnh ủy, hắn căn bản cảm thấy bí thư Đường càng hy vọng mình là một cấp dưới biết nghe lời.
Người trong quan trường cực kỳ chú trọng khứu giác, có một số việc nếu khứu giác linh mẫn thì có thể đoán trước hoặc sớm biết rõ xu thế và kết quả sự việc. Như vậy anh sẽ chiếm được tiên cơ, sẽ sáng tạo ra cho chính mình một cơ hội để bình tĩnh đối phó. Với tính cách của Vương Tử Quân, sẽ không thể nào làm tượng phật bằng gỗ cho người ta thích làm gì thì làm, nhưng ít nhất hắn có thể biến báo để tận dụng tất cả khả năng phối hợp ăn ý với Đường Cảnh Ung.
Vương Tử Quân suy nghĩ về Đường Cảnh Ung, hắn đi đến phòng làm việc của thư ký ở bên ngoài phòng của bí thư Đường Cảnh Ung. Thư ký chính là người được bí thư Đường đưa đến Sơn Nam, tất nhiên sẽ là người có quan hệ không tầm thường.
- Chào bí thư Vương, bí thư Đường tạm thời có chút việc, mong anh chờ chút.
Thư ký Tiểu Lý đưa Vương Tử Quân vào phòng làm việc của mình, sau đó dùng giọng cẩn thận nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ ở phương diện này, dù sao đó cũng là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, tạm thời có việc cần xử lý là quá bình thường.
Thư ký tuy được Đường Cảnh Ung gọi là Tiểu Lý thế nhưng độ tuổi thật sự lại lớn hơn cả Vương Tử Quân, hắn vừa pha trà cho Vương Tử Quân vừa cười nói:
- Bí thư Vương, tên tuổi của ngài thật sự như sấm nổ bên tai tôi, khi đến tỉnh Sơn Nam thì bí thư Đường nhiều lần đề cập đến anh, nói rằng có một phụ tá đắc lực như ngài ra tay giúp đỡ, tất nhiên lãnh đạo sẽ thoải mái nhiều hơn.
Lời nói của thư ký Tiểu Lý giống như vô tình nhưng lại làm cho hai mắt Vương Tử Quân híp lại, đến vị trí của đối phương thì nhất định sẽ không dễ dàng mở miệng buôn chuyện với mình.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Ôi, trưởng ban Lý quá khiêm nhường rồi, nếu nói phụ tá đắc lực thì anh mới là đắc lực của bí thư Đường, khi tôi cần anh giúp đỡ, kính mong anh cũng đừng chối từ.
Thư ký Tiểu Lý cười ha hả hai tiếng, sau đó nhanh chóng mở miệng thay đổi chủ đề. Hai người nói đùa với nhau hơn mười phút, Tiểu Lý mượn cớ đi vào phòng của lãnh đạo, sau đó đi ra nói bên trong đã không còn ai, mời Vương Tử Quân đi vào.
Phòng làm việc của Đường Cảnh Ung chính là của Lưu Truyền Thụy năm xưa, nhưng lúc này dụng cụ văn phòng đều đã được thay đổi. Khi Vương Tử Quân đi vào phòng, Đường Cảnh Ung cũng không ngồi trên bàn làm việc, hắn đang ngồi pha trà trên ghế sa lông.
Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn khẽ vung tay lên vẫy vẫy:
- Tử Quân, đến đây ngồi.
Vương Tử Quân ngửi mùi hương trà nhàn nhạt, hắn khẽ ngồi xuống đối diện với Đường Cảnh Ung. Bí thư Đường vừa đặt ly trà đầy xuống trước mặt Vương Tử Quân vừa cười nói:
- Uống trà cần chậm rãi thưởng thức, con người của tôi ăn cơm không quá chú ý, thế nhưng lại chú trọng chuyện dùng trà.
Vương Tử Quân mỉm cười khen bí thư Đường Cảnh Ung hai câu, sau đó Đường Cảnh Ung cười nói:
- Tử Quân, cậu đến vì sự kiện thành phố trọng tâm sao?
- Đúng vậy, bí thư Đường, sự kiện thành phố trọng tâm quá lớn, tôi là bí thư thị ủy La Nam, vì sao không đứng lên phất cờ hò reo cho mình được?
Vương Tử Quân cảm thấy có chút bất ngờ vì tình huống đi thẳng vào vấn đề của Đường Cảnh Ung, nhưng hắn vẫn mở miệng mỉm cười nói.
Đường Cảnh Ung tiếp nhận văn kiện của Vương Tử Quân rồi nhìn thoáng qua, sau đó mới cười:
- Thành phố La Nam phát triển kinh tế rất tốt, hơn nữa có tiềm lực lớn, dù có chút khiếm khuyết nhưng tôi cảm thấy cũng đủ tiến lên làm thành phố trọng tâm phía nam.
- Cám ơn bí thư Đường, lời nói khẳng định của ngài thật sự làm cho tôi cảm thấy tin tưởng hơn gấp trăm lần.
- Không có lòng tin là không được, thế nhưng chỉ có lòng tin thôi thì vẫn không xong.
Đường Cảnh Ung khẽ cười rồi nói tiếp:
- Phương diện cạnh tranh vị trí thành phố trọng tâm lần này, tỉnh ủy chủ yếu nhìn về phía nam trong tỉnh. Nói ra thì tình hình phát triển kinh tế của các thành phố phía nam khá tương đồng, tuy thành phố La Nam có chút ưu thế, nhưng lại là trở ngại lớn ở phương diện địa lý.
- Tôi thấy các thành phố khác cũng có chuẩn bị rất tốt, đặc biệt là hạng mục của công ty Thần Huy, càng làm cho bọn họ có thêm nhiều cơ hội. Tuy nhiều đồng chí còn chưa tỏ thái đội rõ ràng ở phương diện xác định thành phố trọng tâm ở phía nam, nhưng theo tôi dự đoán, có nhiều đồng chí có khuynh hướng về thành phố Tam Hồ.
Đường Cảnh Ung dù nói đến phản ứng của những người khác, thế nhưng nói như vậy rõ ràng là gây áp lực cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó cuồi cười nói:
- Bí thư Đường cứ yên tâm, thành phố La Nam nhất định sẽ cho ra thành tích của mình, sẽ cho tỉnh ủy thấy thành phố La Nam mới thật sự là lựa chọn tốt nhất cho vị trí trọng điểm phía nam.
- Tôi sẽ dõi mắt chờ mong.
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì cười nói:
- Tôi nghe anh Trạch Viễn nói cậu là người giỏi sáng tạo kỳ tích, như vậy thừa cơ hội lần này, tôi sẽ kiểm nghiệm xem lời nói của anh Trạch Viễn có phải là khoa trương hay không.
Đường Cảnh Ung nhìn theo hình bóng của Vương Tử Quân rời khỏi phòng, hai hàng chân mày khẽ chớp chớp. Hắn nâng ly trà lên, sau đó lại đặt xuống rồi quay người đi về phía bàn làm việc của mình.
Tiểu Lý tiễn chân Vương Tử Quân, sau đó hắn đi vào phòng làm việc của Đường Cảnh Ung, lại tiếp tục châm trà cho lãnh đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...