- Nửa giờ là được.
Cục trưởng Liêu rất nắm chắc sự việc, dù sao đã xác định được vị trí, những công tác còn lại khá đơn giản. Hắn thật sự có hứng thú với chủ tịch Lục Ngọc Hùng, thầm nghĩ người này đúng là, vừa mới được đề bạt làm chủ tịch thành phố thì đã nhếch đuôi lên, không nhận điện thoại của người nào khác, anh muốn làm gì vậy?
Nghe nói sẽ hoàn thành sau nửa giờ thì Hứa Tiền Giang càng thêm hài lòng, sau khi khuyến khích công tác của cục công an một phen, cuối cùng lão nói:
- Tiểu Liêu, chuyện này chú ý giữ bí mật.
Cục trưởng Tiểu Liêu tỏ ra rất thỏa mãn, hắn kính cẩn đồng ý một tiếng, Hứa Tiền Giang cúp điện thoại.
- Có chuyện cứ tìm cục công an, những lời này thật sự không sai, nửa giờ sau chúng ta sẽ được gặp Lục Ngọc Hùng. Tiên Vi, cậu thấy đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút cơm.
Hứa Tiền Giang nói đói thì Quách Tiên Vi cũng thật sự thấy đói bụng, bây giờ Hứa Tiền Giang mời cơm, tất nhiên Quách Tiên Vi cầu còn chưa được. Thế là hắn gọi điện thoại cho phòng trực ban của phòng tổ chức tỉnh ủy, để bọn họ đưa cơm đến.
Khi hai người Hứa Tiền Giang đang dùng cơm, một nhóm nhân viên tra xét khẩn cấp của cục công an tỉnh đi đến một căn nhà. Tuy trước Hứa Tiền Giang hy vọng sự kiện được giữ bí mật, thế nhưng là một người của công chúng, số điện thoại của Lục Ngọc Hùng thật sự không lừa được đám cảnh sát thần thông quảng đại, thế cho nên bọn họ nhanh chóng biết được người mình đang cần tìm là chủ tịch Lục Ngọc Hùng.
- Đội trưởng, anh nói xem nếu chúng ta gõ cửa đi vào, bí thư Lục Ngọc Hùng đang ngủ với tình nhân, chúng ta phải làm gì?
Người nào bị kéo ra khỏi chăn vào lúc nửa đêm thì trong lòng rất oán giận, đám cảnh sát lúc này cũng là như vậy, thé cho nên mới mở miệng nói lời trêu chọc.
- Được rồi, không nói đùa, gõ cửa đi.
Đội trưởng vung tay lên rồi trầm giọng nói.
Vì thân phận của Lục Ngọc Hùng, vì vậy lúc đầu đám cảnh sát gõ cửa rất khẽ. Nhưng tiếng gõ cửa như vậy căn bản không được bí thư Lục Ngọc Hùng đáp lại, đừng nói là mở cửa, thậm chí còn không nghe thấy âm thanh nào.
Sau ba phút gõ cửa, tên đội viên nhìn đội trưởng của mình. Lúc này đội trưởng cũng chau mày, hắn nhìn về phía tên cảnh sát đội viên, sau khi trầm ngâm giây lát thì nói:
- Gõ cửa mạnh vào.
- Cốc cốc cốc.
Tên cảnh sát đội viên thật sự có ý kiến với Lục Ngọc Hùng, sau khi nghe đội trưởng cho ra chỉ thị thì cũng không tiếp tục khách khí, hắn dùng sức gõ cửa. Đừng nói là người trong phòng, thậm chí là người trên lầu cũng nghe thấy rõ ràng.
Nhưng đáp lại vẫn không có âm thanh nào, vẫn không ai trả lời. Sau vài chục lần gõ cửa, trong phòng không có ai lên tiếng đáp trả, ngược lại còn làm cho một ông lão trên lầu sinh ra chú ý.
Ông lão vốn rất tức giận, dù sao đang ngủ lấy lại sức thì bị đánh thức, sau khi bừng tỉnh mới biết người ta không phải đang gõ cửa nhà mình.
- Các anh gõ cửa tìm ai? Có biết...
Ông lão vốn đang định mắng kẻ nào đó gõ cửa quá lớn ảnh hưởng đến người khác, nhưng sau khi thấy người gõ cửa là một đám cảnh sát, vẻ mặt lão tốt hơn rất nhiều, cũng không nói ra câu tiếp theo.
- Chào bác, chúng cháu đang làm việc.
Vị đội trưởng kia rất có kinh nghiệm đối diện với quần chúng, hắn cảm thấy nhiều một việc không bằng ít đi một việc. Hắn vừa nói vừa đi lên lầu, bây giờ bọn họ đang đi tìm người, vì sao lại bỏ qua một nhân chứng tốt như thế kia? Hắn đi lên cười nói:
- Chào bác, cháu muốn hỏi bác từng gặp qua người nhà này chưa?
- Tôi chưa từng gặp người nhà này, tôi ở đây đã được năm năm, còn chưa từng gặp người nhà này.
Ông lão cho ra một đáp án, sau đó giống như nghĩ đến vấn đề gì đó:
- Có phải nhà này phạm pháp gì không?
Đội trưởng kia không khỏi cảm thấy nghi ngờ vì căn phòng nghĩ rằng là nhà của Lục Ngọc Hùng không có ai ở bên trong vài năm nay, nhưng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong đơn vị, hắn không quản được chuyện này. Hắn càng không dám nói Lục Ngọc Hùng phạm tội, thế cho nên vội vàng cười nói:
- Không phải đâu bác à, nhà này không phải phạm tội, chúng cháu chỉ tìm người phối hợp công tác một chút.
Lúc này người bên dưới vẫn tiếp tục gõ cửa, nhưng không có phản ứng.
Lục Ngọc Hùng chạy đi đâu rồi?
Tên đội trưởng thầm mắng một câu, hắn chuẩn bị cho người gõ cửa thật mạnh, đúng lúc này bộ đàm vang lên. Hắn nghe giọng điệu quen thuộc của cục trưởng Liêu, thế là vội vàng lên tiếng báo cáo cho cục trưởng Liêu.
- Tiểu Ngô, có thể trong nhà không có ai, thế nhưng chúng ta đã định vị là nơi đó, có lẽ người trong nhà còn chưa tỉnh ngủ. Tôi nói cho cậu biết, lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng chuyện này, cậu bây giờ còn hai mươi phút, nếu như trong thời gian hai mươi phút không mời được chủ tịch Lục Ngọc Hùng đi ra, cậu khỏi cần làm đội trưởng nữa.
Cục trưởng Liêu lúc này cực kỳ vội vàng xao động, dù sao hắn vừa rồi cũng đã dùng giọng cực kỳ tự tin để đảm bảo với trưởng phòng Hứa Tiền Giang, hắn nói chỉ trong vòng nửa giờ sẽ tìm được Lục Ngọc Hùng về cho trưởng phòng Hứa. Bây giờ hắn hỏi tình huống, lại biết cửa nhà khóa trái không thể vào.
Nếu tiếp tục trễ nãi thời gian, Lục Ngọc Hùng trễ thế nào thì mặc kệ, thế nhưng chính cục trưởng Liêu lại không thể trễ nãi được. Nếu để lại ấn tượng công tác bất lực trong mắt lãnh đạo, như vậy sẽ có ảnh hưởng quá lớn đến quá trình thăng tiến sau này.
Đội trưởng Ngô bị đánh thức từ nửa đêm, bây giờ còn bị lãnh đạo mắng mỏ, hắn cảm thấy mình thật sự oan hơn cả Thị Mầu. Nhưng lãnh đạo đang nổi nóng, anh dù có cảm thấy oan uổng thì cũng phải cố gắng duy trì công tác của mình mà thôi.
- Đội trưởng, bên trong không có phản ứng, anh xem làm sao bây giờ?
Tên cảnh sát nhân dân phụ trách gõ cửa nãy giờ, cảm thấy tay mình thật sự có chút đau, hắn cũng không muốn tiếp tục gõ cửa, thế là trầm giọng nói với viên đội trưởng.
- Gọi người mở khóa, cho bọn họ trực tiếp mở cửa ra.
Đội trưởng Ngô thấy tình huống căn bản không thể nào tiếp tục trì hoãn, thế là quyết định dùng thủ đoạn tốt nhất. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó nói với một tên trung đội trưởng ở phía sau:
- Còn hai mươi phút, anh nhanh chóng cho người mở khóa đến trong thời gian mười phút.
Viên trung đội trưởng muốn giải thích hai câu, nhưng khi thấy bộ dạng vội vàng của lãnh đạo, hắn cũng chỉ có thể nuốt lời định nói xuống bụng.
Trong thời gian mười phút này đám cảnh sát ở nơi đây cũng không nhàn rỗi, bọn họ liên lạc với trung tâm, xác định điện thoại của bí thư vẫn ở trong phòng.
- Đội trưởng Ngô!
Nhân viên mở khóa là một người hơn ba mươi tuổi, hắn thấy đội trưởng Ngô thì thân mật chạy đến.
Nhưng hắn rõ ràng là chọn sai thời điểm thể hiện cảm tình, bây giờ điện thoại Ngô nào có thời gian chú ý đến hắn? Vì thế đội trưởng Ngô vung tay lên trầm giọng:
- Mở cửa này cho tôi trong thời gian ba phút.
- Đội trưởng Ngô yên tâm, tôi đảm bảo mở ra trong thời gian ba phút.
Người đàn ông gầy gò vỗ ngực dùng giọng tự tin nói.
- Được rồi, đừng con bà nó lãng phí thời gian ở chỗ này, mau mở cửa đi.
Đội trưởng Ngô vung tay lên rồi trầm giọng nói.
Người đàn ông gầy gò lấy ra một hộp đồ nghề, động tác mở khóa rất nhanh chóng, chỉ mất hai phần ba thời gian đã vang lên một tiếng “ két “, cửa chống trộm cũng đã được mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...