Bí Thư Trùng Sinh

Lục Ngọc Hùng biết rất rõ, ủy ban kỷ luật và viện kiểm sát liên thủ lại với nhau, đám người được sử dụng đều là tâm phúc của Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân. Chính hắn dù có người trong những ban ngành này cũng không nghe ra chút tin tức có lợi, vì thế chỉ có thể sống trong dày vò khốn khổ mà thôi.

Nếu bị lộ, kết quả của Lục Ngọc Hùng sẽ giống hệt như tên phó chủ tịch không may trên tivi, biết đâu khi áp dụng hình phạt cho mình còn lớn hơn cả tên khốn kia, mà người ta cũng chú ý đến nhiều hơn.

Tất nhiên Lục Ngọc Hùng cực kỳ không muốn chuyện như vậy xảy ra, chỉ là hắn có thể tự cứu được mình không?

Nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Lục Ngọc Hùng, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn số điện thoại quen thuộc, thật sự không muốn nghe máy, thế là tiếng chuông điện thoại chỉ tùy ý vang lên.

Nhưng cuối cùng lại có một số điện thoại quen thuộc khác gọi đến, lần này Lục Ngọc Hùng nghe máy, chợt nghe thấy bên kia vang lên giọng cười nịnh nọt:

- Bí thư Lục, tối nay ngài có rãnh không? Phòng chúng tôi rất muốn ngài đến chỉ đạo công tác.

Người này vì sao gọi điện thoại đến? Lục Ngọc Hùng biết rất rõ, nhưng lúc này hắn nào có tâm tư ăn cơm? Thế nên thản nhiên nói:

- Công tác để sau hẵng nói, tôi đang rất bận.


Lục Ngọc Hùng nói một câu như vậy thì cúp điện thoại, hắn nghĩ lại và có chút không đành lòng. Thầm nghĩ tên trưởng phòng kia đúng là, đến lúc này rồi còn muốn nịnh bợ mình, căn bản không biết hắn đang ở vào tình trạng khốn khổ như thế nào.

Vợ của trưởng phòng xây dựng làm cho Lục Ngọc Hùng cảm thấy sợi dây thừng xiết cổ mình thêm chặt, nếu như hắn làm không đúng, chỉ sợ sợi dây thừng này sẽ trói hắn đưa về phía pháp luật, sau đó hắn sẽ bị trừng phạt...

“ Nếu sớm biết như vậy, mình sẽ... “

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lục Ngọc Hùng lúc này lại nhanh chóng áp chế suy nghĩ của mình. Trước kia hắn đã từng nghiêm khắc rèn luyện chính mình, đó là có gì xảy ra sẽ tuyệt đối không hối hận. Nhưng bây giờ cảm giác cực kỳ hối tiếc vẫn giống như một con mèo đang rình chuột, lấp ló xuất hiện.

Lục Ngọc Hùng khẽ gõ ngón tay xuống bàn, hắn ý thức được Vương Tử Quân lần này đang nhìn chằm chằm vào mình. Nếu Vương Tử Quân khởi động thế công, sẽ là một đòn có tính hủy diệt với mình. Hắn không đơn giản muốn biến thành người thua cuộc, thế nhưng trong tay hắn căn bản không có bất cứ thứ gì để đánh ngã Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đến thành phố La Nam với thời gian quá ngắn, căn bản không có bất cứ thứ gì cho người ta nắm lấy. Trên quan trường có câu nói thế này: Khi tại nhiệm là một chiếc thùng sắt, khi rời chức chỉ còn lại những lỗ hổng. Nhưng trước kia Vương Tử Quân nhận chức ở thành phố Đông Bộ lại là tường đồng vách sắt, chính Lục Ngọc Hùng căn bản không tìm ra được thứ gì đó. Dưới tình hình này, hắn căn bản không có tư cách để có thể làm gì được Vương Tử Quân.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký đi vào bên trong. Viên thư ký dùng ánh mắt cung kính nhìn lãnh đạo của mình, lúc này trên mặt hắn là nụ cười sáng lạn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn vài phần. Khi tin tức lãnh đạo sắp tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam được truyền đến, hắn chợt cảm thấy con đường làm quan của mình đang gặp mùa xuân tươi sáng.

Thư ký của chủ tịch thường là cán bộ cấp trưởng phòng, thậm chí phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền còn có cấp phó cục, như vậy hắn muốn làm cấp phó cục cũng rất dễ dàng.

- Bí thư Lục, vừa rồi giám đốc Trịnh gọi điện thoại đến, nói là muốn mời ngài dùng cơm.

Thư ký cung kính cúi người nói.

Giám đốc Trịnh tất nhiên là Trịnh Khiếu Đống, Lục Ngọc Hùng nghe cái tên mà cảm thấy thêm đau đầu. Hắn và Trịnh Khiếu Đống căn bản là lợi dụng lẫn nhau, Trịnh Khiếu Đống là hạng người gì thì hắn hiểu quá rõ, Trịnh Khiếu Đống căn bản không sạch sẽ gì ở vụ án Tiểu Nha Sơn.


Lúc này không nên gặp mặt Trịnh Khiếu Đống thì tốt hơn, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì hắn đã khoát tay áo nói với viên thư ký:

- Cậu gọi điện thoại cho giám đốc Trịnh, nói thời gian dùng cơm là tối nay.

Thư ký đồng ý một tiếng, hắn châm đầy ly trà cho lãnh đạo, sau đó rời khỏi plv của Lục Ngọc Hùng. Khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Ngọc Hùng.

Lúc này Lục Ngọc Hùng chợt cảm thấy có chút cô đơn, hắn rất muốn giữ thư ký ở lại trò chuyện với mình, nhưng cuối cùng vì kiêu ngạo mà hắn không làm như vậy. Dù sao thì hắn vẫn muốn giữ hình tượng cao lớn uy nghiêm với thư ký của mình.

Ánh mắt không mục tiêu của Lục Ngọc Hùng xẹt qua giá sách, không ai có thể ngờ cặp mắt sắc bén năm xưa chợt trở nên bất lực như vậy. Hắn nhìn những cuốn sách của mình, ngay sau đó dừng lại trước một quyển sách “ Ba mươi sáu kế “.

Lục Ngọc Hùng vươn tay đến lấy quyển sách trên giá.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn cảm thấy toàn thân thoải mái. Hai ngày qua hắn thật sự bận rộn ở thành phố Sơn Viên, đi gặp những người có địa vị cao kia thật sự làm hắn thêm mệt mỏi.

Nhưng cũng may mà tất cả đều thuận lợi, vẫn phát triển theo đúng xu thế mình dự định. Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, chắc chắn sẽ nhan chóng quyết định sự việc trong nay mai.

Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, nếu như vị chủ tịch này có liên quan đến tham ô nhận hối lộ, không biết lúc đó vẻ mặt bí thư Nhất Phong sẽ có bộ dạng thế nào. Chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng mặt trái với uy tín của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam.


Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, người này là một ngọn núi lớn ngăn cản đường phát triển của Vương Tử Quân, hơn nữa còn là một ngọn núi liên tục ép lên người hắn. Vương Tử Quân trước nay chỉ có một con đường đối với những kẻ như vậy, đó là đào góc tường hất tung nó lên.

Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, có thể nói là một vị cán bộ thâm căn cố đế, nếu muốn đào xới thì chỉ có thể làm từng bước một, không thể nào có thể làm một lần là xong. Bây giờ sự việc liên quan đến Lục Ngọc Hùng chính là một cơ hội rất tốt. Tuy sự kiện này căn bản không làm ra đòn trí mạng với Hào Nhất Phong, thế nhưng Vương Tử Quân tin tưởng chỉ cần tích lũy theo ngày tháng, ngọn núi Hào Nhất Phong sẽ có ngày bị mình đạp đổ.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân cho rằng Khương Long Cương đi vào, thế cho nên nói “ mời vào “. Đám người đi vào trong phòng có Khương Long Cương, thế nhưng ở phía sau còn có chủ tịch Lý Quý Niên.

Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố nhiều năm, tất nhiên sẽ có con đường tiếp nhận tin tức của riêng mình. Vương Tử Quân vì hắn mà buôn ba qua lại ở thành phố Sơn Viên, hắn đã nghe thấy rất rõ ràng. Trong quan trường chỉ có lợi ích vĩnh cửu, căn bản không có bạn bè vĩnh viễn, dù hắn biết rõ Vương Tử Quân chủ yếu không phải là vì mình, thế nhưng những hành vi như vậy trong quan trường thường làm cho người ta chịu một khoản nhân tình.

- Bí thư Vương, nghe nói ngài đã quay về, vì vậy tôi đến thăm ngài.

Lý Quý Niên vừa vào cửa thì đã mỉm cười nói với Vương Tử Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui