Bi Thiên

“Đây là cái gì?” Minh Sùng trừng mắt nhìn miếng vải cợt nhã trong tay Huyền Dận.

Huyền Dận ngoan ngoãn bày ra mảnh vải màu đen trong tay, “Yếm.”

Nhìn vật nhỏ còn vài sợi dây, Minh Sùng lui về sau một bước, “Ngươi muốn làm gì?”

Huyền Dận nghiêng nghiêng đầu, nắm yếm trong tay tới gần Minh Sùng, “Muốn mặc vào cho ngươi.”

“Không mặc! Đây là đồ của nữ nhân đi! Không cho làm điệu bộ đáng yêu! Ngươi cách ta xa một chút!” Minh Sùng lùi tới góc, hắn cảm thấy Huyền Dận bây giờ không giống như tiểu bạch thuần khiết năm xưa! Là ai dạy y cái đám ý nghĩ dâm đãng này?!

Huyền Dận đô đô miệng rũ mắt xuống — Minh Sùng luôn không chịu được dáng vẻ ủy khuất này của y, lần này tất nhiên cũng giống thế.

“Đi đi đi, đem ra, ta mặc!” Mình Sùng thở ra trên đầu Huyền Dận mấy cái, “Không cho làm chuyện kỳ quái với ta!”

Huyền Dận ngẩng đầu cười với Minh Sùng, ở trong tủ quần áo lấy ra một cái xiêm y, cùng cái yếm đưa cho Minh Sùng.

Minh Sùng mở xiêm y ra nhìn, con ngươi muốn trừng ra ngoài — đó là một cái lụa mỏng màu trắng trong suốt tung bay trong tay hắn, trên gáy hắn nổi gân xanh, ác liệt nhìn về phía Huyền Dận, mà người kia thì đang mở to đôi mắt trong xuất xinh đẹp mong đợi nhìn hắn.


— “Chỉ lần này!” Minh Sùng cắn răng nghiến lợi nói, “Ngươi xoay chỗ khác!”

Huyền Dận lưu luyến xoay người sau đó Minh Sùng trừng hai miếng vải trong tay nửa ngày, vẫn là cởi y phục đổi cái bộ y phục như có như không kia.

“Được rồi, chỉ cho phép liếc nhìn!” Minh Sùng vỗ vỗ Huyền Dận.

Huyền Dận quay người nhìn thấy Minh Sùng xoa eo rẽ chân, hô hấp của y như ngừng lại, vải vóc trong suốt bao lấy thân thể cứng rắn của hắn, xuyên qua cái yếm màu đen còn có thể thấy bên trong, bởi vì là y phục của nữ nhân, cái yếm mặc trên người Minh Sùng nhỏ đi rất nhiều, đầu nhũ hồng hào bại lộ bên ngoài cái yếm trên lụa mỏng nhô ra, bởi vì gần đây hai người nỗ lực mà làm nên Minh Sùng cũng không mặc quần nhiều, tính khí mềm mại rũ xuống giữa hai chân miễn cưỡng che khuất hoa huy*t phía dưới, thân thể dụ người của Minh Sùng như ẩn như hiện trong mắt Huyền Dận, rõ ràng đã thấy thân thể này vô số lần nhưng Huyền Dận vẫn cứ như cũ nóng cả người.

“Nhìn đủ rồi chưa! Ta đổi về!” Minh Sùng xoay người nhặt y phục lên muốn đổi, lại bị kéo vào trong cái ôm ấm áp.

“Không đủ, nhìn thêm một chút.” Huyền Dận ôm chặt Minh Sùng, hơi thở nóng bỏng phun trên hõm cổ hắn.

Cảm thấy vật quen thuộc nào đó đè trên eo mình, Minh Sùng nghiêng mắt nhìn Huyền Dận, “Không phải nói nhìn không làm gì sao?”

Vén lên vạt áo mỏng Huyền Dận mím môi, hùng hồn nói, “Ta chưa nói.”


Minh Sùng bị áp đảo nằm nhoài trên bàn bất đắc dĩ cảm nhận nhiệt độ quen thuộc từ từ đỉnh vào cơ thể mình.

“A! Nhẹ chút…” Cúc huyệt khô khốc đột nhiên bị côn th*t thô to nhét vào khiến Minh Sùng cảm thấy hơi đau, thời gian dài bị tình dục chiếm lấy khiến thân thể mẫn cảm khẽ run đỏ ửng, hậu huyệt bị triệt để khai phá mà tự động tràn ra chất lỏng óng ánh, khiến côn th*t tiến vào càng thuận lợi hơn.

Huyền Dận một tay xoa xoa tính khí hơi vểnh cao của hắn, đầu ngón tay vùng vẫy đẩy hoa môi mềm mại, y hôn lên lỗ tai Minh Sùng, “Nơi này, còn đau không?”

Minh Sùng lườm một cái, “Đau.”

Huyền Dận lật Minh Sùng lại để hai người đối mặt nhau, tính khí mới vừa rút ra lại dùng sức đâm vào trong huyệt.

“A!” Minh Sùng bị đụng mà ưỡn lên trên, Huyền Dận thuận thế ôm hông hắn khiến hai chân Minh Sùng vòng qua eo mình, cứ như vậy ôm hắn mở cửa đi ra ngoài.

“Này! Ngươi làm gì?” Minh Sùng đỏ mặt rụt cơ thể.

“Hôm nay nơi này chỉ có hai người chúng ta.” Huyền Dận bình tĩnh ôm y phục lỏng lẻo của hắn, xen vào tư thế đi nơi khác.


“A a… Ngươi muốn đi đâu?” Bên trong hậu huyệt vì bị đi lại mà đâm vào sâu hơn, hoa huy*t kề sát y phục bị cọ xát mà tràn trề nước làm ướt đẫm vải vóc giữa bụng cả hai.

Huyền Dận đẩy cửa thư phòng đem Minh Sùng đặt trên bàn, lụa mỏng trên người Minh Sùng đã trở nên hoàn toàn trong suốt, dính dính vào phía dưới bị hoa huy*t cắn vào một chút. Yếm đen mài sưng đầu  nhũ khiến nó không ngừng tràn ra sữa trắng — Minh Sùng thề về sau sẽ không ăn bất kỳ hoa quả nào Huyền Dận cho nữa.

“A a…” Minh Sùng nâng ngực, đầu nhũ bị khoang miệng ấm áp bao lấy theo động tác hút mà tràn ra càng nhiều hương sữa nồng nặc, đầu v* còn lại cũng bị đầu ngón tay làm tràn ra chất lỏng thấm ướt, trong hoa huy*t nổi lên cảm giác ngứa ngáy chút xíu, chất lỏng trong suốt cuồn cuộn từ giữa chảy xuống nơi hai người đang giao hợp.

Bên trong hậu huyệt mỗi một nơi đều bị đâm sâu vào, trừu sáp khiến nó trướng lớn không ít, đem dũng đạo làm căng đầy, vách trong nhạy cảm thậm chí có thể cảm nhận tĩnh mạch phồng lên, hậu huyệt chướng lên khiến Minh Sùng phát ra tiếng rên rĩ vỡ vụn, hoa huy*t phía trước cũng trống rỗng, Minh Sùng đưa tay an ủi hoa huy*t ướt đẫm của mình, bên trong bị ngón tay thô ráp ma sát khiến Minh Sùng thoải mái than nhẹ, tiếng nước róc rách không ngừng từ giữa ngón tay tràn ra. Hai cái miệng nhỏ dưới thân cùng lúc phát ra tiếng kêu dâm mỹ.

“A a… A…” côn th*t chôn trong hậu huyệt nghiền nát điểm nhạt cảm, thỉnh thoảng lùi về sau một chút rồi tàn nhẫn tiến tới, kích thích không gián đoạn khiến Minh Sùng vặn vẹo, thân thể bị va chạm kéo ngón tay trong hoa huy*t ma sát bên trong sâu hơn, “Chậm… Đừng… A… Chậm một… Chút a a —”

Khoái cảm không ngừng tích lũy tới điểm cao nhất, hoa huy*t ngậm lấy ngón tay co rút phun trào, Minh Sùng nắm chặt vạt áo y, nâng ngực khiến ngón tay trước ngực hắn không tự chủ siết chặt, đầu ngón tay nặn ra một dòng chất lỏng bên trong đầu nhũ, Huyền Dận khong kịp phòng bị bị phun lên mặt, y ngẩn người nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Minh Sùng, đầu lưỡi liếm liếm sữa từ lông mi nhỏ xuống, trên người Minh Sùng đều có chất lỏng màu trắng — là sữa, còn có tinh dịch y bắn ra và hoa huy*t phun ra âm tinh —- yếm đen lấm tấm chất lỏng màu trắng, vốn vải lụa đã trong suốt vì dính lấy nước mà càng trong suốt hơn, ngổn ngang treo trên người Minh Sùng, thêm vào vẻ mặt bởi vì cao trào mà mê man của hắn tạo ra dâm đãng đầy dụ người.

Huyền Dận ưỡn côn th*t còn chưa phát tiết của mình, nhìn thấy tính khí mềm oặt rũ xuống cùng hoa huy*t thối nát của Minh Sùng, tay y bắt lấy một cây bút long đem treo lơ lửng trên giá.

“A… Gì?… Ngứa quá…” Giữa hai chân bị ngứa khiến Minh Sùng thanh tỉnh một chút, hắn cúi đầu nhìn giữa hai đùi mình, chỉ thấy Huyền Dận cầm cây bút lông gãi mạnh tính khí mềm oặt của mình.

Bút lông không thô, đầu lại mềm mại cọ tính khí của hắn, khiến tính khí vốn mềm oặt lại không ngừng giương cao

“Ngứa quá…” Minh Sùng uốn éo tránh né cây bút kia.


Huyền Dận hôn lên đôi môi ướt át, nắm cán bút chuyển tới, đầu bút mềm mại cọ lấy hoa môi mẫn cảm.

“A… Không muốn… Đừng như vậy…” Bên trong hoa môi bị vẽ vời khiến âm vật nhạy cảm bị ngòi bút không ngừng đâm đâm, khoái cảm sắc bén bao phủ Minh Sùng.

“Thoải mái sao?” Huyền Dận động tác dưới eo liên tục, cầm bút lông hơi dùng sức, ngòi búi đâm vào trong huyệt, lông đầu ở trong dũng đạo chuyển động gãi thịt mềm bên trong.

hoa huy*t giữa hai chân bị khuấy thành tiếng khiến Minh Sùng cảm thấy xấu hổ, hắn dùng cánh tay che mặt, tùy ý nam nhân trên người đang đùa giỡn hai cái miệng nhỏ.

“A a… Ưm ưm…” Bút lông thâm nhập vào trong, ngòi bút tiến vào cái miệng nhỏ đang khép kín, tử cung nhạy cảm bị quét qua mang theo cảm giác vừa đau vừa ngứa, “A a… Không muốn… Không muốn làm nơi đó…” Tiếng rên rỉ kèm theo nức nở, hậu huyệt bị trừu sáp mà trở nên mịn màng, trong hoa huy*t nhạy cảm bị đâm ngứa, tiếng nước càng lúc càng lớn, hoa huy*t lại lần nữa phun ra chất lỏng nóng hổi, từng luồng cọ rửa cán bút ngoài miệng huyệt, không khống chế được lưu lại đâu đó trên bàn.

Hậu huyệt cắn chặt khiến Huyền Dận hít sâu một hơi, động tác của y tăng nhanh, bút lông thâm nhập trong hoa huy*t xoay một vòng khiến Minh Sùng rên rỉ phun trào, từ bên trong hoa huy*t bút lông bị rút ra mang theo sợi chỉ bạc rơi xuống đất, Huyền Dận từ nơi hậu huyệt bị đâm đến mất co dãn rút ra tính khí đang bộc phát, quy đầu nóng bỏng nhắm ngay hoa huy*t mà tiến vào, tính khí thô to vì cao trào mà co giật bên trong dũng đạo ma sát mạnh mẽ, dũng đạo nhạy cảm bị thiêu đốt khiến Minh Sùng khóc khóc lần nữa đạt tới cao trào, hoa huy*t trắng mịn co giật càng lợi hại hơn, thịt mềm bên trong bị ma sát càng lúc càng nóng hơn mà phát ra tiếng nước ngày càng lớn, chất lỏng nóng hỏi dâng trào “Xì xì xì” vang lên không ngừng.

Huyền Dận liếm liếm nước bọt tràn ra bên mép Minh Sùng, ngậm lấy môi dưới của hắn liếm láp gặm cắn. Quy đầu lại lần nữa phá tan sâu trong miệng nhỏ, lay động đem hạt giống bắn vào nơi sâu nhất cao trào không ngừng khiến Minh Sùng có chút mê muội, hắn khóc rưng rưng cuộn mình run rẩy thân thể chịu đựng chất lỏng từ từ lắp đầy bụng, cả người ướt nhẹp dính đầy chất lỏng, tính khí trước người bởi vì mấy ngày cường độ tình ái cường liệt mà không bắn ra được gì, vòng vo chảy ra chất lỏng thưa thớt, hoa huy*t lầy lội giữa hai chân khi Huyền Dận rút ra mà phun trào các loại chất lỏng hòa lẫn niêm dịch, hậu huyệt cũng có rút tràn ra tràng dịch óng ánh,bàn đen tràn đầy chất lỏng dâm mỹ thuận theo mép bàn chảy xuống mặt đất.

Huyền Dận cắn hút đầu nhũ trước ngực Minh Sùng, ngậm chúng nó xong liền ngẩng đầu ngăn miệng Minh Sùng lại, đem sữa đút hết cho Minh Sùng.

Minh Sùng thất thần theo bản năng nuốt xuống đồ Huyền Dận đút tới, Huyền Dận liếm liếm sữa tràn ra bên mép Minh Sùng, kéo cái chân mềm nhũn của hắn đặt lên vai, tính khí sưng lên nhét vào trong hoa huy*t ướt át.

Ngày thứ hai, vẫn là ngày thứ ba đi? Sau khi Minh Sùng tỉnh lại từ đó không bao giờ tin tưởng Huyền Dận nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui