Vào niên đại mà toàn dân đều thích giải trí, thứ được mọi người thích nhất là khiêu vũ, sau đó là đánh bài, mà trò đánh bài càng xem như nổi tiếng ở tỉnh Sơn Nam.
Vì vậy Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó cười ha hả nói:
- Bí thư Nhất Phong, nói chuyện thường làm cho người ta sinh ra trạng thái ngủ gà ngủ gật. Không bằng thế này, mọi người đều nói ngài tố chất cao, đánh bài có quái chiêu. Không bằng để cho chúng ta biết về trình độ đánh bài của ngài, vừa đề cao kỹ thuật đánh bài, vừa thuận tiện tiêu khiển, trò chuyện.
Đánh bài rất lưu hành trong tỉnh Sơn Nam, từ ông già sáu bảy mươi cho đến đứa bé bảy tám tuổi đều là cao thủ. Nhưng đánh bài cần có bốn người, Vương Tử Quân nhìn thì có vẻ thuận theo lời đề nghị của Hào Nhất Phong, thế nhưng thực tế lại không cho bí thư Hào cơ hội nói chuyện với mình.
Hào Nhất Phong cũng không có biểu hiện gì khác biệt, lão vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị giải trí của Vương Tử Quân. Nhưng Quan Vĩnh Hạ là người quen thuộc bí thư Hào Nhất Phong, hắn chợt thấy khóe miệng bí thư có chút hơi run.
Vương Tử Quân này thật sự đạp lên thể diện của người khác, được một tấc muốn tiến lên cả mét. Quan Vĩnh Hạ càng thêm tức giận, hắn hận không thể mở miệng trách mắng tên bí thư thị ủy kia một trận, thế nhưng ngay sau đó lại cố gắng áp chế lửa giận vào lòng. Lúc này Vương Tử Quân đứng trên xu thế thắng cuộc, Hào Nhất Phong còn phải cúi đầu ba phần, huống hồ là Quan Vĩnh Hạ.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng có việc cần cầu người, không phải là Vương Tử Quân muốn cầu cạnh bọn họ.
Lãnh đạo muốn đánh bài tất nhiên sẽ rất đơn giản, chỉ sau hai ba phút nhân viên phục vụ đã đưa đến hai bộ bài đặt trên một tấm vải tơ màu xanh.
Hào Nhất Phong và Vương Tử Quân là người đề nghị đánh bài, tất nhiên cùng tiến lên sân khấu. Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, tất nhiên sẽ không chịu nhường ai, còn lại một tay, tất nhiên sẽ được chọn từ đám thường ủy thị ủy La Nam.
Vương Tử Quân nhìn thấy Hào Nhất Phong không nói lời nào, biết rõ lãnh đạo cho mình chọn người. Hắn cũng không khách khí mà nhìn qua Trương Hợp Tuân rồi nói:
- Bí thư Trương, anh đến đây đi. Tôi nói cho anh biết, lần này đánh bài với lãnh đạo, anh cũng không thể nhường, nếu để cho tôi thua thảm hại, tôi sẽ bắt anh phải mời khách.
Trương Hợp Tuân tuy rất tình nguyện thân cận với lãnh đạo, thế nhưng lúc này hắn cũng không muốn tham dự. Có bí thư tỉnh ủy ngồi ở chỗ này, có mấy người có thể thoải mái ứng phó tự nhiên? Đây không phải là giải trí, rõ ràng là chịu tội.
Trương Hợp Tuân nghĩ như vậy nhưng vẫn phải tham gia, khi còn đi học, nếu giáo viên bắt anh phải tham gia hoạt động nào đó, anh căn bản có thể lựa chọn không tham gia, giáo viên nhiều lắm là cảm thấy anh là người hướng nội, không thích náo nhiệt; nhưng trên quan trường nếu như lãnh đạo đã bỏ ra cái giá của mình để chủ động gọi tên anh, đây là muốn vui mừng cùng nhân dân, nếu như anh không tích cực phối hợp, rõ ràng là người non nớt.
Không phải là cái gì khác, chỉ cần anh là người luôn cầu tiến thì cũng phải nắm bắt cơ hội lần này. Thử nghĩ mà xem, làm một cấp dưới trung thành tận tụy, nếu như không làm được yêu cầu nhỏ nhất là nói gì nghe nấy, như vậy thì sao có thể chiếm được hảo cảm của lãnh đạo.
Vì vậy Trương Hợp Tuân căn bản chỉ có thể gật đầu thuận theo lời đề nghị của Vương Tử Quân, căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Ván bài bắt đầu, các vị thường ủy thị ủy khác rời khỏi phòng. Đánh bài đôi dù là do Vương Tử Quân mở miệng đề nghị, thế nhưng hắn cũng không quá tinh thông đấu pháp. Hào Nhất Phong và Quan Vĩnh Hạ lại phối hợp rất ăn ý, chỉ sau vài ván đã đánh cho Vương Tử Quân và Trương Hợp Tuân phải tan rã khốn khổ.
Lại tiếp tục một ván, Quan Vĩnh Hạ cầm bài tốt trong tay, hắn nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Vương Tử Quân, sau đó cười hì hì nói:
- Bí thư Vương, lần này sợ rằng các người sẽ phải thua thôi.
- Ôi, tôi vốn cho rằng lãnh đạo suốt ngày bận rộn, cho dù biết đánh bài thì cũng không quá hay, cũng chỉ ngang bằng với tôi mà thôi. Không ngờ sau vài ván thì không phục không được.
Vương Tử Quân thở dài, trong tay là một thế bài xấu, thế là không khỏi liên tục thở dài.
Hào Nhất Phong cười cười nói:
- Đánh bài thắng thua chỉ là may mắn mà thôi, một người có kỹ thuật tốt cũng không thể cứ mãi đánh thắng. Có đôi khi một người nắm bài tốt trong tay nhưng lại không thắng, cho dù thắng cũng không lấy được lợi ích lớn nhất.
Vương Tử Quân có thể nghe ra ý nghĩa lời nói của bí thư Hào Nhất Phong, Quan Vĩnh Hạ cũng có thể nghe và hiểu, ngay cả Trương Hợp Tuân đang chú ý xếp bài của mình cũng nghe ra vấn đề. Càng nghe ra vấn đề thì Trương Hợp Tuân lại càng run sợ, bí thư Vương kéo mình vào sự kiện này, thật sự là khốn khổ.
Nhưng Trương Hợp Tuân lại rất bội phục Vương Tử Quân, những tình huống xảy ra trong vài ngày qua liên tục lóe lên trong đầu hắn. Vương Tử Quân không những nghịch thế tiến lên, lại liên tục vận tác làm cho ngay cả bí thư Nhất Phong cũng phải cúi đầu, thủ đoạn này thật sự đáng cho mình học tập.
- Bí thư Nhất Phong nói rất đúng, hèn gì mọi người nói đánh bài cũng có lợi, xem ra cần phải có đầu óc mới được. Xem ra sau này tôi phải chú trọng học hỏi thêm kỹ thuật của ngài mới được.
Vương Tử Quân vừa đánh bài vừa cười hì hì nói.
- Cậu muốn học chỉ cần giao đầy đủ học phí, tôi khẳng định sẽ tình nguyện làm giáo viên cho cậu.
Hào Nhất Phong nói rồi quay sang Quan Vĩnh Hạ:
- Vĩnh Hạ, lần này bài của anh lại quá đẹp, cũng đừng nên ép Tiểu Vương như vậy, đây là tổn thất quá lớn.
- Có câu giết người mười ngàn tự hủy tám ngàn, lần này dù chúng ta thắng, thế nhưng thật sự cũng có nổi khổ của mình.
Hào Nhất Phong chỉ vào thế bài của Quan Vĩnh Hạ rồi cười ha hả nói.
Tuy Hào Nhất Phong mở miệng nói đến thế bài của Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng Quan Vĩnh Hạ hiểu đây là Hào Nhất Phong mượn đề tài để nói về mình. Bí thư Nhất Phong nói cho Vương Tử Quân biết, không cần phải làm những chuyện quá tổn hại đến mình.
Vương Tử Quân cũng nghe rõ lời nói của bí thư Hào Nhất Phong, hắn là người trong cuộc, hắn hiểu Hào Nhất Phong đang nghĩ gì.
Bốn người đánh bài đến hai giờ chiều, kết quả cuối cùng là nhóm Hào Nhất Phong chiến thắng toàn diện. Quan Vĩnh Hạ nhìn những lá bài trên mặt bàn, sau đó nhìn thoáng qua Hào Nhất Phong, hắn kéo Trương Hợp Tuân nói:
- Bí thư Trương, tôi có chút mệt mỏi, anh đưa tôi về phòng nghỉ ngơi nhé.
Trương Hợp Tuân vốn đã cảm thấy rất mệt mỏi, đã sớm cảm thấy cực kỳ khổ sở, bây giờ nghe Quan Vĩnh Hạ mời, hắn nào dừng lại? Nhanh chóng cùng Quan Vĩnh Hạ rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nhìn cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, lão cũng không mở miệng, chỉ cầm một gói thuốc lên, rút ra cho mình một điếu, sau đó ném cho Vương Tử Quân một điếu.
Vương Tử Quân dùng bật lửa đốt thuốc cho Hào Nhất Phong, sau đó châm lửa cho mình, hai người bắt đầu hút khói nhả sương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...