Dù Tần Vũ Hải có tổn thất ở phương diện thực quyền, thế nhưng cấp bậc hành chính lại tăng tiến. Nếu như không phải là Vương Tử Quân đến thành phố La Nam, hơn nữa lại làm cho gió mây ở đây biến đổi, biết đâu Tần Vũ Hải đã rời khỏi hội đồng nhân dân thành phố và xuống tuyến dưới làm lãnh đạo đứng đầu quận huyện rồi.
Tuy Kim Điền Lạc thật sự không thích Tần Vũ Hải, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Vũ Hải đến đấy à, mời anh ngồi.
Tần Vũ Hải chú ý ngồi xuống đối diện với Kim Điền Lạc, sau đó hắn nói:
- Đến lúc này mà thư ký trưởng Kim vẫn còn chưa nghỉ ngơi, tôi thấy trong văn phòng thị ủy này thì ngài là người khổ cực nhất.
Kim Điền Lạc thật sự nghe được rất nhiều lời nịnh nọt như thế này, hắn biết rõ Tần Vũ Hải đến đây cũng không phải chỉ là nói những lời nịnh nọt mà thôi. Hắn khẽ gật đầu nhìn Tần Vũ Hải, sau đó dùng giọng tùy ý nói:
- Chủ nhiệm Tần, anh đến tìm tôi có việc gì sao?
- Thư ký trưởng Kim, điều này...Là thế này, chủ tịch Trình bây giờ cứ mãi giam mình trong nhà, khối hội đồng nhân dân như rắn mất đầu, rất nhiều sự việc chồng chất lên nhau.
Tần Vũ Hải vừa nói vừa dùng ánh mắt bức thiết nhìn Kim Điền Lạc.
“ Người này có ý gì? “
Trong đầu Kim Điền Lạc chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, thế nhưng biểu hiện lại cực kỳ bình tĩnh. Dù sao quyền chủ động bây giờ cũng nằm tron tay hắn, không phải hắn thích vân vê Tần Vũ Hải thế nào cũng được sao?
- Các vị phó chủ tịch hội đồng nhân dân đã thương lượng với nhau, đều cảm thấy các thành phố khác là bí thư thị ủy kiêm chủ tịch hội đồng nhân dân, anh xem có nên đề nghị với bí thư Vương, để cho bí thư Vương tiếp nhận sự việc ở hội đồng nhân dân thành phố được không?
Tần Vũ Hải xoa xoa tay, hai mắt lóe lên cái nhìn cấp bách.
Tuy Tần Vũ Hải nói có vài vị phó chủ tịch đã thương lượng với nhau, nhưng Kim Điền Lạc thật sự không tin, hắn biết rõ đây là Tần Vũ Hải vì muốn dựa vào Vương Tử Quân mà dâng lên vị trí của chủ tịch Trình Tự Học.
Kim Điền Lạc nghĩ đến tình huống năm xưa Tần Vũ Hải theo sát Trình Tự Học, bây giờ lại có hành vi như vậy, thế là trái tim không khỏi băng giá. Nhưng sự việc này hắn căn bản không thể làm chủ được, vì ảnh hưởng của nó là khá lớn.
- Chủ nhiệm Tần, chuyện này chúng tôi sẽ báo cáo sau khi bí thư Vương quay về.
Kim Điền Lạc nói giống như không quan tâm:
- Nhưng chuyện này không thể thông qua sớm được, vừa rồi văn phòng tỉnh ủy có gọi điện thoại thông báo, bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong sẽ đến tham gia hoạt động giới thiệu sản phẩm Huyền Lộ Dịch của công ty Bất Lão Khang, thế nên hai ngày tới thành phố La Nam rất bận rộn.
- Bí thư Nhất Phong đến thành phố chúng ta sao? Thật sự là chuyện lớn cho cả La Nam.
Tần Vũ Hải có chút trầm ngâm, sau đó nói tiếp:
- Thư ký trưởng Kim, nếu thị ủy có gì bận rộn, anh có thể sai khiến tôi. Tuy chuyện lớn tôi làm không xong, thế nhưng những chuyện lặt vặt thì hoàn toàn có thể.
Kim Điền Lạc thầm cười lạnh, lúc này Trình Tự Học đang làm tang vợ, trong nhà rối loạn, anh lại trở thành kẻ thanh nhàn. Nhưng hắn càng cảm thấy khinh thường Tần Vũ Hải thì càng không bộc lộ ra bên ngoài.
Tần Vũ Hải tuy rất muốn nói thêm vài ba câu với Kim Điền Lạc, thế nhưng Kim Điền Lạc giống như không có tâm tư trò chuyện với hắn. Sau khi nói thêm vài ba câu thì hắn ngượng ngùng rời khỏi phòng làm việc của thư ký trưởng Kim.
Kim Điền Lạc nhìn Tần Vũ Hải bỏ đi mà không khỏi nghĩ đến Trình Tự Học. Năm xưa Trình Tự Học uy phong thế nào ở thành phố La Nam, bây giờ lại là tường đổ mọi người cùng đẩy. Thậm chí ngay cả người thân cận nhất là Tần Vũ Hải cũng vì tương lai của chính mình mà đâm đao sau lưng lãnh đạo.
Kim Điền Lạc dù cảm thán nhưng chuyện quan trọng nhất đối với hắn lúc này chính là chuẩn bị tất cả công tác cho tình huống bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong đến tham gia sự kiện giới thiệu Huyền Lộ Dịch của công ty Bất Lão Khang. Dù Kim Điền Lạc có vài suy đoán ở sự kiện bí thư Nhất Phong đến thành phố La Nam, thế nhưng bí thư Vương căn bản chưa cho ra bất kỳ chỉ thị gì, vì vậy hắn căn bản không dám tỏ ra lơ là trước sự kiện này.
Dù sao người đến cũng là bí thư tỉnh ủy.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kim Điền Lạc dừng bút trong tay, hắn nhìn thoáng qua số máy gọi đến, sau đó khẽ nghe máy.
- Chào thư ký trưởng, tôi là Sở Vân Sướng, ngài có bận rộn gì không? Tôi có chuyện cần báo cáo với anh.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của phó thư ký trưởng Sở Vân Sướng của văn phòng khối chính quyền thành phố.
Sau khi Lý Quý Niên rời đi thì khối chính quyền thành phố La Nam cũng có nhiều thay đổi, thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền cùng đi theo đến sở tài nguyên môi trường để phục vụ Lý Quý Niên, bây giờ trong số các phó thư ký trưởng của văn phòng khối chính quyền thành phố, Sở Vân Sướng là một người có quyền lực nhất.
Kim Điền Lạc cũng không có giao tình gì tốt đẹp với Sở Vân Sướng, hai người chỉ là có chút quen biết mà thôi. Lúc này Sở Vân Sướng gọi điện thoại đến, có lẽ không phải vì vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố. Rất nhiều người nhìn vào vị trí này, trước đó lại có nhiều người có quan hệ tốt với Lục Ngọc Hùng, dù sao thì thư ký trưởng cũng phải theo chân chủ tịch thành phố, nếu Lục Ngọc Hùng, là chủ tịch thành phố La Nam, như vậy sẽ thích dùng người nhà hơn.
Nhưng Lục Ngọc Hùng lại bỏ chạy, điều này làm cho vô số người cảm thấy thất lạc, nhưng lại làm cho nhiều người cảm thấy có hy vọng.
Kim Điền Lạc không muốn nhúng tay vào sự kiện này, vì căn bản cũng không thể nào quyết định được, chỉ có chủ tịch thành phố mới quyết định được mà thôi.
- Anh đến đây đi, tôi đang ở trong phòng.
Quan Vĩnh Hạ có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói về phía bên kia.
Vài phút sau tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vân Sướng đi vào trong phòng. Sở Vân Sướng là người cao lớn, mặt mũi tuy bình thường nhưng lại là một trong những người phong độ nhẹ nhàng có tiếng trong khối chính quyền thành phố La Nam.
- Chào thư ký trưởng.
Sở Vân Sướng cũng không lập tức ngồi xuống mà đi đến đứng trước mặt Kim Điền Lạc, sau đó mở miệng chào hỏi rất quy củ.
Tuy Sở Vân Sướng là Kim Điền Lạc cùng là thư ký trưởng, thế nhưng hai người lại có sự khác biệt lớn. Sở Vân Sướng là thư ký trưởng với cấp bậc chính cục, nhưng căn bản không phải cùng một bậc với thư ký trưởng Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc cười cười với Sở Vân Sướng:
- Anh Sở, đến nơi này thì anh cũng đừng đứng, mời anh ngồi.
Kim Điền Lạc vừa nói vừa chỉ xuống chiếc ghế đối diện với mình.
Sở Vân Sướng ngồi nửa mông trên ghế, hắn chú ý nói:
- Thư ký trưởng, có một công tác cần báo cáo với anh.
- Anh Sở, anh có lầm không, công tác của anh thì có thể báo cáo với chủ tịch Hà, chỗ này của tôi cũng không dám nghe báo cáo của khối chính quyền được.
Kim Điền Lạc nói rồi dùng giọng vui đùa nói:
- Chỉ sợ chủ tịch Khởi Duệ sẽ có ý kiến.
- Thư ký trưởng, là chủ tịch Hà bảo tôi báo cáo với anh.
Sở Vân Sướng cười cười nói tiếp:
- Chúng tôi vừa nhận được thông báo của các đồng chí văn phòng khối chính quyền tỉnh, nói là chủ tịch Thạch sẽ đến nghiên cứu thị sát La Nam, chủ tịch Hà nói tôi báo cáo với anh, mong anh cho ra ý kiến, sắp xếp công tác tiếp đãi.
Thạch Kiên Quân lại đến, Kim Điền Lạc vừa rồi đã đủ nhức đầu với Hào Nhất Phong, lúc này lại cảm thấy đầu óc nở lớn. Tuy Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, không phải là phương diện mà một vị thư ký trưởng thị ủy như Kim Điền Lạc quá quan tâm lo lắng, thế nhưng thực tế thì dù là bí thư thay chủ tịch tỉnh đến, thư ký trưởng văn phòng thị ủy đều phải ra mặt xử lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...