Điện thoại của Tư Quang Nam bị Tôn Kính Trì tiếp nhận, sau đó không dám gọi tiếp. Yến Phi lại bị ba người quấn quýt không buông, cũng không biết chuyện Tư Quang Nam gọi điện thoại cho mình. Hứa Cốc Xuyên mùng 6 đi Trường Phản. Chơi hai ngày, thời điểm năm người Yến Phi trở lại Đông Hồ, đã là mùng 5, Yến Phi hẹn Hứa Cốc Xuyên tới đây ăn cơm, hắn tự mình xuống bếp. Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương đến cùng nhau, tâm tình của Tiêu Dương rõ ràng rất tệ, khí áp của Hứa Cốc Xuyên cũng có chút trầm thấp. Ngày mai, Hứa Cốc Xuyên trước phải đến quân bộ cùng thủ trưởng nói chuyện, sau đó ngồi máy bay chuyên dụng đi tới Trường Phản.
Vừa nhìn thấy Yến Phi, nước mắt của Tiêu Dương cũng chảy ra, Yến Phi quả thực vô cùng đau lòng. Mặc dù trên phương diện thân phận hắn là bạn học bạn cùng phòng ký túc xá của Tiêu Dương, nhưng trong lòng Tiêu Dương, Yến Phi chính là anh trai lớn, là chị dâu. Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu mang Tiêu Dương lên tầng để an ủi, Hứa Cốc Xuyên ngồi trong phòng khách sắc mặt âm u.
Nhạc Thiệu đưa cho Hứa Cốc Xuyên một điếu thuốc, hỏi: “Ngày mai mấy giờ thì đi?”
“Muộn nhất là 10 giờ sáng.” Hứa Cốc Xuyên châm lửa, hút mạnh một hơi.
Tiêu Tiếu mở miệng: “Có chuyện gì cần ba người chúng tôi trợ giúp, anh cứ mở miệng.”
“Cảm ơn.” Hứa Cốc Xuyên phun ra một ngụm khói trắng, mang theo áp lực trầm thấp.
Nhạc Lăng ngồi một mình trên ghế sopha đơn, trấn an: “Chuyện xuất ngoại du học, có Bách Chu đi cùng Tiêu Dương, Hứa ca cứ yên tâm đi.”
Lại nói tiếp, Nhạc Lăng cùng Hứa Cốc Xuyên xem như người cùng hội cùng thuyền, bởi vì Tiêu Bách Chu cũng muốn xuất ngoại du học, nhưng hai người tình trạng lại có chút bất đồng. Nhạc Lăng trên người không có hôn nhân, cũng không phải đi tới biên cảnh để rèn luyện, theo tâm tình mà nói, Tiêu Bách Chu so với Tiêu Dương thoải mái hơn rất nhiều; Nhạc Lăng so với Hứa Cốc Xuyên cũng ung dung hơn không ít. Hứa Cốc Xuyên trầm mặc gật đầu, hút thuốc. Đến biên cảnh rồi, trừ phi thượng cấp cho phép, bằng không người nhà cũng không thể tuỳ tiện đến thăm. Đặc biệt Hứa Cốc Xuyên làm thủ trưởng, càng không thể để cho người nhà tuỳ thời chạy đến, đừng nói tới Tiêu Dương trên phương diện pháp luật căn bản không tính là người nhà của anh. Chuyện này cũng có nghĩa trừ phi anh quay trở lại đế đô, bằng không Tiêu Dương không thể tới Trường Phản để thăm anh.
Không chiếm được thân thể của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên còn có thể nhẫn nại; hiện tại, anh đã trở thành ông xã chân chính của Tiêu Dương, mặc cho Hứa Cốc Xuyên người này vốn là nam nhân trong các nam nhân, cũng biến thành nhiễu chỉ nhu. Chính bởi vì thân phận của anh, trách nhiệm của anh, Hứa Cốc Xuyên không được phép nữ nhi tình trường. Cho nên Hứa Cốc Xuyên chỉ có thể hút thuốc giải sầu, nhưng không thay đổi kế hoạch đi Trường Phản của bản thân cùng kế hoạch xuất ngoại du học của Tiêu Dương.
* nhuyễn chỉ nhu: tương đương với từ ‘mềm oặt’
* nữ nhi tình trường: nguyên văn câu là ‘nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản’, câu này ám chỉ những người đàn ông vì mê sắc đẹp mà làm nhụt ý chí
Trên tầng, Tiêu Dương cũng đang cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại. Tách ra, vì để sau này có thể ở chung một chỗ, cậu hiểu, cậu đều hiểu. Khiến cho cậu cảm thấy an ủi chính là, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân sẽ cùng cậu đi du học. Bằng không, nếu chỉ có một mình, tới một quốc gia xa lạ như vậy, Tiêu Dương có lẽ sẽ bởi vì tưởng niệm quá độ mà buông tha cho ý định đi du học.
Vệ Văn Bân hiện tại vẫn còn đang ở Hàn Quốc ‘sinh tử không rõ’, bất quá tên kia có ở đây cũng không có tác dụng gì, nói không chừng còn có thể phun ra vài lời tiểu bạch chọc người ta tức giận.
“Tiêu Dương, ngày mai cậu có đi tiễn Hứa ca không?” Tiêu Bách Chu hỏi, y cũng rất đau lòng cho Tiêu Dương. Bọn họ bốn người ở chung một ký túc xá, hiện tại thay vì nói rằng là bạn học hay bạn chung phòng, chẳng bằng nói là thân nhân càng chính xác hơn.
Tiêu Dương lắc đầu, buồn thanh nói: “Anh ấy ngày mai trực tiếp từ quân đội rời đi, tôi không đi tiễn được… tôi cũng không dám đi tiễn anh ấy, tôi sợ mình sẽ khóc.” Tiếp đó, cậu còn nói: “Tôi nhất định sẽ khóc.”
Yến Phi ôm lấy cậu, không tiếng động an ủi. Qua một hồi, hắn nói: “Đêm nay ngủ lại đây đi.” Hắn không muốn để cho Tiêu Dương một mình đối mặt với khổ sở cùng Hứa Cốc Xuyên tách ra.
Tiêu Dương gật gật đầu, đôi mắt lại đỏ lên.
Dưới tầng, Tôn Kính Trì nói với Hứa Cốc Xuyên: “Đêm nay anh cùng Tiểu Dương ngủ lại chỗ của chúng tôi đi. Bằng không mai anh đi rồi, Tiểu Dương sẽ một mình khổ sở.”
Hứa Cốc Xuyên âm trầm gật đầu, anh hôm nay cũng ý định này. Hành lý đều đã được chuẩn bị xong. Nghĩ tới Tiêu Dương một bên giúp anh sắp xếp hành lý, một bên trộm gạt nước mắt, sắc mặt của anh càng thêm âm trầm.
Tôn Kính Trì nhìn anh như vậy, cười cười, nói: “Anh cũng không phải đi ra khỏi hệ ngân hà. Tuy nói Tiểu Dương không có cách nào đến Trường Phản để thăm anh, nhưng anh cũng có thể quay trở lại đế đô a. Trước khi Tiểu Dương xuất ngoại du học, bọn tôi sẽ để cho quân bộ triệu anh quay trở lại đế đô vài lần để báo cáo công tác.”
Hứa Cốc Xuyên giật nhẹ khoé miệng: “Cảm ơn.”
Nhạc Thiệu lộ ra vẻ nghiêm nghị, nói: “Trong bốn người chúng ta, chỉ có con của anh sau này mới có thể trở thành Hoàng đế, chuyện này anh phải nghiêm túc cân nhắc một chút.”
Trong mắt của Hứa Cốc Xuyên nhất thời hiện lên tinh quang, âm trầm trên mặt biến thành thận trọng. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng trở nên nghiêm túc hơn không ít, bọn họ không nghĩ tới nhị ca tính toán như vậy. Nhạc Thiệu hút thuốc, tại trước một ngày Hứa Cốc Xuyên đi Trường Phản, anh nói ra chuyện tình bản thân suy tính từ lâu.
“Bốn người chúng ta tuy rằng được xưng là Thái tử, nhưng Thái tử chung quy không phải Hoàng đế. Quan hệ giữa ba người chúng tôi cùng Phi đã định trước con của chúng tôi không có khả năng trở thành Hoàng đế, nhưng anh thì khác. Con của anh là con hợp pháp.” Nhạc Thiệu dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm có, nói: “Thái tử sẽ có một ngày bị phế đi, hậu đại của chúng ta tuy rằng vẫn là Thái tử, nhưng khó đảm bảo không bị những thế lực khác áp chế. Chuyện này, chúng ta phải sớm cân nhắc.”
Hứa Cốc Xuyên híp lại con ngươi, hút thuốc. Tôn Kính Trì trầm giọng: “Nhị ca, cậu nói đúng, chuyện này chúng ta phải sớm cân nhắc. Bốn nhà chúng ta mặc dù được xưng là có quyền thế, nhưng chưa từng một lần xuất hiện qua vị Hoàng đế nào, quả thực nên suy tính một chút.”
“Tớ tán thành.” Tiêu Tiếu vĩnh viễn là người trực tiếp nhất.
Hứa Cốc Xuyên dập tắt tàn thuốc, lại rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Hút vài ngụm, anh nói: “Tôi sẽ cân nhắc. Nếu là như vậy, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, tôi sẽ đem đứa nhỏ mang qua đây. Ở bên cạnh ông nội bà nội, đứa nhỏ rất khó thành tài.”
“Một tuổi đi.” Nhạc Thiệu quyết định, “Đứa nhỏ trước một tuổi rất khó chăm sóc, Phi còn phải đến trường. Đứa nhỏ qua một tuổi, anh mang qua đây, chúng tôi sẽ cố gắng bồi dưỡng. Nếu cả hai đứa nhỏ đều là bé trai, ai tài giỏi hơn, chúng ta đẩy người đó lên.”
“Được, liền ấn theo lời cậu nói.” Hứa Cốc Xuyên cũng không bởi vì vậy mà mừng rỡ như điên. Bốn nhà bọn họ hiện giờ tuy hai mà một, quang vinh liền cùng quang vinh, tổn hại liền cùng tổn hại.
Chuyện tình tương lai, cứ như vậy được quyết định trong một ngày không tính là long trọng như ngày hôm nay. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vốn là tam giác sắt, hiện tại lại gia nhập thêm một Hứa Cốc Xuyên, tập đoàn thế lực khổng lồ của hoàng triều chính thức được hình thành, lực ảnh hưởng cực kỳ sâu xa.
※
Buổi tối, Yến Phi làm một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú, còn lấy ra rượu ngon. Tiêu Dương tại dưới an ủi của Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu cộng thêm tâm lý bản thân vững chắc, tâm tình đã ổn định hơn rất nhiều. Tựa hồ bởi vì vừa quyết định xong một chuyện vô cùng quan trọng, tâm trạng của Hứa Cốc Xuyên cũng không còn âm trầm như trước. Vì bản thân cùng Tiêu Dương, vì lợi ích phát triển tập đoàn thế lực của bốn nhà bọn họ, anh hiện tại càng không thể nữ nhi tình trường.
Cơm nước xong, hàn huyên không đến nửa giờ, Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương liền lên tầng, đây là đêm cuối cùng hai người có thể dính chung một chỗ, cả hai hết sức quý trọng từng giây từng phút. Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu cũng không trở về, ngày hôm sau còn phải tiễn Hứa Cốc Xuyên rời đi. Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên vừa lên tầng, Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu cũng đi theo. Yến Phi thu dọn xong, cũng chuẩn bị lên tầng nghỉ ngơi, ngày mai phải dậy sớm.
Trong phòng Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương, một hồi tình cảm mãnh liệt được bắt đầu. Chịu ảnh hưởng của hai người, Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng cũng chuẩn bị tinh thần cuối năm nay chia lìa. Dạ dày của Nhạc Lăng không tốt, Tiêu Bách Chu tính toán trước khi xuất ngoại du học sẽ đem toàn bộ những điểm cần chú ý viết ra, dán ở trong nhà cùng trong ký túc xá, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn phải để tâm đến dạ dày của bản thân. Nhạc Lăng cảm động cùng hạnh phúc không cần nói cũng biết.
Tắm rửa xong, ngồi ở trên giường, thần sắc của Yến Phi có chút nặng nề. Tôn Kính Trì là người đầu tiên tắm xong thấy vậy, vươn tay sờ sờ khuôn mặt của hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Vẫn khó chịu vì chuyện của Tiểu Dương và Cốc Xuyên?”
Yến Phi hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn về phía Tôn Kính Trì. Một tay sờ mặt của Tôn Kính Trì, hắn hôn hôn môi của đối phương, nói: “Không có gì, chỉ là có chút cảm khái.” Lại sờ sờ khuôn mặt của y, Yến Phi nói: “Nghỉ hè trở về, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh muốn đem một nhà Yến Tam Ngưu đi du lịch. Các em không phải đã nói sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn ở đế đô hay sao, anh muốn bọn họ cũng có thể tham dự.”
Tôn Kính Trì lập tức nở nụ cười, sung sướng nói: “Bọn họ là người thân trên danh nghĩa của anh, đương nhiên phải có mặt trong lễ đính hôn của chúng ta. Anh muốn đưa bọn họ đi nơi nào du lịch?”
Yến Phi nghĩ nghĩ, nói: “Không ra nước ngoài, chỉ đi chơi trong nước thôi. Nghỉ hè rất nóng, tìm một địa điểm nào đó mát mẻ một chút. Vừa lúc Tường tử mới thi xong, mang thằng bé đi thả lỏng, trải nghiệm cuộc sống.”
“Được, em sẽ an bài.” Tôn Kính Trì kìm lòng không nổi ngậm lấy đôi môi của Yến Phi, không có chuyện gì có thể khiến cho bọn họ hạnh phúc hơn việc người này nguyện ý ‘gả’ cho bọn họ. Loại hạnh phúc này, tại trước đó, bọn họ căn bản đã tuyệt vọng.
Mà Tôn Kính Trì không biết rằng Yến Phi giờ phút này cũng đang nghĩ đến chuyện tình năm năm trước hắn ‘rời đi’. Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương chỉ là ngăn cách hai nơi khác nhau, hai người bọn họ liền đau khổ vô cùng. Vậy năm năm trước hắn ‘tử vong’, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiêu có bao nhiêu thống khổ? Mỗi một lần nghĩ lại, Yến Phi lại thêm một lần hối hận, cố gắng tìm mọi cách để làm cho ba người được hạnh phúc.
Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu cũng đã tắm xong. Tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Yến Phi cùng Tôn Kính Trì đang triền miên hôn môi, hai người không nói hai lời cởi ra áo choàng, nhào lên giường. Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương phải tách ra, Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng không bao lâu nữa cũng phải tách ra, Vệ Văn Bân cùng Park Tae Seok trước mắt không biết tiến triển đến đâu cũng phải chia lìa một đoạn thời gian rất dài. Mà người này, hiện tại rốt cuộc cũng cùng ba người bọn họ ở chung một chỗ, chân chân chính chính ở chung một chỗ. Bọn họ phải chặt chẽ bắt lấy người này, không để cho người này lại thêm một lần nữa rời đi sinh mệnh của bọn họ. Yến Phi hoàn toàn mở ra thân thể của chính mình, không chút giữ lại, đem hết thảy thuộc bản thân giao cho ba người.
Ngày hôm sau bảy giờ sáng, Yến Phi đặc biệt đặt chuông đồng hồ báo thức chống đỡ thân thể mệt mỏi rời giường. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bảo hắn tiếp tục ngủ, nhưng hắn vẫn kiên trì thức dậy. Hai cái đùi tựa như bị rút sạch sức lực, vừa đau nhức lại vừa nặng nề, cả người đều lộ ra cảm giác nồng đậm mệt mỏi. Yến Phi cảm thấy bản thân có lẽ thực sự phải bổ thận, đây rõ ràng là bệnh trạng của thận yếu. Ai, trong nhà có ba bà vợ, thật phiền não.
Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương đã rời giường, Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu cũng tỉnh dậy. Nhìn thấy Yến Phi sắc mặt mệt mỏi, Tiêu Bách Chu đi làm bữa sáng. Tiêu Dương gắt gao ngồi bên cạnh Hứa Cốc Xuyên, tay của hai người mười ngón đan xen không tách rời. Trên bàn ăn buổi sáng không khí có chút nặng nề, đôi mắt của Tiêu Dương thỉnh thoảng sẽ phiếm đỏ một chút, mỗi lần cậu đều cố gắng nhịn xuống.
Bữa sáng ăn xong, kim đồng hồ cũng chỉ về hướng 7 giờ 50 phút, Hứa Cốc Xuyên phải đi. Ngay trước mặt mọi người, Hứa Cốc Xuyên nâng lên cằm của Tiêu Dương, hung hăng hôn một ngụm; anh hận không thể đem đối phương dung nhập vào trong cốt nhục của bản thân, dùng lực đạo mạnh nhất, ôm lấy cậu. Tiêu Dương nước mắt lưng tròng, cố nén không để cho bản thân rơi lệ.
Giằng co hôn vài phút, Hứa Cốc Xuyên mạnh bứt ra, lau đi khoé mắt ướt át của Tiêu Dương, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi đi rồi, nhóc phải ngoan ngoãn.”
“Ừm.” Tiêu Dương không ngừng hít sâu.
Tiếp theo, Hứa Cốc Xuyên cùng những người khác bắt tay. Một người cuối cùng, anh dùng sức nắm chặt bàn tay của Yến Phi: “Tiểu Dương tạm thời giao cho cậu.”
“Cứ giao cho tôi, cậu ở Trường Phản an tâm làm việc.” Yến Phi chấp nhận lời hứa hẹn.
Buông ra bàn tay của Yến Phi, sửa sang lại quân phục cùng mũ quân đội, Hứa Cốc Xuyên hướng mọi người gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi cửa. Tiêu Dương cắn môi, cùng mọi người tiễn anh.
Xe quân đội tới đón Hứa Cốc Xuyên đã dừng ở trước cổng, hai gã cảnh vệ đem hành lý của Hứa Cốc Xuyên mang lên xe. Cuối cùng thật sâu nhìn thoáng qua Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên động tác nhanh nhẹn tiến vào trong xe, đóng cửa.
“Hứa ca! Phải chiếu cố bản thân!” Tiêu Dương hô to, thanh âm phát run.
Cửa kính mở ra, Hứa Cốc Xuyên hướng Tiêu Dương phất tay, hàm dưới cắn chặt. Lời cần nói đêm hôm qua đều đã nói. Xe ô tô khởi động, cửa kính cũng chậm rãi khép lại, bên trong xe, Hứa Cốc Xuyên quay đầu nhìn về phía sau. Anh thấy Tiêu Dương đang dùng sức hướng mình phất tay, thấy Yến Phi ôm lấy bả vai của Tiêu Dương, thẳng đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dương nữa, anh mới xoay người lại. Nhắm lại đôi mắt, một lần nữa mở ra, trong mắt của Hứa Cốc Xuyên chỉ có kiên định.
Tiêu Dương cũng không khóc lớn, cậu nhịn xuống nước mắt. Đây không phải sinh ly tử biệt, chỉ là tách ra vì tương lai của hai người. Hứa Cốc Xuyên đi rồi, Tiêu Dương lau đi nước mắt, quyết định quay trở lại trường học. Năm nay cậu nhất định phải thuận lợi dành được thư trúng tuyển của Viện Công nghệ Massachusetts. Kiên cường của Tiêu Dương khiến cho những người khác phải rung động. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương quay trở lại trường học; thứ nhất, là vì bồi Tiêu Dương; thứ hai, là vì y cũng phải cố gắng để xuất ngoại đi du học. Hai người đều muốn quay trở lại trường học, Yến Phi cũng không ở nhà nữa, cho dù ngày nghỉ phép vẫn chưa kết thúc.
Thu thập một ít hành lý, Yến Phi liền cùng Tiêu Dương và Tiêu Bách Chu trở lại trường học. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều bận rộn công tác, nghe được Yến Phi muốn quay về trường, ba người cũng không có ý kiến gì lớn.
Về đến ký túc xá, chuyện đầu tiên Yến Phi làm chính là tổng vệ sinh, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương hỗ trợ. Vài ngày không ở, trên mặt bàn còn đọng lại một tầng bụi. Yến Phi chớp mắt hoá thân thành một tiểu ong mật cần cù, lau lau cọ cọ, khiến cho Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương bị ảnh hưởng, cũng đem khu vực của bản thân thu dọn đến sạch sẽ chỉnh tề. Bất quá sau khi dọn dẹp xong, Yến Phi mệt đến mức thở gấp, trên trán toát ra đầy mồ hôi.
Ngồi trên ghế, Yến Phi một bên thở gấp một bên nói: “Phải chăm chỉ rèn luyện, thể lực xói mòn nhanh quá.”
Tiêu Dương đang nỗ lực cân bằng lại tâm tình thừa dịp này chế nhạo: “Là hàng đêm sênh ca đi, cẩn thận hư thận.”
“Cút!” Yến Phi túm một quyển sách ném qua, Tiêu Dương cười to bắt được. Bất quá sắc mặt của Yến Phi quả thực có chút tái nhợt đồng thời lộ rõ mệt mỏi, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu vẫn rất quan tâm rót cho hắn một cốc nước, bữa trưa cũng để Yến Phi ở lại ký túc xá chờ, hai người bọn họ đi gọi cơm.
Ăn xong một bát đầy đồ ăn, Yến Phi đánh răng lên giường đi ngủ, tế bào toàn thân đang kêu gào muốn nghỉ ngơi. Chờ Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu cơm nước xong, rửa sạch hộp đựng cơm của ba người, Yến Phi đã ngủ say. Hai người nhìn thấy hắn mệt mỏi như vậy, mang theo giáo trình, rời khỏi ký túc xá, đi tới thư viện học bài, tránh cho quấy rầy đến hắn.
~ ~ ~ ~ ~
* Viện Công nghệ Massachusetts (Massachusetts Institute of Technology / MIT): là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học và quản lý