- A a a...
Đứa bé chợt tỏ ra có chút uất ức, nó liều mạng vung vẫy tay chân, bàn tay nhỏ bé lại liên tục đẩy quyển sách trong tay Vương Tử Quân, tỏ ý không muốn đi tìm người.
Vương Tử Quân cười ha hả với biểu hiện của con trai, không biết vì sao mà con trai lại rất sợ mẹ là Mạc Tiểu Bắc, lại rất thân cận với mình.
Mạc Tiểu Bắc tuy đang ở trong nhà bếp nhưng tâm tư lại đặt trên người của hai cha con Vương Tử Quân, lúc này thấy hắn yêu sách còn hơn con trai, thế là không khỏi trừng mắt lên.
Thấy Mạc Tiểu Bắc đi ra, con trai đang chơi đùa với Vương Tử Quân đã nhảy vào lòng mẹ, dù Vương Tử Quân có hô hào thế nào cũng không quan tâm.
- Con trai, có muốn đi chơi với Tiểu Yến Tử không? Bố đưa con đi tìm chị ấy chơi nhé?
Khi thấy dùng đủ mọi chiêu thức mà không dụ được con trai, Vương Tử Quân nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó chợt có ý hay.
Tiểu Yến Tử là một cô bé gái ở trong khu nhà thị ủ, lớn hơn con trai Vương Tử Quân một tuổi, trắng trẻo xinh xắn, là bạn tốt của con trai hắn.
Khi nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến Tiểu Yến Tử, Tiểu Bảo Nhi chợt mở miệng i a vui sướng, sau đó vung vẫy hai bàn tay, muốn bố ôm lấy mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai, hắn chuẩn bị ôm con vào lòng. Nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện tốt kế hoạch của mình thì vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh này mà khẽ nhíu mày, tuy hắn là người biểu hiện dễ gần ở thành phố La Nam, thế nhưng dù thế nào cũng có chút quy củ không thể phá hư, trong đó quan trọng nhất chính là không muốn mang công tác về nhà.
Thật ra đây chính là ngăn chặn người ta đến nhà quà cáp.
Lúc bắt đầu còn có người không nhìn rõ, nhưng sau vài lần Vương Tử Quân tỏ ra lãnh đạm, đặc biệt là quyền uy của bí thư Vương ngày càng lớn, đám người đến nhà bí thư Vương bàn công tác ngày càng ít.
Tiểu Na nhan chóng chạy ra mở cửa, thầm nghĩ người này thật sự không may mắn. Sau khi chạy ra mở cửa, nàng lại phải khẽ chào một câu “ chủ tịch Hà! “
- Chào Tiểu Na!
Hà Khởi Duệ cười hì hì đi vào, trong tay còn có một món đồ chơi.
Vương Tử Quân thấy Hà Khởi Duệ vào nhà, hắn ôm con trai đi đến.
- Bí thư Vương, đáng lý ra buổi tối cũng không nên quấy rầy ngài, nhưng sự việc quá lớn, tôi đành phải đi đến.
Tuy đã là quyền chủ tịch thành phố La Nam nhưng Hà Khởi Duệ vẫn bày ra vị trí chính đáng của mình. Hắn hiểu sở dĩ mình tiến lên làm quyền chủ tịch thành phố La Nam, được tỉnh ủy thông qua, tất cả là vì bí thư Vương ra tay quyết định.
Nếu như không có sự giúp đỡ của bí thư Vương, vị trí chủ tịch thành phố La Nam cũng không đến lượt Hà Khởi Duệ. Sau khi tiến nhận vị trí chủ tịch thành phố, hắn biết một phương trời rộng mở đang chờ đón mình phía trước, tất nhiên nếu muốn mở ra phương trời đó, hắn phải có được sự giúp đỡ của bí thư Vương.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Buổi tối tôi cũng không có chuyện gì, có một người bạn gửi đến chút trà ngon, vừa vặn có thể mời anh nếm thử.
- A a a a...
Con trai giống như tức giận vì Vương Tử Quân không chịu quan tâm đến mình.
- Cháu trai, cười một cái xem nào, cười một cái thì cái này sẽ là của cháu.
Hà Khởi Duệ cầm món đồ chơi trong tay quơ quơ qua lại với Tiểu Bảo Nhi.
Tiểu Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào món đồ chơi, thế nhưng lại tỏ ra không chút hứng thú, nó vẫn tiếp tục i a loạn lên với Vương Tử Quân.
Biết con không ai bằng cha, Vương Tử Quân nhìn thấy con trai tỏ ra kháng nghị, thế là cười ha hả nói:
- Tiểu Na, cô đưa Tiểu Bảo Nhi đi tìm Tiểu Yến Tử đi.
Tiểu Na cười cười tiếp nhận Tiểu Bảo Nhi trong lòng Vương Tử Quân, sau đó đi ra bên ngoài. Lúc này Mạc Tiểu Bắc cũng đi đến bắt chuyện với Hà Khởi Duệ, sau đó đi về phòng ngủ.
Hà Khởi Duệ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hương trà bùng lên làm cho căn phòng đầy ấm áp. Hà Khởi Duệ nhìn tủ sách trong phòng, hắn nói chuyện vài ba câu với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:
- Bí thư Vương, anh có nghe nói gì chưa? Trong tỉnh đang xác định vài thành phố trọng tâm, dùng nó để thúc đẩy kinh tế toàn tỉnh tiến lên tầm cao mới.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Hà Khởi Duệ có được tin tức này cũng không có gì là ngạc nhiên, vì trong quan trường căn bản không thể giữ được bí mật chính là những việc xem như bí mật. Dù sao đều là người, ai mà không có năm sáu bạn bè? Chỉ cần một người được biết, căn bản sẽ thông báo cho những người bạn của mình.
Dù tỉnh Sơn Nam còn chưa có bất kỳ công văn nào về sự kiện này, thế nhưng các cán bộ lãnh đạo khắp tỉnh đều biết.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy tiến lên làm thành phố trọng tâm là cực kỳ tốt đối với thành phố La Nam, cơ hội này khó thể bỏ qua được. Chúng ta không quan tâm đến các thành phố trọng tâm của ba hướng trong tỉnh, thế nhưng thành phố La Nam chúng ta phải cố gắng tranh thủ tiến lên làm trọng tâm của phía nam.
Vương Tử Quân hiểu rõ lời nói của Hà Khởi Duệ, hắn càng hiểu vì sao Hà Khởi Duệ lại tích cực như vậy. Dù Hà Khởi Duệ được đề bạt từ vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố, dù nhìn qua cũng xem như cực kỳ hợp lý, nhưng ở bên cạnh có phó bí thư Trương Hợp Tuân, điều này làm cho Hà Khởi Duệ cảm thấy có chút khó đứng vững bàn chân.
Hà Khởi Duệ muốn theo sát tiến độ của Vương Tử Quân, hơn nữa còn muốn làm ra thành tích để người ta lau mắt nhìn. Tất nhiên Vương Tử Quân càng muốn giúp đỡ tâm lý này của Hà Khởi Duệ.
- Nếu thành phố La Nam trở thành trọng tâm phía nam, như vậy sẽ có ý nghĩa rất lớn. Nếu như chúng ta muốn giành được vị trí này, càng giải bài toán khó với nhân dân thành phố. Chuyện này không những phải đẩy mạnh tác động với lãnh đạo tỉnh, chúng ta còn phải phân công hợp tác, cố gắng nắm cơ hội trong tay, đề ra phương án đẩy mạnh phát triển thành phố trọng tâm làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, tôi giao nhiệm vụ này cho anh.
Vương Tử Quân nói làm cho hai mắt Hà Khởi Duệ chợt sáng lên, vốn hắn chỉ muốn là một người trợ thủ tốt dưới sự lãnh đạo của Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân lại tiến hành phân công, để cho hắn là người tự tạo phương án cho sự kiện lần này.
Phải biết rằng phối hợp với lãnh đạo tuy quan trọng nhưng lại không thể nào nói ra, với quyền uy của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, dù là phân công thứ gì thì Hà Khởi Duệ cũng phải nhận lời, sau đó làm cho xong. Bây giờ Vương Tử Quân lại ném công tác quan trọng và nặng nề cho mình, làm cho Hà Khởi Duệ cực kỳ bội phục.
- Bí thư Vương, nếu không tôi sẽ lên tỉnh báo cáo, ngài phụ trách cho ra phương án xây dựng thành phố trọng tâm?
Hà Khởi Duệ có chút do dự, hắn trầm giọng nói.
Hà Khởi Duệ biết rất rõ, chính mình có thể tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, cũng không phải vì có thường ủy tỉnh ủy nhìn trúng, mà là vì Vương Tử Quân coi trọng mình. Thế cho nên lúc này hắn phải cố gắng công tác, sau đó ném vinh dự về cho lãnh đạo.
- Được rồi, cứ làm theo phân công của tôi, tôi sẽ đi nói với lãnh đạo tỉnh.
Vương Tử Quân khoát tay cười nói:
- Ở phương diện thiết kế xây dựng phương án thành phố trọng tâm, La Nam nhất định phải nắm chặt các phương diện nhân văn, an cư, hạnh phúc, phú cường làm cơ sở, phải hoàn thiện phương án của mình.
Hà Khởi Duệ lấy giấy bút nhanh chóng ghi chép lại lời nói của Vương Tử Quân. Trước khi hắn đến thì chỉ có ý nghĩ mơ hồ, thế nhưng lời nói của Vương Tử Quân lúc này lại làm hắn cảm thấy thấu hiểu, đặc biệt là các phương diện an cư hạnh phúc, hắn thật sự chưa từng nghĩ qua điều này.
- Chủ tịch Khởi Duệ, tôi chỉ có một chút ý kiến sơ lược và mơ hồ, công tác cụ thể cần chúng ta cùng nhau thương thảo mới xong được.
Vương Tử Quân nhìn Hà Khởi Duệ vung tay ghi chép, hắn chợt khoát tay nói.
- Bí thư Vương, tuy ngài chỉ thuận miệng nói ra, thế nhưng tôi cảm thấy rất mới lạ, hơn nữa rất phù hợp với hiện trạng và sự phát triển của thành phố La Nam.
Hà Khởi Duệ vừa ghi chép vừa thuận miệng đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...