Hậu quả của ban ngày tuyên dâm chính là hai người cả buổi chiều đều trải qua trong giấc mộng. Nhạc Thiệu đang đúng vào niên kỉ như lang như hổ, làm hai lần mới miễn cưỡng ngừng lại công kích. Yến Phi tẩy rửa thân thể xong, nằm lại trên giường liền buồn ngủ. Nhạc Thiệu liền đơn giản đem hắn ôm lấy rồi cùng ngủ. Đêm qua ngủ rất muộn, Nhạc Thiệu còn uống rượu, sáng nay lại phải dậy sớm để xuất phát, hai người đều khá mệt mỏi.
Hai người áo ngủ cũng không thèm mặc, chỉ mặc một chiếc quần lót cùng với áo ba lỗ màu trắng. Nhạc Thiệu ôm lấy Yến Phi từ phía sau, Yến Phi tựa vào trong lồng ngực dày rộng của Nhạc Thiệu, trong ổ chăn phá lệ ấm áp, hai người ngủ tới thiên hôn địa ám.
* thiên hôn địa ám: ý chỉ là ngủ rất say, không biết cái gì cả
Không biết ngủ bao nhiêu tiếng, bên ngoài có người gõ cửa. Thanh âm rất khẽ, chỉ gõ ba cái trong vài giây rồi dừng lại, sau đó lại gõ tiếp ba cái, tựa hồ bởi vì có việc rắc rối xảy ra cho nên mới không thể không quấy rầy. Nhạc Thiệu tỉnh lại trước, khép lại ánh mắt trong chốc lát mới nghe thấy có người gõ cửa, anh nhất thời một trận căm tức. Lấy đồng hồ để trên gối đầu nhìn xem, đã là tám giờ rưỡi tối. Anh buông đồng hồ xuống, người trong lồng ngực vẫn còn đang ngủ, anh nhẹ nhàng từ phía sau xê dịch, đi xuống giường.
Mặc vào áo ngủ cùng quần ngủ, Nhạc Thiệu đẩy ra cửa phòng, sắc mặt không vui nhìn bảo tiêu vừa gõ cửa: “Chuyện gì?” Anh đi ra, đóng cửa lại.
Bảo tiêu trả lời: “Ông chủ, có người muốn gặp ngài.”
“Ai?” Sắc mặt của Nhạc Thiệu càng thêm u ám, ai lại không có đầu óc dám tới quấy rầy anh.
“Là vợ chồng Mai Lạc Anh.”
Vừa nghe thấy là hai người kia, Nhạc Thiệu mắng một câu: “Đen đủi”. Không phải là anh chán ghét đối phương, mà là không nghĩ tới đối phương lại có mặt tại Tây Hàng, cho nên Nhạc Thiệu mới nói ‘đen đủi’.
Súc miệng, đem mặt lau sạch, Nhạc Thiệu mặc quần áo ngủ rồi đi tới gặp khách. Đại thiếu gia anh đây tâm tình đang rất khó chịu. Đi vào trong phòng tiếp khách, một nam một nữ đang ngồi ở trên sopha lập tức đứng lên. Một nữ nhân ăn mặc đoan trang, đối với Nhạc Thiệu mỉm cười chào hỏi: “Nhạc Thiệu, ngại ngùng, đã quấy rầy giấc ngủ của cậu.”
Ngại ngùng thì tại sao còn mò tới làm gì. Nhạc Thiệu ngoài cười nhưng trong không cười, ngồi xuống ở vị trí chủ vị trên ghế sopha. Mai Lạc Anh cũng là một vị trong Công chúa đảng, cho nên Nhạc Thiệu mặc dù cảm thấy phiền toái, nhưng vẫn tới gặp. Mai Lạc Anh so với Chung Phong nhỏ hơn một tuổi, so với ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều lớn hơn. Bởi vậy, cô ta nhìn thấy Nhạc Thiệu có thể gọi thẳng tên. Nhân tiện nhắc tới một chút, Nhạc Thiệu cùng Nhạc thiếu gọi lên không khác nhau là mấy, đây cũng là nguyên nhân vì sao lại có người gọi anh là ‘Nhạc thiếu gia’.
Ba người sau khi ngồi xuống, Mai Lạc Anh liền chỉ nam tử ngồi cạnh mình, nói: “Đây là chồng của tôi, Giang Hoài Ngôn, cậu khẳng định là không nhớ rõ đi. Hoài Ngôn, gọi nhị thiếu.” Trong giọng điệu mang theo một chút ẩn ý. Ở trong vòng luẩn quẩn này của bọn họ, bởi vì liên quan đến việc Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu kết bái, cho nên mọi người cũng gọi ba người họ là ‘nhị thiếu’, ‘tam thiếu’ cùng ‘tứ thiếu’. Chẳng qua sau khi Chung Phong qua đời, rất ít người dám gọi bọn họ như vậy, sợ bọn họ lại xúc động.
Mai Lạc Anh giới thiệu như thế tự nhiên là bởi vì Nhạc Thiệu lần này tới Tây Hàng đã rất cao giọng tuyên bố người trẻ tuổi mà anh mang theo kia chính là ‘bà xã’ của anh. Mai Lạc Anh cũng mang theo một chút ý thử. Quả nhiên, sau khi cô giới thiệu như vậy, Nhạc Thiệu cũng không khó chịu. Mai Lạc Anh không khỏi đối với người trẻ tuổi kia có chút suy tính.
“Nhị thiếu.” Nam tử mặc trên người một thân tây trang, đeo một chiếc kính có gọng màu vàng lập tức từ trong túi áo lấy ra danh thiếp, hai tay đưa qua. Nhạc Thiếu tiếp nhận, tùy ý liếc mắt một cái —– một chuỗi dài ghi chức vụ đổng sự, quản lý, CEO của vài công ty nào đó. Bốn năm công ty gia đình, không có cái nào mà Nhạc Thiệu biết tới.
* CEO: Chief Executive Officer, giám đốc điều hành, giữ trách nhiệm thực hiện những chính sách của hội đồng quản trị của một tập đoàn công ty nào đó
* đổng sự: thành viên của hội đồng quản trị trong một tập đoàn công ty nào đó
*quản lý: là người phụ trách, giám đốc của một công ty xí nghiệp
Đem danh thiếp giao cho bảo tiêu đứng phía sau cầm lấy, Nhạc Thiệu nhấc lên chén trà, uống một ngụm, hỏi: “Mai tỷ, chị tới tìm tôi hẳn là không phải chỉ vì để cho tôi nhìn thấy chồng của chị đi.”
Mai Lạc Anh không hề bất mãn bởi vì Nhạc Thiệu không gọi chồng mình một tiếng ‘anh rể’. Lấy thân phận của Nhạc Thiệu, gọi cô một tiếng ‘Mai tỷ’ đã là rất nể tình rồi. Mai Lạc Anh tuy rằng thuộc Công chúa đảng, nhưng ở đế đô cũng chỉ có thể được xem như một thành viên bình thường của Công chúa đảng mà thôi. Tất cả chủ yếu đều là dựa vào công lao của ông nội cô, chứ Mai Lạc Anh thân phận không có cách nào so sánh nổi với loại người địa vị đứng đầu trong Thái tử đảng như Nhạc Thiệu.
Mai Lạc Anh nói: “Vài năm gần đây tôi ở Tây Hàng phát triển, cậu tới Tây Hàng, tôi cũng không thể không tới gặp mặt. Tôi biết lần này cậu tới thuần túy là để nghỉ ngơi, tôi cũng không dám làm chậm trễ nhiều thời gian của cậu. Tối mai tôi làm chủ, mời cậu một bữa, điều này hẳn là có thể đáp ứng đi. Nhất định phải cho tôi mặt mũi này a.”
Nhạc Thiệu nhịn xuống dục vọng muốn hút thuốc, không có lập tức trả lời ngay, mà lại cầm lấy menu của khách sạn đang được đặt trên bàn trà, mở ra nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt của Mai Lạc Anh khẽ biến.
Người khác vừa nói mà anh liền đáp ứng, vậy thì anh mới bị mất mặt. Cũng chẳng phải Hắc ca hay Tần Trữ, cần gì phải lưu tình. Nhạc Thiệu lật lật vài trang menu, đối với bảo tiêu đứng ở phía sau nói: “Bảo nhà ăn làm một phần trứng muối đúc thịt, một phần trứng chưng, một phần bánh bao súp cùng một phần thịt trâu xào hạt tiêu đen.”
Bảo tiêu lập tức gọi xuống cho nhà ăn để đặt cơm. Mai Lạc Anh lên tiếng: “Cậu còn chưa ăn cơm a.”
Nhạc Thiệu nói: “Chưa, lười đi ra ngoài, ở trong phòng tùy tiện ăn chút gì đó thôi.”
Mai Lạc Anh lại tiếp lời: “Vậy cậu mau đi ăn cơm đi. Địa điểm ngày mai đã đặt trước rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Nhạc Thiệu đứng lên, một bộ dạng tư thế tiễn khách, lúc này mới chịu nhả ra: “Vậy tối mai đi.”
Mai Lạc Anh vừa nghe vậy liền rất cao hứng, cùng chồng mình chào tạm biệt Nhạc Thiệu, sau đó cảm thấy mỹ mãn rời đi. Hai người vừa đi, Nhạc Thiệu đối với một vị bảo tiêu khác nói: “Mấy ngày nay ai tôi cũng không muốn gặp, nếu có người lại tới, trực tiếp chặn lại dưới tầng cho tôi.”
“Dạ.”
Bị chuyện xã giao đánh thức, Nhạc Thiệu vô cùng khó chịu, nhưng xác thực là nên rời giường. Anh có thể ăn cơm không quản giờ giấc, nhưng Yến Phi thì không được. Trước chưa nói tới thân thể của Yến Phi rất yếu, chỉ riêng việc hiện tại hắn có quan hệ thân mật cùng với bọn họ, trong việc ăn uống cùng làm việc nghỉ ngơi của Yến Phi cũng phải được sắp xếp sao cho hợp lý. Bằng không lấy tính dục mạnh như của ba người, sẽ đối với thân thể của Yến Phi gây ra thương tổn.
Trở lại phòng ngủ chính, sắc mặt của Nhạc Thiệu lập tức trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Mở lên đèn bàn, anh nhẹ nhàng lên giường, ôn nhu hôn lên khóe miệng của người đang say trong giấc mộng một cái. Sau đó anh mới lấy thanh âm khiến cho kẻ khác nghe phải liền sởn cả gai ốc, khẽ gọi: “Phi, dậy đi, sắp tới chín giờ rồi, mau tỉnh dậy ăn cơm tối.”
Yến Phi cúi đầu hừ nhẹ một tiếng, Nhạc Thiệu nghe được, tâm can muốn có bao nhiêu tê dại liền có bấy nhiêu tê dại. Vươn tay tiến vào bên trong ổ chăn, Nhạc Thiệu xoa bóp nhẹ nhàng thắt lưng của Yến Phi, lại gọi: “Phi, dậy đi, ăn cơm tối thôi.”
Yến Phi khí tức từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mắt cũng chưa mở liền hỏi: “Mấy giờ rồi?” Thanh âm khàn khàn vô cùng bất thường.
“8 giờ 50 phút.” Nhạc Thiệu lại ở trên mặt của Yến Phi hạ xuống vài nụ hôn, anh yêu chết cái cảm giác được gọi Yến Phi rời giường này.
Ở trong ổ chăn trở mình, cũng không nghĩ tới vừa trở mình liền tiến vào trong lòng của Nhạc Thiệu, Nhạc Thiệu ngây ngô cười, dùng nụ hôn để gọi Yến Phi rời giường. Trên mặt để lại rất nhiều nước miếng, Yến Phi lại nở nụ cười. Tại trong lồng ngực của Nhạc Thiệu cọ cọ, hắn lúc này mới mở mắt ra.
Thấy hắn tỉnh, Nhạc Thiệu mới nói: “Em đã gọi bữa tối rồi, hôm nay liền chịu đựng một chút, ăn ở trong phòng.” Anh tính toán mang người này đi ăn vài món ăn đặc sắc ở Tây Hàng.
“Ừ, anh thực đói bụng.” Ngáp một cái, duỗi duỗi thắt lưng mệt mỏi, Yến Phi đẩy đẩy Nhạc Thiệu, hắn muốn ngồi dậy.
Ở trên mặt của Yến Phi cắn một cái, Nhạc Thiệu xuống giường, đi vào trong phòng tắm. Yến Phi dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, vừa nãy ngủ thực say. Nghĩ tới nguyên nhân khiến cho bản thân ngủ say tới như vậy, hắn bất đắc dĩ mỉm cười mang theo vài phần hạnh phúc.
Nhạc Thiệu dùng nước ấm để vò khăn mặt, Yến Phi ở trên giường lau mặt, lúc này mới mặc lên quần áo ngủ để đi xuống giường. Bắp đùi có chút nhuyễn, chỗ kia có chút trướng, trừ cái đó ra thì tất cả đều tốt. Ngay cả hắn cũng phải bội phục thể chất của chính mình.
“Anh đi đánh răng.”
“Em đi xem bữa tối đã được mang lên hay chưa.”
Tựa như như nam nhân đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, Nhạc Thiệu bước tới hôn lên trên môi của Yến Phi một cái, sau đó vui sường hài lòng đi ra ngoài.
Đánh răng xong, Yến Phi đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Uống hết cốc nước, hắn đi ra khỏi phòng ngủ. Nhóm bảo tiêu đều đang ở trong một phòng khác, lúc này nhà ăn đã đang mang bữa tối nóng hổi lên, Nhạc Thiệu giúp Yến Phi múc một bát cháo, bên cạnh không có những người khác quấy rầy. Yến Phi đi tới bàn ăn ngồi xuống, Nhạc Thiệu liền đem bát cháo cùng với thìa đưa tới trước mặt hắn. Bữa tối của Nhạc Thiệu là một phần thịt trâu xào hạt tiêu đen, ngoài ra còn có thịt, canh, cơm, thức ăn, hoa quả, tất cả đều đủ cảm rất phong phú.
Yến Phi không hề thèm thuồng phần cơm của Nhạc Thiệu, hắn rất có ý thức chấp nhận vận mệnh, múc một thìa cháo, thổi thổi, nuốt xuống. Nhạc Thiệu đem bánh bao súp đặt xuống trước mặt của Yến Phi, nói: “Em đã gọi thêm cho anh bánh bao súp nhân gạch cua.”
Yến Phi hỏi: “Anh có thể ăn sao?”
Làm người ‘tiếp nhận’, Yến Phi đối với đồ ăn có yêu cầu thích hợp, tuyệt đối không thể ăn những thứ quá nhiều dầu mỡ cùng cay chua gì đó. Hắn vừa hỏi như thế, Nhạc Thiệu áy náy.
“Không có việc gì, có thể ăn. Đây là chưng, cũng không phải là chiên rán, hơn nữa chủ yếu là gạch cua, không có việc gì.”
“A, vậy anh đây sẽ thưởng thức. Lần cuối cùng tới Tây Hàng đã là chuyện của hai năm trước.”
Hai năm trước của Yến Phi chính xác ra phải là bảy năm trước, dù sao thời gian mà hắn sống lại bất quá chỉ là hành động mở mắt cùng nhắm mắt mà thôi.
Cắn rách vỏ bánh bao, đem súp ở bên trong đổ vào trong thìa, Yến Phi thổi thổi, chậm rãi uống xuống. Liếm liếm môi, hắn lại đổ ra một ít để đút cho Nhạc Thiệu: “Hương vị rất ngon.”
Nhạc Thiệu cười tới ngốc nghếch, liền ngậm lấy thìa nước súp của Yến Phi, sau đó nói: “Anh ăn đi.” Chỉ cần người này thoải mái ăn uống, anh liền cao hứng.
Yến Phi cũng không cùng Nhạc Thiệu khách khí, hưởng dụng mỹ thực của chính mình. Nhìn hắn ăn ngon lành như vậy, Nhạc Thiệu nhịn không được giải thích: “Phi, thực xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Yến Phi dừng lại động tác đang cắn bánh bao của mình, theo bản năng hỏi: “Sẽ không phải là em đã từng mang tên kia tới đây ở đấy chứ?”
Nhạc Thiệu lập tức nở nụ cười, vừa áy náy vừa mạnh mẽ lắc đầu: “Không. Bọn em sao có thể mang tên kia tới đây chơi được. Em là đang nói, bởi vì bọn em, cho nên anh mới không thể thoải mái ăn uống được.”
Yến Phi cắn tiếp một miếng bánh bao, chậm rãi nhai, nuốt xuống, rồi mới nói: “Như vậy đi, vì để cho anh có thể thoải mái ăn uống, mấy đứa có muốn hay không đi tìm người khác?”
“Không cần!” Nhạc Thiệu ôm lấy Yến Phi, kiên quyết, “Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, anh đều là của em.”
Yến Phi trở mình xem thường: “Vậy em còn nói mấy thứ vô nghĩa kia để làm gì. Buông cũng không chịu buông, lại không thể chịu đựng không chạm vào anh, giải thích của em rất trái với lương tâm.”
“…” Nhạc Thiệu cho dù da mặt có dày cũng có chút đỏ lên.
“Mau ăn đi, cơm nước xong, anh còn muốn đi ra ngoài một chút.” Yến Phi đem chiếc bánh bao súp mà mình đã cắn mất một nửa đút cho Nhạc Thiệu, Nhạc Thiệu mở lớn miệng, ăn. Được rồi, anh bị giáo huấn là rất đúng.
“Anh muốn đi đâu?” Không rối rắm về vấn đề ăn uống nữa, Nhạc Thiệu hỏi.
Yến Phi nói: “Anh muốn tới ‘hồ Nguyệt’ một chút. Thừa dịp buổi tối vắng người. Ban ngày đều là du khách, chen chen chúc chúc mệt muốn chết.”
“Được.” Người này muốn đi đâu thì liền đi đó, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng cam nguyện đi theo.
Một nồi có bốn chiếc bánh bao súp, Yến Phi ăn hai cái, lại đút cho Nhạc Thiệu ăn hai cái, hắn vẫn chú ý điểm này rất cẩn thận. Nhạc Thiệu đút cho Yến Phi hai miếng thịt trâu, chỉ có hai miếng, không có việc gì. Anh âm thầm ra quyết định, sau này phải nấu cho Yến Phi ăn thật nhiều canh gà cùng canh cá. Thịt không thể ăn nhiều, nhưng chung quy vẫn có thể ăn được nước cốt thịt đi. Còn có mấy thứ như cá tôm có hàm lượng mỡ rất thấp, cũng phải đem tới để cho Yến Phi ăn. Yến Phi thân thể rất gầy, xương chậu hằn lên rất rõ, hiện tại lại không thể thoải mái ăn uống, Nhạc Thiệu một bên áy náy, một bên lại phá lệ đau lòng.
Hai người đang ăn, di động của Nhạc Thiệu vang lên. Vừa thấy tiếng chuông di động, anh liền cầm di động hướng Yến Phi lắc lắc: “Lão tam cùng lão tứ gọi.” Rồi sau đó liền nhận cuộc gọi. Điện thoại rõ ràng là số máy bàn trong biệt thự tại Đông Hồ.
“Alo?”
“Nhị ca, đang làm gì vậy?”
Là Tôn Kính Trì, bất quá Nhạc Thiệu tin tưởng là Tiêu Tiếu khẳng định đang ở bên cạnh.
Nhạc Thiệu nói: “Đang ăn cơm tối. Tớ cùng Phi mới ngủ dậy, buổi chiều làm ‘vận động’, mệt.” Ghen tị đi, ghen tị đi a.
“Đệch a! Cậu hơi quá đáng rồi!”
Nhất thời, trong điện thoại truyền ra hai tiếng bất mãn. Quả nhiên, Tiêu Tiếu cũng đang ở đó.
Nhạc Thiệu cười tới rất thiếu đánh, anh mở lớn miệng nhai đồ ăn, nói: “Hai người các cậu không ở đây, tớ mà không nắm chắc, thì tớ bị ngốc a.”
“Nhị ca, cậu thực là quá đáng! Tớ mãnh liệt khinh bỉ cậu!” Tôn Kính Trì từ bên kia điện thoại hung hăng dậm chân, y hắn là nên đi cùng tới!
Yến Phi không hé răng, ở một bên cười cười. Nhạc Thiệu tiếp tục kích thích hai người: “Cơm nước xong tớ cùng Phi còn muốn tới hồ Nguyệt để tản bộ, có việc gì thì nói mau.”
“Phi, anh mau trở lại đi, em nhớ anh, nhớ muốn chết. Anh xem nhị ca liền thích bắt nạt bọn em như vậy đó, bọn em cần anh mau chóng trở về để an ủi tâm linh đã bị thương tổn.”
Tiêu Tiếu lại giả bộ yếu đuối để cầu đồng tình. May mắn là bên người không có người ngoài, bằng không nhìn thấy cậu dùng bộ mặt than kia, nói ra những lời buồn nôn muốn chết như thế, nhất định sẽ tưởng nhân cách phân liệt.
“Ha ha a…” Yến Phi nhịn không nổi bật cười thành tiếng, nhất thời đổi lấy ủy khuất của hai người nào đó.
“Anh, anh thương nhị ca, anh không thương em cùng tam ca.”
“Anh thương, anh thương, chờ anh trở về rồi anh liền thương, ha ha a…” Tâm tình của Yến Phi sung sướng ăn một miếng trứng chưng cuối cùng. Nhạc Thiệu cũng không pha trò với hai người nữa, hỏi: “Không náo loạn nữa, không náo loạn nữa, nói chính sự. Hai người gọi điện thoại không phải là vì hâm mộ ghen tị với tớ đi.”
“Nhị ca, tớ cùng lão tứ đối với cậu tỏ vẻ mãnh liệt bất mãn cùng khinh bỉ. Sau này thời điểm tớ cùng với lão tứ và Phi đi hẹn hò, cậu cũng đừng hòng đi chung.” Tôn Kính Trì cực kỳ nghiêm túc biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
“Được rồi, được rồi, tớ không đi chung, khẳng định là không đi chung. Nói đi, chính sự có chuyện gì, nếu không có là tớ cúp đấy.”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không náo loạn nữa, Tôn Kính Trì nói: “Tần Trữ đã trở lại, anh ta gọi điện thoại tới đây, tớ bảo cậu cùng Phi đang ở Tây Hàng, phải vài ngày nữa mới có thể trở về. Anh ta nói bao giờ hai người về thì gọi lại cho anh ta, anh ta phải ‘tự mình’ qua đây một chuyến.”
“Tốt.” Lần này là Yến Phi trả lời.
“Anh ta đã gặp qua Hắc ca rồi, còn đem Hắc ca quở trách một trận, bất quá Hắc ca cũng không để lộ ra.”
“Ừm, coi như lão Hắc đủ nghĩa khí, trở về anh sẽ mời cậu ta đi ăn cơm.” Vẫn là Yến Phi.
Tiêu Tiếu tiếp theo liền hỏi: “Phi, thời điểm nào thì hai người trở về? Ngày mai em phải đi tới Dương Xuân một chuyến, đại khái thời gian là ba ngày.”
“Cậu đi Dương Xuân làm cái gì?” Nhạc Thiệu hỏi.
Tiêu Tiếu trả lời: “Bên kia có chút việc, bọn họ không tự làm chủ được, tớ phải đi một chuyến. Tam ca ở lại tại đế đô.”
“Đi đi, ba ngày sau hai người chúng tớ sẽ trở về.”
Cần đích thân Tiêu Tiếu ra mặt giải quyết hẳn không phải là chuyện nhỏ, vốn nghĩ sẽ ở Tây Hàng chơi thêm hai ngày, nhưng Nhạc Thiệu vẫn quyết định về sớm một chút. Tôn Kính Trì không đi, vậy khẳng định là chuyện có liên quan tới hắc đạo. Anh không muốn nói trong điện thoại, cũng không muốn để Yến Phi biết được. Có một số việc chỉ cần bọn họ quan tâm là tốt rồi, Yến Phi chỉ cần chuyên tâm học tập cùng vẽ tranh.
“Ba ngày sau tớ khẳng định sẽ trở về.” Tiêu Tiếu thực hối hận, bản thân nên nói là hai ngày.
“Phi, nhớ em không?” Chính sự nói xong rồi, Tôn Kính Trì lại bắt đầu buồn nôn.
Yến Phi sảng khoái nói: “Nhớ, rất nhớ, vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng vừa lòng.”
Nhạc Thiệu vô cùng sát phong cảnh, nói: “Tốt lắm, cúp đây, bọn tớ phải đi ra ngoài. Trước khi tớ trở về nếu không có chính sự gì thì đừng gọi điện quầy rầy. Cúp a.”
“Này!” Thanh âm kháng nghị của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền biến mất trong tiếng ‘tút tút tút’.
“Nhị ca quả thực rất quá đáng!” Hai người bị cúp điện thoại đối với điện thoại cắn chặt răng.
Nhạc Thiệu buông di động xuống, há to miệng tiếp tục ăn cơm. Tiếp qua ba ngày sẽ trở về, anh muốn nắm chặt thời gian. Yến Phi đã ăn no, lau miệng nhìn Nhạc Thiệu ăn cơm. Giúp Nhạc Thiệu múc một bát canh, hắn dặn dò: “Nhai kĩ nuốt chậm.”
“Ừm ừm.” Nhạc Thiệu lập tức nhai kĩ nuốt chậm, cố sức bĩu môi, chỉ chỉ canh. Yến Phi cười lắc đầu, bưng lên bát canh, đút cho người nào đó uống hết. Nhạc Thiệu đột nhiên cảm thấy, cho dù không đi đâu cả, liền cứ như vậy làm tổ ở trong khách sạn, đều là chuyện vạn phần hạnh phúc. Chỉ cần có người này ở bên cạnh là đủ rồi.
※
Ăn no, hai người thay đổi một thân quần áo, sau đó xuất phát. Nhạc Thiệu mang theo bốn vị bảo tiêu, những người khác ở lại trong khách sạn. Buổi tối tại Tây Hàng so với ban ngày lạnh hơn rất nhiều, sắp tới mười giờ, bên hồ Nguyệt quả nhiên không có mấy du khách. Xuống xe, bàn tay to lớn ấm áp của Nhạc Thiệu cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Yến Phi. Cỗ thân thể này dinh dưỡng kém, thường tuột huyết áp cùng bị huyết áp thấp, sau khi bắt đầu mùa đông, tay chân của Yến Phi vẫn cứ luôn lạnh lẽo. Bất quá hắn đã rất vừa lòng. Cho dù bởi vì sống lại, khiến cho thân thể bị thương tổn cùng chịu nhiều bệnh tật, nhưng chỉ cần còn sống, vậy là đủ rồi.
“Có lạnh hay không?” Xiết chặt khăn quàng cổ của Yến Phi, Nhạc Thiệu lo lắng hỏi, chỉ sợ người này sẽ bị lạnh tới cảm mạo.
“Hoàn hảo.” Đem tay của Nhạc Thiệu nhét vào trong túi áo bành tô rộng thùng thình mà anh đang mặc, Yến Phi ôm chặt lấy Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu đơn giản rút tay ra, ôm lấy hắn, vì hắn ngăn trở gió lạnh mùa đông.
Xuôi theo mép hồ chậm rãi bước từng bước, Nhạc Thiệu đột nhiên nói: “Em cảm thấy hiện tại chúng ta giống như đang đi hẹn hò vậy.”
Yến Phi bật cười hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Trong mắt của Nhạc Thiệu hiện lên ánh sáng, rồi mới nhếch miệng cười: “Phải!”
Không để ý tới những ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, hai người không coi air a gì, dựa sát vào lẫn nhau, chậm rãi đi dạo bên hồ Nguyệt, thưởng thức cảnh sắc ban đêm của hồ nước này. Gió, rất lạnh, nhưng Yến Phi cũng không cảm thấy có bao nhiêu lạnh, bởi vì trong lòng của hắn rất ấm áp. Hắn từng nghĩ tới nếu như cùng ba người này tăng thêm một tầng quan hệ, sau đó sẽ thực mẫu thuẫn, rối rắm hoặc là thống khổ. Nhưng mà sự thực chứng mình, hắn ngược lại càng thêm hạnh phúc. Có lẽ, ở dưới tình huống bản thân không phát hiện ra, trong lòng của hắn đã sớm có được những người quan trọng nhất.
“Đang nghĩ gì vậy?” Thấy Yến Phi nãy giờ không nói gì, cúi đầu trầm tư, Nhạc Thiệu hỏi.
Yến Phi ngẩng đầu, đối với Nhạc Thiệu ôn nhu nở nụ cười: “Đang nghĩ tới những ngày trước kia khi chúng ta ở chung một chỗ.” Hắn hạ giọng, “Thiệu Thiệu, nếu như anh không tự sát, nghe theo sự sắp đặt của bọn họ mà kết hôn, có lẽ hiện tại, ba người các em đèu đã kết hôn và có đứa nhỏ rồi.”
Thần sắc của Nhạc Thiệu lộ ra sự nghiêm túc, anh ôm chặt lấy Yến Phi đi tới phía sau đoạn đường, trầm giọng nói: “Sẽ không. Khi đó, ba người bọn em đã ẩn ẩn phát hiện ra tình cảm của bản thân đối với anh. Biết anh phải đính hôn, bọn em rất mất hứng. Em thậm chí từng nghĩ tới tìm người cưỡng gian Quyền Hiểu Linh, như vậy anh sẽ không phải cùng cô ta kết hôn nữa. Em nghĩ, nhiều nhất là kéo dài tới hôn lễ của anh, bọn em khẳng định sẽ bùng nổ. Cho dù khi đó không ngăn cản được, thì sau đó bọn em cũng sẽ nghĩ biện pháp để anh phải ly hôn. Anh, chỉ có thể thuộc về bọn em.”
Yến Phi dừng lại cước bộ, Nhạc Thiệu xoay người đối mặt với hắn. Dưới ánh trăng cùng ánh đèn, trên mặt Yến Phi phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu vàng. Vài sợi tóc lộ ra dưới chiếc mũ, bên trong hai tròng mắt tuyệt đối là ôn nhu cùng nồng đậm yêu thương. Loại nồng đậm yêu thương này cũng không phải là tình yêu đơn thuần, mà là tình cảm hơn hai mươi năm bọn họ ở chung với nhau, ai cũng không thể hủy diệt, ai cũng không thể thay thế. Yến Phi trước kia là một người rất khó khiến cho người khác để ý tới, nhưng Yến Phi giờ phút này đây lại làm cho mọi người không cách nào dời đi tầm mắt. Đôi con ngươi kia sáng ngời như vậy, rực rỡ như vậy, đôi môi kia viền môi rõ ràng, chiếc mũi thanh tú, cho dù hai hàng lông mày không quá rậm nhưng cũng đủ để khiến cho Nhạc Thiệu mê loạn trong đó. Thay đi một linh hồn, lực hấp dẫn của khối thân thể này cũng thay đổi.
Đầu chậm rãi cúi thấp xuống, hai tay của Nhạc Thiệu ôm lấy thắt lưng của Yến Phi. Rất nhanh tiếp theo, môi của hai người dán vào nhau. Ở trong nháy mắt răng môi chạm vào nhau, Nhạc Thiệu nói nhỏ: “Chúng ta chỉ có thể thuộc về nhau.”
Thiệu Thiệu…
Phối hợp với cổ của Nhạc Thiệu, Yến Phi nhón chân đưa lên đôi môi của chính mình. Thiệu Thiệu… Thiệu Thiệu của hắn… đã trưởng thành là một nam nhân chân chính rồi.
Bùm, bùm, bùm…
Khi hai trái tim hòa chung nhịp đập, Nhạc Thiệu đánh ra một cái thủ thế, một vị bảo tiêu ở cách đó không xa thực thông minh lấy ra một chiếc cameras, đem hình ảnh của hai người đang hôn nhau bên dưới ánh trăng ghi lại.
Bốn phía truyền tới tiếng kinh hô cùng tiếng thét chói tai (đấy hưng phấn?), hai tay của Nhạc Thiệu càng thêm dùng sức, hận không thể đem khối thân thể này tiến nhập vào trong cơ thể của mình. Ừm, hai tên kia khẳng định sẽ không cho phép, vậy liền lấy một phần ba đi.
Đây có tính là chuyện lãng mạn hay không? Trong đầu của Yến Phi hiện lên một nghi vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...