Đỗ Phong mang theo Yến Phi rời khỏi ký túc xá, đi tới một hoa viên nhỏ nằm giữa khu ký túc xá cùng với tòa nhà giảng đường thì liền ngừng lại. Trời lạnh, sinh viên ở bên ngoài không nhiều lắm, trong hoa viên chỉ có bốn người bọn họ, bất quá biểu tình của Yến Phi so với rét lạnh tháng một còn băng lãnh hơn nhiều. Đỗ Phong bị ánh mắt của Yến Phi đâm tới khiến cho có chút khẩn trương, bất quá nghĩ tới bản thân mang theo bảo tiêu, phía sau lại có chỗ dựa, hắn ta lại thẳng thắt lưng, cùng Yến Phi nhìn chằm chằm.
“Anh tìm tôi tới đây, có chuyện gì?” Yến Phi mở miệng đầu tiên.
Không nghĩ tới đối phương có khí thế như vậy, Đỗ Phong nháy mắt bị áp đảo tới lui về sau từng bước, hừ lạnh nói: “Sao vậy, mày không biết khuôn mặt này của tao giống ai sao? Mày hiện tại là nam sủng của Nhạc thiếu, Tôn thiếu cùng Tiêu thiếu, dựa theo thói quen trước kia của bọn họ, bọn họ hẳn là ở ngày đầu tiên bao dưỡng mày, liền nói cho mày biết chuyện của Chung Phong đi?”
Yến Phi hai tay đặt ở trong túi quần, hắn sợ bản thân nhịn không được sẽ đánh chết Đỗ Phong. Nắm tay của Yến Phi lập tức xiết chặt lại, áp chết tức giận, hỏi: “Bọn họ từng bao dưỡng anh?”
Đỗ Phong không dự kiến tới chuyện đối phương sẽ hỏi như vậy, hắn ta đầu tiên sửng sốt, sau đó ha ha nở nụ cười: “Mày cũng thực buồn cười. Mày còn tưởng rằng bản thân là người duy nhất của ba vị Thái tử gia sao. Tao thực sự tò mò, mày cùng Chung Phong một chút cũng không giống, sao có thể khiến cho bọn họ quăng tao đi để bao dưỡng mày. Chẳng lẽ công phu ở trên giường của mày so với tao còn cao hơn nhiều?”
“Ba!”
Không hề báo trước, bàn tay của Yến Phi quăng qua. Liền ngay cả hai vị bảo tiêu đứng ở sau Đỗ Phong cũng không phản ứng kịp. Đỗ Phong ngơ ngẩn, còn chưa chờ tới lúc hắn ta hét lên chói ai, thì tay của Yến Phi đã vung tới thêm một lần nữa, lại thêm một dấu tay in hằn trên mặt của Đỗ Phong. Nháy mắt, trên hai má của hắn ta liền hiện lên dấu vết bàn tay đỏ tươi.
“Mày! Mày! Mày đánh tao?! Máy dám đánh tao?!”
Đỗ Phong phục hồi tinh thần liền thét lên một tiếng chói tai. Hai vị bảo tiêu cũng phi qua bắt lấy Yến Phi. Động tác của Yến Phi cực nhanh xông qua bụi hoa, nhặt lên một khối gạch ở bên cạnh bồn hoa, hướng một vị bảo tiêu xông tới. Hắn đã bị chọc giận tới phát điên rồi, tức giận muốn bùng nổ.
Ẩu đả không hề trì hoãn được bắt đầu, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Phong. Gạch trong tay của Yến Phi không chỉ tiếp đón hai vị bảo tiêu, ngay cả Đỗ Phong hắn cũng không buông tha. Tiếng kêu của Đỗ Phong kéo tới bạn học đi ngang qua, có người nhận ra Yến Phi, lập tức đi gọi giáo viên tới.
Yến Phi đánh tới đỏ mặt. Hai vị bảo tiêu kia là thủ hạ của Hứa Cốc Xuyên, nhưng ở trước mặt của Yến Phi thì bọn họ lại không nhặt được nửa điểm tiện nghi. Yến Phi trên mặt đã trúng một quyền, trên người tuy không có vết thương nhưng cũng bị chịu một quyền, nhưng ba người kia so với hắn cũng không thiệt hơn bao nhiêu.
Một gạch đập tới khiến trán của một vị bảo tiêu lập tức sưng u lên, Yến Phi một cước đá vào trên đũng quần của một vị bảo tiêu khác, hai người thống khổ ngồi xổm xuống mặt đất. Bỏ gạch xuống, Yến Phi vọt tới trước mặt Đỗ Phong đã sợ tới mức kêu to, túm lấy vạt áo của hắn ta, nhấc lên. Vóc dáng của Đỗ Phong so với hắn còn thấp hơn một chút.
“Tao là người của Hứa thiếu! Hứa thiếu nhất định sẽ không tha cho mày! Nhất định a!”
Hung hăng ở trên khuôn mặt đã phù thũng của Đỗ Phong giáng xuống một cái tát nữa, Yến Phi lôi Đỗ Phong đi ra khỏi hoa viên, cũng đối với những người đang vây xung quanh, hung hăng quát: “Đều con mẹ nó cút ra xa một chút cho lão tử!” Rồi hắn mới đối với Đỗ Phong rống giận: “Câm miệng cho lão tử! Lại gọi nữa, lão tử làm thịt mày!” Đỗ Phong không dám gọi nữa, cả người phát run, chỉ hi vọng Hứa thiếu nhanh một chút phái người qua đây cứu mình.
Tất cả mọi người đều bị bộ dạng hung ác này của hắn làm cho sợ hãi, đều lui ra, không một ai dám lại gần. Hai vị bảo tiêu bị đánh tỉnh, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa thiếu. Tiểu tử này thực con mẹ nó rất ngoan độc!
Đem Đỗ Phong kéo tới một góc tường không có ai, dùng sức một cái đem người kia hung hăng đặt ở trên tường, Yến Phi chế trụ cổ của Đỗ Phong, trong cơn tức giận nói: “Giải thích toàn bộ mọi chuyện cho tao! Nói!”
“Nói, tôi cái gì cũng nói…” Đỗ Phong sợ, chưa từng bao giờ sợ tới như vậy, hắn ta cảm thấy được ngay sau đó bản thân mình sẽ bị đối phương ăn thịt.
“Nói về những chuyện sau khi mày theo chân ở chung với bọn họ! Nói về khuôn mặt của mày là sao! Nói về chuyện bao dưỡng là thế nào! Dám nói dối một câu, tao liền sẽ để cho mày hôm nay có tới mà không có về!”
“Tôi nói, tôi nói, đừng đánh tôi…”
Đỗ Phong nước mắt nước mũi điên cuồng chảy ra, vốn hắn ta chính là tới để nói cho Yến Phi biết chuyện này, không cần Yến Phi uy hiếp tiếp, hắn ta liền đem mọi chuyện bản thân được ba người kia bao dưỡng trong ba năm nay, toàn bộ kể cho Yến Phi nghe. Cũng lần nữa cường điệu, bởi vì bộ dáng của hắn ta là giống với Chung Phong nhất, cho nên được bao dưỡng ba năm, những người khác không giống lắm nhiều nhất cũng chỉ hai tháng liền sẽ bị quăng.
“Ba người bọn họ… đều chạm vào mày?” Tay của Yến Phi phát run, thân thể cũng phát run.
“Vâng, đều, đều chạm…”
“Đệch!”
Một quyền đánh vào trên bụng của Đỗ Phong, ngực của Yến Phi như muốn nổ tung.
Đỗ Phong bị trúng một quyền này, cơ hồ không thể thở nổi. Ở sau khi Yến Phi buông hắn ta ra, liền đặt mông ngồi trên mặt đất, ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
“Được, tốt lắm… tốt lắm… A a a —–!!!”
Nhìn trời hô to vài tiếng, Yến Phi chạy về hướng ký túc xá. Đỗ Phong một tay ôm bụng, một tay bò về phía trước, hắn ta phải mau chóng chạy khỏi nơi đáng sợ này.
Một đường như điên chạy về ký túc xá, Yến Phi một cước đạp văng cánh cửa. Vệ Văn Bân đã nghe được tin tức, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đều bị hù dọa. Mà khi bọn họ nhìn thấy được bộ dạng của Yến Phi, di động trong tay của Tiêu Dương liền bị đánh rơi xuống mặt đất.
Không có đổi giày, Yến Phi trừng Tiêu Dương, một bước đi vào trong ký túc xá. Vệ Văn Bân đóng cửa lại, thật cẩn thận hỏi: “Yến Phi, ai đánh cậu vậy?”
Tiêu Bách Chu đối với Vệ Văn Bân mãnh liệt nháy mắt, Vệ Văn Bân thở mạnh cũng không dám, liền lui qua một bên.
Tiêu Dương bước về sau một bước, bước tới khi chạm vào tường rồi không còn đường lùi.
“Tiểu Dương.” Yên Phi mở miệng, thanh âm bình tĩnh không chút tương xứng với cơn giận của hắn, “Em nói cho anh biết, Đỗ Phong là ai.”
Xong rồi!
Nước mắt của Tiêu Dương đều trào ra.
“Nói cho anh biết, Đỗ Phong con mẹ nó là ai!” Yến Phi một quyền nện ở bên lỗ tai của Tiêu Dương.
Tiêu Dương khóc: “Anh! Anh! Em không dám, em không dám, em cũng không dám nữa!”
Yến Phi thả xuống di động đang vang lên, Tiêu Dương cơ hồ muốn gào khóc, đây là tiếng chuông cứu mạng a! Yến Phi đi tới trước bàn, cầm di động lên, thấy hiển thị là số của Tôn Kính Trì, hắn ấn nghe, trực tiếp hỏi: “Đỗ Phong là ai?”
Điện thoại bên kia lập tức trầm mặt vài giây.
“Anh…”
“Đừng có gọi tôi là anh!”
Yến Phi núi lửa phun trào.
“Các người con mẹ nó đem tôi trở thành cái gì?! Chính là đem tôi trở thành anh trai như vậy sao?!”
“Gạt tôi Đỗ Phong là thân thích của lão Hắc!”
“Gạt tôi Đỗ Phong là đứa nhỏ bị mắc bệnh tim bẩm sinh!”
“Thế cái tên Đỗ Phong là nam sủng của các người ngày hôm nay tới gặp tôi là ai?! Đệch!”
“Tôi bất quá chỉ không ở năm năm, các người liền giày xéo tôi như thế hả?!”
“Anh!”
“Đừng có gọi tôi là anh!”
Khóe mắt của Yến Phi đỏ bừng.
“Các người con mẹ nó tìm ai không tìm?! Tìm thứ hàng ghê tởm như vậy tới thay thế tôi sao! Tôi ở trong lòng các người liền như vậy sao! Liền ghê tởm như thế sao!”
“Cái đệch! Các người còn cả ba cùng nhau tới! Các người sao có thể ‘làm’ được!”
“Cậu có biết tên kia nói cái gì không? Hắn ta hỏi tôi công phu ở trên giường có phải hay không rất tốt, mới có thể khiến cho các người quăng hắn ta đi. Đệch!”
“Tôn Kính Trì! Tôi con mẹ nó đều có thể đoán được hiện tại tất cả mọi người trong đế đô đang nhìn tôi thế nào! Chung Phong tôi đây chính là chết cũng chết trong sạch, không nghĩ tới các người mượn cái chết của tôi, đem tôi ra giày xéo tới như thế! Cái đệch!”
Không đợi Tôn Kính Trì nói chuyện, Yến Phi đem di động hung hăng ném xuống trên mặt đất, linh kiện bay toán loạn. Ném đi di động, Yến Phi lại trừng Tiêu Dương, giận tới mức nước mắt từ trong khóe mắt của hắn trào ra.
“Vì cái gì lại lừa dối anh? Em cho là có thể giấu diếm được anh sao? Sớm biết như thế nào, anh tình nguyện bản thân không sống lại!”
“Chung ca!”
Tiêu Dương bổ nhào tới trước mặt Yến Phi, nặng nề quỳ gối ôm lấy chân của hắn, ngửa đầu khóc hô: “Chung ca, là anh trai của em bọn họ không đúng, là bọn họ không đúng. Anh đánh bọn họ, mắng bọn họ, nhưng anh ngàn vạn lần đừng không cần bọn họ.”
Lồng ngực của Yến Phi phập phồng kịch liệt, nước mắt khống chế không được mà rơi xuống, đầu bị tức tới ong ong vang lên. Tiêu Dương sợ chết, gắt gao ôm chặt lấy chân của Yến Phi mà thỉnh cầu: “Chung ca, anh không biết mấy người anh trai của em, bọn họ năm năm nay làm sao mới có thể trải qua được.”
“Cái chết của anh, bị cái chết của anh làm cho hoàn toàn thay đổi. Thời điểm khi anh trai bọn họ chạy tới bệnh viện nhìn thấy thi thể của anh, lúc đó bọn họ đã điên rồi. Cơ hồ đem toàn bộ tầng một đều đập bể.”
“Anh của em ôm thi thể của anh, khóc cũng khóc không được. Nhạc ca lấy súng tự hại bản thân mình, nếu không phải có Hắc ca nhanh tay, Nhạc ca sẽ không còn nữa.”
Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nghe xong lời của Tiêu Dương, cũng khóc.
“Bọn họ ôm thi thể của anh, ai cũng không cho chạm. Nhạc thúc phái một nhân thủ tới đây, đánh hôn mê bọn họ đánh, mới có thể đem bọn họ kéo ra. Sau đó Nhạc thúc cùng bọn họ nói, bọn họ không thể chết, phải sống để báo thù cho anh, anh trai bọn họ mới không đi theo anh a.”
“Trước khi hỏa táng anh, anh trai bọn họ liền canh giữ ở trong phòng giữ xác, không ăn không uống. Sau khi anh hỏa táng, bọn họ ước chừng có nửa năm là ôm tro cốt của anh để ngủ.”
Tiêu Dương khàn cả giọng mà hô, những lời này của cậu giống như một lưỡi dao cùn, cứa lên tâm của Yến Phi. Hắn gắt gao cắn chặt miệng, cắn ra cả máu. Tiêu Dương túm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, tiếp tục nói: “Anh trai bọn họ rất thống khổ, rất thống khổ, bọn họ muốn báo thù cho anh, không thể chết được, bọn họ liền tự ngược đãi mình.”
“Cánh tay cùng trên đùi của bọn họ tất cả đều là vết dao a… đó là do bọn họ tự mình cứa lên, bọn họ chính là cứ một dao lại thêm một dao mà sống qua năm năm a…”
“Hàng năm tới ngày giỗ của anh, trên người của bọn họ sẽ nhiều thêm ra vài vết cắt.”
“Anh, Chung ca, anh trai tốt của em, anh nói đi, bọn họ phải làm sao, phải làm sao a. Bọn họ yêu anh a, yêu anh yêu đến muốn điên rồi. Ngày đó anh chết, bọn họ cũng đã chết rồi. Thẳng tới khi anh chết đi rồi, bọn họ mới biết được bọn họ yêu anh, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội để nói cho anh biết a…”
Thân thể của Yến Phi lung lay, Tiêu Bách Chu chạy mau tới đỡ hắn. Vệ Văn Bân trì độn vài giây, luống cuống tay chân lấy ghế đặt ở phía sau Yến Phi, Tiêu Bách Chu đỡ Yến Phi ngồi xuống.
Trên các đốt tay phải của Yến Phi đầy là máu, bàn tay lại run tới kịch liệt. Tiêu Dương ôm lấy tay của hắn, khóc nói: “Em biết anh trai bọn họ làm như vậy là không đúng. Nếu không làm như vậy, bọn họ sẽ liền càng thêm đau khổ a… Mặc kệ Đỗ Phong có bao nhiêu giống anh, chung quy vẫn không phải là anh. Anh trai bọn họ chỉ đem hắn ta làm một nơi để an ủi, trở thành tấm mộc khi mà bọn họ nhớ anh tới không chịu nổi. Đỗ Phong kia tuy không phải là thứ tốt gì, nhưng ít nhất có thể khiến cho vài vết dao trên người anh trai bọn họ được bớt đi. Chung ca, anh muốn hủy diệt mấy người anh trai của em, bất quá chỉ cần một đầu ngón tay. Anh có thể không cần bọn họ, nhưng bọn họ không thể rời xa anh đâu a. Rời đi anh, bọn họ sẽ chết, thật sự sẽ chết a…”
Yến Phi một câu không nói, hắn nhìn Tiêu Dương chằm chằm, hô hấp dồn dập, nước mắt phẫn nộ không ngừng trào ra. Không biết là thương tâm cực độ hay là phẫn nộ cực độ, hoặc là cả hai đều có.
Vệ Văn Bân bưng một chậu nước ấm lại đây, Tiêu Bách Chu vắt khăn, mau chóng giúp Yến Phi lau qua tay. Yến Phi khóe miệng rách ra, trên mặt xanh tím một mảnh, khóe mắt cũng có vết sưng đỏ xanh tím. Nghiêm trọng nhất vẫn là tay phải của hắn. Vốn cổ tay phải còn chưa tốt hắn, hiện tại thương thế càng thêm nặng, xương của mu bàn tay cũng bị thương.
“Chung ca… em cầu anh, đừng không cần mấy người anh trai của em, em cầu anh… Anh đánh em là được rồi, em không nên lừa dối anh…” Tiêu Dương đem tay của Yến Phi đánh lên trên mặt của mình. Yến Phi dùng sức rút ra, nhắm mắt lại, vẫn kịch liệt thở dốc.
Tiêu Bách Chu đưa cho Tiêu Dương khăn mặt, y vuốt ve lưng của Yến Phi, khuyên nhủ: “Yến Phi, cậu tức thì liền đánh mắng Nhạc ca bọn họ, nhưng không nên vì một kẻ như thế kia mà đem bản thân chọc tức. Khiến cho cả bản thân cậu cùng Nhạc ca bọn họ đều thống khổ, như vậy không đáng. Cái loại người kia không muốn gặp liền không cần gặp. Cậu càng tức, càng cùng Nhạc ca bọn họ náo loạn tới căng thẳng, hắn ta càng thêm cao hứng, cậu cũng không thể để cho hắn ta được như ý nguyện.”
Vệ Văn Bân cũng mau chóng lên tiếng: “Đúng a, Yến Phi. Nếu tôi là Nhạc ca bọn họ, tôi cũng không dám nói với cậu, cậu khẳng định sẽ tức giận. Nếu bọn họ biết cậu còn sống, khẳng định sẽ không làm như vậy. Tên kia căn bản chỉ là thế thân của cậu. Nếu không phải hắn ta lớn lên giống cậu, Nhạc ca bọn họ khẳng định sẽ không liếc mắt nhìn hắn ta nhiều hơn một cái. Nói tới nói đi, kỳ thực vẫn là bởi vì Nhạc ca bọn họ quá yêu cầu.” Vệ Văn Bân hoàn toàn dựa theo lời nói của Tiêu Bách Chu, kỳ thực cậu ta so với Yến Phi còn mơ hồ hơn.
Yến Phi nước mắt không chảy ra nữa, Tiêu Dương lập tức rèn sắt khi còn nóng, giúp đỡ cầu tình cho ba người anh trai: “Anh, em biết anh không thể tiếp thu được loại tình cảm này, anh trai bọn họ cũng không dám bức anh, bọn họ thậm chí còn không tính toán tới việc nói cho anh biết, bọn họ chỉ sợ anh sẽ lại rời khỏi bọn họ. Anh, anh bị chọc giận thì anh cứ hung hăng đánh bọn họ, nhưng anh đừng rời đi bọn họ, anh rời đi bọn họ, bọn họ thực sẽ chết, thực sự.”
Yến Phi mở mắt, trong hai mắt che kín tơ máu mang theo lửa giận rõ ràng, nhưng so với vừa rồi thì đã bình tĩnh hơn. Buông ra răng nanh đang cắn chặt môi, hắn mở miệng: “Đứng lên.” Thanh âm ám ách khiến cho người ta khẩn trương tuân lệnh.
Tiêu Dương đứng lên, quy củ đứng ở tại chỗ.
“Anh của em, bọn họ đem Đỗ Phong kia trở thành cái gì? Nam sủng, hay là bạn trai?”
“Thế thân, nam sủng cũng không được tính. Hắc ca bọn họ cũng không cấp hòa nhã cho Đỗ Phong, anh trai bọn họ cũng không tức giận. Bọn họ chính là qua một thời gian mới đi tìm Đỗ Phong, tối đa chính là thời điểm đi uống rượu cùng đám người Hắc ca sẽ mang theo hắn ta, còn bình thường cũng không dẫn hắn ta ra ngoài.”
Sợ Yến Phi không tin, Tiêu Dương nhấc tay thề: “Thật sự. Có lần anh trai bọn họ đi tới chỗ câu lạc bộ đêm mà Đỗ Phong làm việc, gặp được Đỗ Phong. Lúc ấy em cũng ở đó. Anh trai bọn họ cũng không có bắt buộc hắn ta, chỉ hỏi hắn ta có nguyện ý hay không trở thành thế thân của anh, Đỗ Phong tự mình đồng ý.” Dừng một chút, Tiêu Dương thật cẩn thận nói: “Sau khi Đỗ Phong xuất hiện, số lần anh trai bọn họ tự hại bản thân ít đi một chút, cho nên, mọi người cũng sẽ không quá mức phản đối. Bằng không đừng nói là bọn em, cha mẹ của em khẳng định cũng sẽ không đồng ý.”
Yến Phi hàm dưới căng chặt, lại không lên tiếng.
Tiêu Dương không thể xác định được Yến Phi đang nghĩ gì, lo sợ bất an, cầu cứu nhìn về phía Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu tiếp tục khuyên nhủ: “Yến Phi, chuyện này cậu nhất định phải bình tĩnh, bằng không tuyệt đối sẽ làm tổn thương tới người thân của cậu. Cậu sống lại một lần cũng không phải để bản thân thống khổ đi. Cậu cùng bọn họ tình cảm hơn hai mươi năm, sao có thể để cho một con chuột khuấy đục? Cậu đem bọn họ trở thành em trai, vậy vẫn sẽ là em trai, bọn họ cũng sẽ không bắt buộc cậu. Cậu cùng bọn họ hiện tại hình thức ở chung, tôi cảm thấy cũng rất tốt, giống anh em lại càng giống người nhà, cũng không phải ép buộc cậu nhất định phải tiếp nhận đem bọn họ trở thành người yêu a.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mấy người anh trai của em cũng không tính toán nói cho anh biết, đã nghĩ sẽ cùng anh trải qua cả đời.” Tiêu Dương lập tức phụ họa, thời điểm này có đánh chết cũng không được nói ra ba vị anh trai đã quyết tâm muốn ‘chuyển chức’.
Tiêu Bách Chu lại bỏ thêm một câu: “Tình cảm của bọn họ đốivới cậu khẳng định cũng không chỉ là tình yêu, hẳn là nhiều loại tình cảm cùng trộn lẫn lại mới đúng.”
“Đúng, đúng vậy.” Tiêu Dương lần đầu tiên cảm kích Tiêu Bách Chu như vậy.
Yến Phi lại cắn miệng, qua hơn nửa ngày sau, hắn rống lên một tiếng: “Đệch!” Cũng không biết hắn chửi như vậy rốt cuộc là có ý gì. Tiêu Dương khẩn trương muốn điên rồi, trong lòng thầm kêu ba vị anh trai mau mau qua đây đi, cậu bên này sắp không trụ nổi rồi.
Di động của Tiêu Bách Chu vang lên, y rất nhanh cúp máy. Điện thoại là của Nhạc Lăng gọi tới, y nhắn cho Nhạc Lăng một tin nhắn, nói cho đối phương biết Yến Phi đã bị chọc tức, mau bảo Nhạc Thiệu bọn họ tới đây. Tin nhắn của Nhạc Lăng rất nhanh đáp trả, bọn họ đang ở trên đường, lập tức sẽ tới.
“Mấy người đi ra ngoài đi, tôi cần yên lặng một chút.” Yến Phi vô lực khoát tay, Tiêu Dương cầm lấy di động cùng Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân đi ra ngoài. Nháy mắt khi cửa đóng lại, Yến Phi một quyền nện lên trên mặt bàn học. Ba người không dám đi xa, liền đứng ở trước cửa phòng. Cũng may vách tường của ký túc xá có khả năng cách âm rất khá, bằng không động tĩnh lớn như vậy, không thể không đưa tới người chú ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...