“Văn Bân bị người mang đi rồi? Rốt cuộc chuyện này là sao?” Vừa mới tỉnh dậy, từ Tiêu Bách Chu nơi đó biết được chuyện Vệ Văn Bân bị một nhóm ‘xã hội đen’ mang đi, Yến Phi lập tức chạy đi hỏi Nhạc Thiệu.
Nhạc Thiệu ở trong lòng đem Park Tae Seok thoá mạ một phen, lập tức ngọt thanh nói: “Cụ thể thì em không rõ, bất quá cô bạn gái kia của Văn Bân có lai lịch không đơn giản, em tưởng rằng cô ta chỉ là một người mẫu bình thường, nào biết cô ta cùng Park gia của Hàn Quốc có quan hệ.” Đem địa vị cùng lực ảnh hưởng của Park gia tại Hàn Quốc giải thích cho Yến Phi, Nhạc Thiệu nói tiếp: “Sáng nay đệ nhất Thái tử gia của Hàn Quốc – Park Tae Seok gọi điện thoại cho em, bảo em an tâm, nói bọn họ sẽ không làm tổn thương Văn Bân, nhiều nhất nửa tháng sẽ đem người đưa về đế đô.”
Tôn Kính Trì ở một bên nói: “Viên kim cương kia là ‘Kim Mi Seon’ mua cho Văn Bân, vốn muốn tặng Văn Bân một kinh hỉ, nào ngờ lại trở thành kinh hách. Em thấy Kim Mi Seon đối với Văn Bân là động tâm thật, bằng không cũng không cần phải bỏ tiền triệu ra để mua quà tặng cho Văn Bân.”
“Kim Mi Seon này thực kỳ quái.” Yến Phi vẫn lo lắng.
Tôn Kính Trì ôm lấy hắn, nói: “Không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Có bọn em làm chỗ dựa, Park Tae Seok không dám làm gì Văn Bân. Chuyện lần này có liên quan đến nhân duyên của Văn Bân, chúng ta chỉ có thể bảo hộ không để cho Văn Bân bị thương tổn, những chuyện khác không tiện nhúng tay vào quá nhiều, anh nói có phải hay không? Vạn nhất bởi vì chúng ta quá phận tham gia vào, khiến cho Văn Bân mất đi một đoạn nhân duyên tốt đẹp, chúng ta quả thực gây ra nghiệp chướng a.”
Yến Phi vẫn cau mày: “Tìm ai không tốt, cố tình lại là người Hàn Quốc. Muốn chơi đùa cũng được, hiện tại lại động chân tâm. Hàn Quốc có cái gì tốt đẹp, ăn xương sườn cũng phải làm bữa tiệc lớn. Văn Bân đứa nhỏ kia lại đơn thuần, sau này ở chung với người Hàn Quốc khó tránh khỏi bị thương tổn, đối phương còn có một gia thế như vậy. Anh vốn muốn chờ đến khi ba người Tiểu Dương từ nước ngoài trở về, mọi người sẽ cùng định cư ở đế đô.”
Tôn Kính Trì cười nói: “Ha ha, sao cảm giác giống như gả con gái vậy. Văn Bân cho dù đi Hàn Quốc, cũng là chuyện rất nhiều năm sau. Đấy là chưa kể đến, không biết hai người bọn họ có thể hay không đi được đến cuối cùng. Ngắn ngủi vài ngày thời gian, cái gì cũng khó nói. Park gia bên kia bọn em sẽ chú ý, qua hai ngày nữa sẽ bảo Văn Bân gọi cho anh một cú điện thoại báo bình an, miễn cho phải anh lo lắng.”
Yến Phi gật đầu thật mạnh: “Phải báo bình an cho anh, bằng không anh không thể yên tâm. Sớm biết bối cảnh của đối phương không tầm thường, bất luận thế nào anh cũng sẽ không để cho Văn Bân ở chung một chỗ với cô người mẫu kia. Các em nói với Park gia, nếu dám đụng tới một đầu ngón tay của Văn Bân, anh nhất quyết không buông tha cho bọn họ.”
“Được được được, bọn em nhất định nói cho bọn họ.”
Có Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cam đoan, Yến Phi thoáng an tâm một chút. Tiêu Tiếu hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến, làm bộ cái gì cũng không biết. Cậu suy nghĩ duy nhất chính là Park Tae Seok cùng Vệ Văn Bân đúng là tuyệt phối —– đều là tiểu bạch.
* tuyệt phối: phù hợp nhất
Tiêu Bách Chu vốn nhân kỳ nghỉ về thăm nhà một chuyến lại bị mối tình ‘loạn xì ngậu’ của Vệ Văn Bân cùng Park Tae Seok phá hỏng. Đã biết đại khái tình huống, Yến Phi bảo Nhạc Lăng mang theo Tiêu Bách Chu đến Đông Hồ ăn cơm, thuận tiện nói cho Tiêu Bách Chu biết tình hình của Vệ Văn Bân, miễn cho y tiếp tục phải lo lắng. Tôn Kính Trì ở nhà ăn xong cơm trưa liền ra khỏi cửa, Yến Phi trong lòng biết y muốn đi làm cái gì.
Rời khỏi Đông Hồ, Tôn Kính Trì lái xe thẳng đến đại học Đế Đô. Trên đường, di động vang lên, vừa thấy số hiển thị, y vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
“Alo?”
“Kính Trì ca, là em.”
“A, Thiên Lại à.”
Một bên khoé miệng của Tôn Kính Trì cong lên.
“Kính Trì ca, em cũng đã trở lại đế đô. Anh nói em có thể tuỳ thời gọi điện thoại cho anh.”
“A, đúng là tôi đã nói như vậy. Sao, hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Không cần nghỉ ngơi, em không mệt, mấy ngày vừa rồi ngoài ăn ngon ra chính là chơi vui. Kính Trì ca, ở trên du thuyền em có mua tặng anh một món quà nhỏ, bao giờ anh có thời gian rảnh, em mang qua cho anh.”
Tôn Kính Trì nhìn thời gian, nói: “Tôi hiện tại phải đi làm chút chuyện, xong xuôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu đang ở đâu? Lát nữa tôi qua đón cậu.”
“Anh muốn qua đón em?” Kinh hỉ.
“Ừ, tôi qua đón cậu. Mang cậu đi trải nghiệm một chút.”
“A a, Kính Trì ca, anh thật tốt! Em ở chỗ của Mai di, vậy em chờ điện thoại của anh nha.”
“Được.”
“Thế em cúp máy đây, bye bye ~”
“Lát gặp.”
Cúp điện thoại, độ cong khoé miệng của Tôn Kính Trì càng thêm lớn. Gọi một cuộc điện thoại, an bài một ít sự tình, y tâm tình có chút vui sướng tiếp tục lái xe.
Lái xe đến trước cổng ký túc xá toà nhà số 3 của Đế Đại, Tôn Kính Trì xuống xe, trực tiếp đi lên tầng. Bảo vệ trông cổng đã được thông báo trước, không ngăn cản y. Dùng chìa khoá Yến Phi đưa cho, mở ra cửa ký túc xá, Tôn Kính Trì liếc mắt một cái liền thấy được trên mặt bàn học của Yến Phi có đặt một thùng giấy lớn. Tâm tình trong nháy mắt trầm thấp đi rất nhiều, Tôn Kính Trì đóng lại cửa phòng, đi qua.
Sờ sờ thùng giấy bình thường kia, y mở ra. Vừa nhìn thấy những thứ đặt ở trong thùng, Tôn Kính Trì lập tức cắn chặt khớp hàm. Mặc kệ ba người bọn họ cùng người nọ hiện tại tình cảm có bao nhiêu thuận lợi, tử vong của người nọ vĩnh viễn là vết thương không thể diệt trừ trong lòng bọn họ, là vết sẹo mãi mãi không thể khép kín. Trong thùng, có ảnh chụp trước kia của Chung Phong, có ảnh chụp chung của Chung Phong với ba người bọn họ, có quần áo của Chung Phong, có tác phẩm nghệ thuật do Chung Phong tạo ra.
Trái tim theo thói quen co rút đau đớn, Tôn Kính Trì đem những thứ bên trong tỉ mỉ lấy ra, vuốt ve. Đều do bọn họ quá ngu ngốc, nếu bọn họ sớm một chút phát hiện ra tâm tư của bản thân đối với người nọ, người nọ cũng không phải thay đổi một bộ thân thể khác. Nghĩ đến thân thể của người nọ đang an giấc nghìn thu trong biệt thự ở Đông Hồ, Tôn Kính Trì quả thực muốn đem toàn bộ người Chung gia kéo xuống địa ngục. Nhìn thật lâu, y lại một lần nữa đem những đồ vật này cẩn thận thả vào trong thùng giấy, sau đó ôm thùng, rời đi.
Trở lại trên xe, ngồi một hồi bình phục lại tâm tình, Tôn Kính Trì khởi động ô tô. Một giờ sau, xe của y dừng lại trước cổng một khu biệt thự cao cấp tại đế đô. Gọi cho Trần Thiên Lại một cú điện thoại, y ở trên xe kiên trì chờ đợi. Không bao lâu sau, liền nhìn thấy được Trần Thiên Lại ăn mặc thời trang vẻ mặt tươi cười chạy ra. Tôn Kính Trì nghiêng người, mở ra cửa xe vị trí phó lái.
Trần Thiên Lại một thân thơm phức mùi nước hoa lên xe, thở hổn hển: “Kính Trì ca, sao anh không đi vào a?”
Tôn Kính Trì trêu đùa: “Đi vào rồi Mai di của cậu sẽ không chịu thả tôi rời đi, cậu không muốn ở ‘một mình’ cùng tôi sao?”
Trần Thiên Lại lập tức nét mặt tươi như hoa: “Đương nhiên muốn a.” Nói xong, cậu từ trong túi xách tuỳ thân lấy ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là đặt một chiếc đồng hồ dành cho nam.
“Kính Trì ca, em mua cho anh một chiếc đồng hồ, anh xem, có thích không?” Trần Thiên Lại lấy đồng hồ ra, đưa cho Tôn Kính Trì xem. Tôn Kính Trì khen ngợi: “Không tồi, rất dễ nhìn.”
Trần Thiên Lại nụ cười càng thêm tươi tắn. Cậu kéo tay trái của Tôn Kính Trì qua, tháo xuống chiếc đồng hồ tình nhân với Yến Phi mà y đang đeo trên cổ tay, thay bằng chiếc đồng hồ bản thân tặng. Tôn Kính Trì ánh mắt thâm thuý, khoé miệng lộ ra tươi cười tao nhã khiến cho người ta dễ dàng buông xuống tâm phòng bị. Tại sau khi Trần Thiên Lại đổi đồng hồ cho mình, y làm bộ nghiêm túc nâng lên cánh tay trái, nhìn nhìn: “Ánh mắt của cậu không tồi.”
“Em liền biết là anh sẽ thích.” Trần Thiên Lại đem chiếc đồng hồ bị thay thế kia bỏ vào trong hộp, sau đó tuỳ tay đặt ở một bên.
Cố ý nhìn nhìn thời gian, Tôn Kính Trì nói: “Chúng ta đi thôi.” Khởi động ô tô.
“Kính Trì ca, anh muốn dẫn em đi đâu nha?” Trần Thiên Lại cười hỏi.
Tôn Kính Trì nửa giả nửa thật nói: “Mang cậu đi bán, có sợ không?”
“Mới không sợ. Kính Trì ca khẳng định luyến tiếc đem em bán đi.” Trần Thiên Lại lớn mật chủ động cầm lấy tay phải của Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì nắm ngược lại một chút, tiếp theo làm ra động tác ngăn chặn, rút tay ra. Trần Thiên Lại đối với phản ứng của y vừa lòng cực kỳ, tựa như đang ngồi trên xe của chính mình, vươn tay mở ra âm nhạc.
Một đường cười cười nói nói, Tôn Kính Trì lái xe hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Nhìn cái liền thấy được đây là một toà tứ hợp viện vừa mới xây. Tôn Kính Trì vừa đem xe dừng lại trước cổng tứ hợp viện, lập tức có người đi ra nghênh đón.
“Tam thiếu.”
Tôn Kính Trì cởi xuống dây an toàn, tuỳ tay đem chìa khoá đưa cho đối phương, nói: “Đêm nay tôi ở đây, đừng để ai tới quấy rầy tôi.”
“Dạ. Phòng nghỉ đã thu thập xong.”
“Ừ.”
Tuỳ tay ôm Trần Thiên Lại, Tôn Kính Trì mang người đi vào. Người kia liếc mắt nhìn Trần Thiên Lại một cái, trong mắt hiện lên một tia đáng thương cùng vài phần cười nhạo. Trần Thiên Lại vừa tiến vào tứ hợp viện, liên tục sợ hãi than thở: “Kính Trì ca, đây là nơi nào nha?”
“Vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?” Tôn Kính Trì đem người mang vào trong phòng, Trần Thiên Lại a a kêu to vài tiếng. Vật dụng trong phòng toàn bộ đều là giả cổ, nhưng đó không phải nguyên nhân khiến cậu kêu lên sợ hãi, mà bởi vì tại đây có bố trí một ao trì thả đầy cánh hoa. Lúc này, hai cô gái tuổi thanh xuân trên người mặc quần lụa gần như trong suốt bước từng bước nhỏ tiến lại đây, vì Tôn Kính Trì cùng Trần Thiên Lại cởi ra thắt lưng.
* giả cổ: làm phỏng theo đồ cổ
Trần Thiên Lại tuy rằng là công tử thị trưởng, nhưng loại địa phương như vậy quả thực chính là lần đầu tiên tiến vào. Tại trước mặt Tôn Kính Trì, cậu sắc mặt đỏ bừng bị người cởi ra toàn bộ quần áo, sau đó đổi thành một bộ trường bào dệt từ lụa. Tôn Kính Trì vô cùng tự nhiên hào phóng, so với Trần Thiên Lại đã đổi xong quần áo từ lâu, rồi mới xuyên qua tầng tầng sa mạn từ trên nóc phòng buông xuống, đi đến bên ao trì. Trong ao trì đã ngồi sẵn hai vị thiếu niên nửa thân trên để trần, bọn họ từ trong nước đứng lên, hầu hạ Tôn Kính Trì tiến vào nước. Tôn Kính Trì hướng Trần Thiên Lại vươn ra một bàn tay, Trần Thiên Lại vẻ mặt xấu hổ cầm lấy tay của y, bước vào ao trì.
* sa mạn: rèm mỏng
Ngồi xuống trong nước, thiếu niên hầu hạ bưng tới rượu ngon để hai người thưởng thức. Tôn Kính Trì nhìn thoáng qua một người trong đó, ánh mắt của người kia chợt loé, không dấu vết nhẹ nhàng gật đầu. Hai cô gái trẻ tuổi vì hai người thay quần áo cũng xuống nước, phân biệt ngồi bên cạnh Tôn Kính Trì cùng Trần Thiên Lại, mát xa cho bọn họ.
“Kính Trì ca, chỗ này rốt cuộc là địa phương gì? Vì sao cho đến bây giờ em cũng không biết?” Trần Thiên Lại hỏi. Trong mắt mang theo quang mang nóng rực, đây mới là nơi hưởng thụ của hào môn!
Tôn Kính Trì cười khẽ vài tiếng, đùa giỡn: “Nơi này là nơi thư giãn thả lỏng, muốn làm gì liền làm cái đó.” Thanh âm của y tựa như lông chim lướt nhẹ qua da thịt, vô cùng lay động lòng người. Trần Thiên Lại nhích lại gần.
Tôn Kính Trì ôm lấy thân thể bởi vì ngâm nước cơ hồ trơn bóng không mặc gì kia của Trần Thiên Lại, sờ sờ khuôn mặt cậu, rồi đem cậu đẩy tới trước mặt hai vị thiếu niên kia, nói: “Đến nơi này rồi đương nhiên phải tận tình chơi đùa một phen. Đêm nay tôi mang cậu tới đây, cậu cùng bọn họ vui vẻ chơi đùa, trợ hứng cho tôi.”
Trần Thiên Lại nhất thời sửng sốt, đây là có ý gì?
Hai vị thiếu niên kia sờ lên thắt lưng của Trần Thiên Lại, một người tại trên cổ của cậu nhẹ nhàng hôn một chút, khiêu khích nói: “Công tử, để tôi hầu hạ ngài nha.”
Phối hợp với vị thiếu niên này, cô gái ngồi bên cạnh Tôn Kính Trì ở bên tai y khẽ thổi khí: “Thái tử gia, để nô tỳ đến hầu hạ ngài nha.”
Ánh mắt của Trần Thiên Lại thiếu chút nữa lọt ra ngoài, cậu đã hiểu được ý tứ của Tôn Kính Trì là gì! Trong lòng còn dư lại một chút ngượng ngùng, lửa nóng không rõ từ những địa phương được hôn môi âu yếm lan ra khắp toàn thân.
Tôn Kính Trì vỗ vỗ cô gái ngồi bên người, nói: “Được thôi, hầu hạ tốt cho tôi.”
“Kính Trì ca…” Thân thể của Trần Thiên Lại đỏ bừng, chẳng lẽ thật sự muốn cậu ở trước mặt người khác trình diễn đông cung sống?
* đông cung sống: ‘tường thuật trực tiếp’ cảnh làm xxx = =b
“Đêm nay tôi thuộc về một mình cậu, ngoan.” Tôn Kính Trì xuất ra khí thế Thái tử gia. Trần Thiên Lại tại dưới khiêu khích của hai nam hai nữ bên người, đồng dạng bị kích thích, thân thể dần dần mềm nhũn, ngầm đồng ý.
Tôn Kính Trì uống xuống một chén rượu nhỏ, tận hưởng nước nóng trong ao trì, khoé miệng thuỷ chung mỉm cười, nhìn cảnh diễn đông cung sống trước mắt. Trần Thiên Lại không hổ danh là người trẻ tuổi thời đại mới, rất nhanh liền trở nên phóng đãng. Dâm mĩ trong ao trì, người ngoài không tài nào tưởng tượng nổi. Bị khơi lên tình dục, Trần Thiên Lại thậm chí phối hợp vặn vặn vòng eo, để dương v*t giả không ngừng ra vào thân thể của chính mình. Tôn Kính Trì ánh mắt vẫn luôn thâm trầm, nếu Yến Phi ở đây, nhất định sẽ dội cho Trần Thiên Lại một chậu nước lạnh, để cho cậu ta mau chóng rời đi, có thể cút xa được bao nhiêu liền cút xa bấy nhiêu. Nhưng Trần Thiên Lại không phải là Yến Phi, cậu ta tự nhiên nhìn không ra tâm tư của Tôn Kính Trì. Trần Thiên Lại thật sự chơi rất high, rất say mê, miệng càng không hô lên những dâm ngôn uế ngữ.
Ngay tại thời điểm Trần Thiên Lại đang chìm trong nhục dục, Tôn Kính Trì bước ra khỏi ao trì, cởi xuống trường bào, mặc vào một chiếc áo choàng. Trần Thiên Lại nghe được tiếng nước, quay đầu lại thấy Tôn Kính Trì muốn rời đi, cậu vội vàng hô: “Kính Trì ca?”
Từ gian ngoài tiến vào bốn nam nhân, Tôn Kính Trì lưu lại một câu: “Đừng đem người đùa chết.” Sau đó đầu cũng không thèm quay lại, nhấc chân rời đi. Chỉ chốc lát sau, trong ao trì truyền đến tiếng kêu to của Trần Thiên Lại, nhưng Tôn Kính Trì đã không thể nghe thấy.
Đi tới phòng nghỉ thay quần áo, Tôn Kính Trì mặt không chút thay đổi tháo xuống chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, ném xuống mặt đất, một lần nữa đeo vào chiếc đồng hồ tình nhân với Yến Phi. Ngồi xuống sopha, Tôn Kính Trì cầm lấy bao thuốc đặt trên bàn trà, lập tức có người tiến đến châm lửa cho y.
Hút vài ngụm, Tôn Kính Trì lạnh lùng nói: “Đêm nay, những địa điểm thuộc Mai gia ở đế đô toàn bộ đập nát cho tôi, không được lưu lại dù chỉ một cái. Gán cho bọn họ một ít tội danh như mại dâm, đánh bạc… nếu có cả buôn bán thuốc phiện thì càng tốt. Cảnh cục bên kia sau nửa giờ báo án hãng phái ra nhân lực.”
“Dạ!”
“Phía Tây Hàng có thể hành động.”
“Dạ.”
Tôn Kính Trì phất tay, ba vị nam nhân cao lớn đứng trong phòng dùng cước bộ nhanh nhất rời đi. Hút một ngụm thuốc, Trên mặt Tôn Kính Trì giờ phút này làm sao còn ôn hoà tao nhã thường ngày, chỉ có tâm ngoan thủ lạt rất ít người có thể nhìn thấy.
Đêm nay, rất nhiều địa phương ăn chơi tại đế đô phải kêu cha gọi mẹ. Đồng thời, Tây Hàng, quan viên của tổ kiểm tra kỷ luật từ trong một câu lạc bộ đem Trần thị trưởng mang đi, để cho ông ta tiếp nhận điều tra tham ô nhận hối lộ.
Đêm nay, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đem theo Yến Phi, Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu tổng cộng năm người tới ‘sơn trang Tây Tử’ tiếp tục nghỉ ngơi. Đối với mưa to gió lớn phát sinh tại đế đô, bởi vì Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cố tình giấu diếm, Yến Phi một chút cũng không hề hay biết. Hai người thậm chí tắt nguồn di động, cắt đứt cơ hội cầu tình của một số người.
Cũng trong một đêm này, đế đô thả ra tiếng gió. Mai gia cùng Trần gia sở dĩ bị ‘tàn sát’ trong phút chốc, là bởi vì bọn họ không biết lượng sức mình, dẫn mối cho ba vị Thái tử gia. Từ đó về sau, không còn ai dám đi câu dẫn Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, cho dù có tâm tư này, cũng không có lá gan dám đi thực hiện. Yến Phi là Thái tử phi của ba vị Thái tử gia, muốn đào góc tường nhà người ta, trước hết phải cẩn thận suy nghĩ xem bản thân có đủ phân lượng hay không.
Ở trong tứ hợp viện ngâm nước nóng tắm rửa, sau đó lên giường đi ngủ. Buổi sáng tám giờ, ăn xong bữa sáng, Tôn Kính Trì nghe thuộc hạ báo cáo, tỏ vẻ vừa lòng.
Sau đó, Tôn Kính Trì nói: “Đem Trần Thiên Lại kia đưa tới Mai gia đi. Nói cho những người đó biết, còn ai dám dẫn mối cho ba anh em chúng tôi, Trần Thiên Lại chính là kết cục của bọn họ.”
“Dạ.”
Cũng không liếc mắt nhìn Trần Thiên Lại một cái, Tôn Kính Trì rời đi, đi tụ họp cùng Yến Phi bọn họ. Một giờ sau, đĩa CD dâm loạn của Trần Thiên Lại được gửi tới Mai gia đang trong tình cảnh rối loạn. Từ đó về sau, Yến Phi không còn nhìn thấy Trần Thiên Lại.
~ ~ ~ ~ ~
* tứ hợp viện:
* ao trì:
* sa mạn: