Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)



Chuông cửa vang lên, người đã tắm rửa sạch sẽ rầu rĩ không vui từ trên giường buồn bực đứng dậy. Nhìn xuyên qua mắt mèo, cậu kinh ngạc cực kỳ, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp khó nói, lập tức mở cửa ra. Người đứng ngoài cửa hướng cậu nở một nụ cười thật tươi, sau đó đi tới.

“Cậu mệt mỏi, vậy đến lượt tôi tới tìm cậu.”

Đóng vửa, Vệ Văn Bân đột nhiên cảm thấy rất áy náy. Cậu là bạn trai, sao có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy. Nếu để Mi Seon phải khó xử không bằng tự bản thân qua đó, dù sao đối với đoạn tình cảm này, cậu cũng không phải chơi đùa.

Park Tae Seok xoay người, nhìn Vệ Văn Bân vẻ mặt áy náy đứng tại đó, gã lại cười: “Đứng ngốc đó làm gì?”

Vệ Văn Bân cúi thấp đầu đi qua, thành thật giải thích: “Thực xin lỗi, tôi không nên hướng cô nổi cáu.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tận lực khiến cho thanh âm trở nên mềm mại nhu hòa nhất có thể, Park Tae Seok thể hiện hình tượng bạn gái ôn nhu một cách hoàn mỹ nhất. Gã đem người ôm vào trong ngực, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Vệ Văn Bân kéo ra bàn tay đang ôm lấy mình của Park Tae Seok, đổi ngược thành cậu ôm lấy thắt lưng của đối phương, nhắc nhở: “Tôi là bạn trai.”

“OK, cậu là bạn trai, vậy cậu tối nay đã xảy ra chuyện gì?” Vì để cho ‘bạn trai’ có thêm khí thế, Park Tae Seok chủ động ngồi xuống giường, thay đổi tình trạng chiều cao khác biệt giữa hai người.

Vệ Văn Bân ấp úng nói: “Nhạc ca bọn họ, tối hôm nay, ừm, cùng Yến Phi, cầu hôn…”

Park Tae Seok ngây ngốc, tiếp đó trong mắt rất nhanh xẹt qua một đạo tinh quang. Vệ Văn Bân tiếp tục quanh co nói: “Tôi, ừm, muốn cô, cũng có thể, dung nhập vào trong, nhóm bằng hữu của tôi. Nhưng, ừm, cô giống như, không muốn… Tôi nghĩ, ừm, nghĩ rằng, cô đối với tôi, không thật lòng, cho nên… rất xin lỗi…”

Hóa ra là như vậy. Park Tae Seok lập tức áy náy không thôi, nhưng hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để vạch trần thân phận chân thực của gã. Gã từ trong túi lấy ra một chiếc hộp, vừa thấy chiếc hộp này, Vệ Văn Bân kinh ngạc.

“Mi Seon…” Mặt của Vệ Văn Bân náy mắt đỏ bừng, “Đáng nhẽ phải do tôi tặng nhẫn cho cô.”

“Đôi nhẫn này chỉ là một đôi nhẫn bình thường.” Park Tae Seok nâng lên tay phải của Vệ Văn Bân, lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của cậu, đồng thời nói: “Nó mang ý nghĩa tình yêu cuồng nhiệt.”

“Nên để tôi đeo cho cô trước.” Vệ Văn Bân buồn bực cả đêm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, sau đó cậu lấy ra chiếc nhẫn còn lại, cũng đeo vào ngón áp út bên tay phải của Park Tae Seok. Park Tae Seok thuận thế cầm lấy bàn tay của cậu, xiết chặt, đem người kéo đến trên người mình. Môi của Vệ Văn Bân khẽ giật, tiếp theo, cậu chủ động hôn Park Tae Seok, mang theo ôn nhu, mang theo vui sướng.

Nụ hôn vừa kết thúc, hơi thở của hai người trở nên có chút gấp gáp. Vệ Văn Bân xoay người, để cho Park Tae Seok nằm trên người mình, cậu là bạn trai. Park Tae Seok bất đắc dĩ nghe theo, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi phải trở về Hàn Quốc xử lý một việc, đại khái cần khoảng một tháng thời gian, xử lý xong tôi sẽ đến đế đô tìm cậu.”

Gã vừa nói như vậy, Vệ Văn Bân lại buồn, cảm thấy bản thân có phải hay không bị đối phương đá. Park Tae Seok hôn môi cậu, sau đó dùng sức tại trên cổ cùng cằm của cậu để lại hai dấu hôn, nói: “Thời điểm tôi đến tìm cậu, không muốn nhìn thấy ở bên cạnh cậu có cô bạn gái nào khác, nếu không, tôi sẽ cực kỳ cực kỳ tức giận.”

Vệ Văn Bân nở nụ cười, tung ra khí thế bạn trai: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy ở bên cạnh cô có anh bạn trai nào khác, bằng không, tôi cũng sẽ cực kỳ cực kỳ tức giận!”

Park Tae Seok lại một ngụm hôn đối phương, tiểu tử này, rất hợp khẩu vị của gã. Hai người hôn sâu cơ hồ cọ súng tóe lửa, nghĩ đến bản thân hiện tại không thể cởi quần áo, Park Tae Seok không thể không gian nan STOP lại chuyện tốt, nói: “Hôm nay tôi có chút mệt, chúng ta đi ngủ đi.”

“Được.”

Mặc dù có cảm giác, nhưng Vệ Văn Bân cũng không nhất định phải làm, tại trên phương diện này, cậu bây giờ còn có chút rụt rè. Hai người tiến vào trong ổ chăn, Vệ Văn Bân vô cùng đàn ông đem Park Tae Seok ôm vào trong lồng ngực, cảm thấy mỹ mãn. Park Tae Seok ở trong lòng lại thở dài.



Một ngày cuối cùng trên du thuyền chính là tổ chức buổi đấu giá, cũng là một trong những hạng mục quan trọng nhất của hoạt động lần này. Ngủ đủ giấc, Vệ Văn Bân duỗi thắt lưng tỉnh dậy, theo bản năng hướng bên cạnh ôm một cái. A? Sao lại trống không. Trên gối đầu có đặt một tờ giấy, cậu cầm lấy.

—– Văn Bân, tôi trở về phòng nghỉ, buổi đấu giá ngày hôm nay tôi sẽ không đi, tôi có hoạt động riêng.

Nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, Vệ Văn Bân đem tờ giấy đặt trên tủ đầu giường, kéo chăn xuống giường. Mi Seon không muốn đi, cậu liền không miễn cưỡng. Thờ điểm Vệ Văn Bân lên du thuyền liền quyết định nhất định phải tham gia buổi đấu giá, hơn nữa đã hẹn trước với Yến Phi bọn họ, lâm trận vắng mặt thì không tốt. Dù sao Mi Seon cũng không phải loại con gái cần cậu thời thời khắc khắc bồi ở bên cạnh, Vệ Văn Bân quyết định vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu.


Trong phòng của Yến Phi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã rời giường, Yến Phi vẫn còn đang ngủ, chưa tỉnh lại. Nhìn hắn ngủ ngon như vậy, ba người cũng không nhẫn tâm đánh thức hắn. Tối hôm qua bốn người bọn họ tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, cũng khó trách Yến Phi sáng nay không dậy nổi. Tiêu Tiếu cũng không sốt ruột, ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, chờ Yến Phi tỉnh dậy.

Sau khi ăn sáng trong nhà ăn, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đi thẳng tới phòng đấu giá. Một màn cầu hôn tối hôm qua kia, người biết được cũng không nhiều, đại bộ phận chỉ cho rằng bóng đèn xếp thành hình trái tim tối hôm qua bất quá chỉ là một tình tiết lãng mạn được quản lý du thuyền an bài. Đi vào trong phòng đấu giá, Hà Khai Phục, Tần Trữ, Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đều đã có mặt. Nhạc Lăng ngày hôm nay nhiệm vụ rất nặng, không thể bồi Tiêu Bách Chu, Tiêu Bách Chu liền đi cùng Tiêu Dương. Bất quá Nhạc Lăng đưa cho Tiêu Bách Chu một tấm thẻ tín dụng, tấm thẻ này mặc dù không thể so sánh với nhóm đại phú thương, nhưng bên trong cũng có vài trăm vạn, đủ để Tiêu Bách Chu tiêu xài mua thứ mình yêu thích. Tiêu Bách Chu sau khi cầm lấy tấm thẻ này, trực tiếp nhét vào trong bóp tiền của bản thân, y cũng đâu động kinh. Mục đích của y lần này tới đây rất đơn giản, giống Vệ Văn Bân, đều vì mở mang đầu óc.

Cùng vài vị đại lão hàn huyên trong chốc lát, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì liền chuẩn bị tiến vào trong phòng đấu giá. Phía sau truyền đến thanh âm vui vẻ: “Nhạc ca, Tôn ca.”

Tôn Kính Trì hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt của Nhạc Thiệu lướt qua một tia không kiên nhẫn.

“Nhạc Thiệu, Kính Trì.” Mai Lạc Anh khoác tay chồng mình, mang theo vài người trẻ tuổi cười ha ha bước tới. Hai người xoay người, Nhạc Thiệu không có biểu tình gì, Tôn Kính Trì vẫn như cũ bảo trì nụ cười nhàn nhạt. Hứa Cốc Xuyên hướng bọn họ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, mang theo Tiêu Dương rời đi trước một bước. Nhạc Thiệu mở miệng đầu tiên: “Tôi còn có việc bận, các vị tùy ý.” Rồi anh quay đầu rời đi.

Nụ cười trên khuôn mặt của Mai Lạc Anh trở nên có chút xấu hổ. Tôn Kính Trì đối với Trần Thiên Lại cười cười, Trần Thiên Lại lập tức dựa sát vào y, ngửa đầu lên, chớp chớp một đôi mắt ‘hồn nhiên’: “Tôn ca, anh hôm nay có muốn mua đấu giá cái gì không?”

“Có.” Tôn Kính Trì vô cùng nhiệt tình khoác tay lên bả vai của Trần Thiên Lại, nói: “Chốc lát nữa cậu đi cùng tôi đi.”

“Được!”

Trần Thiên Lại cao hứng muốn chết. Mai Lạc Anh kinh hỉ như điên, tựa như tú bà trong kỹ viện, cười đến khoa trương nói: “Vậy Kính Trì a, tôi liền giao Thiên Lại lại cho cậu.”

“Cứ giao cho tôi đi.” Tôn Kính Trì nụ cười thâm thúy.

Không đi tới chỗ Nhạc Thiệu bên kia, Tôn Kính Trì một mình tiến vào trong một gian phòng VIP, mang theo Trần Thiên Lại. Trong một gian phòng khác, Tiêu Dương rất không cao hứng, Tiêu Bách Chu đồng dạng cũng không vui. Nhạc Thiệu trên miệng ngậm một điếu thuốc lá còn chưa châm lửa, nói: “Chờ đến khi trở lại đế đô, chúng tôi sẽ thu thập Mai Lạc Anh cùng tiểu tử kia. Bách Chu, cậu đi xem xem Văn Bân sao còn chưa đến.”

“Được.”

Tiêu Bách Chu đi rồi, Tiêu Dương cũng đi theo. Hai người vừa rời đi, Nhạc Thiệu liền hướng Hứa Cốc Xuyên nói: “Tôi rất phiền chán Mai gia, anh thông báo một tiếng với lão gia tử nhà anh đi.”

“Ừ.” Hứa Cốc Xuyên phản ứng vô cùng bình thản, chuyển đề tài: “Yến Phi cùng Tiêu Tiếu đâu?”

Nhạc Thiệu trả lời: “Phi còn đang ngủ, lão tứ bồi anh ấy, tối hôm qua có chút mệt.”

Hứa Cốc Xuyên, Tần Trữ cùng Hà Khai Phục lập tức lộ ra vẻ mặt ám muội: “Tối hôm qua tình cảm rất mãnh liệt đi.”

“Ha ha, đúng vậy.” Nhạc Thiệu da mặt vừa già vừa dày hào phóng thừa nhận.

Cửa mở, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đã trở lại, Vệ Văn Bân cũng đi theo phía sau. Nhạc Thiệu trêu ghẹo: “Tôi còn tưởng rằng cậu hôm nay không tới vì bận bồi bạn gái.”

“Cô ấy có hoạt động riêng.” Vệ Văn Bân bị trêu đùa đến sắc mặt đỏ ửng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bách Chu. Nhạc Thiệu nói tiếp: “Hai người các cậu coi trọng cái gì, cứ việc đấu giá, tiền tính cho tôi. Đi ra ngoài một chuyến, không cần tiếc tiền. Anh trai tôi đây không thiếu chút tiền cỏn con đó, đừng ngồi không khiến cho tôi mất mặt.”

Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân nở nụ cười, gật đầu thật mạnh: “Được!” Hai người đều vô cùng cảm động.

Từng chỗ ngồi đều có máy đấu giá, người ngồi trong gian phòng VIP chỉ cần nhập vào số lượng tiền bản thân muốn đấu giá, rồi chọn chuyển khoản, trên màn hình điện tử sẽ hiện lên giá báo, rất tiện lợi.

Trong một gian phòng VIP khác, Park Tae Seok đã sớm đến đây vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên dưới. Gã nhìn thấy Vệ Văn Bân, cũng biết được Vệ Văn Bân đang đi về phía Nhạc Thiệu bên kia. Park Tae Seok có chút buồn bực. Nếu gã là ‘bạn trai’ của Vệ Văn Bân, vậy hiện tại gã có thể cùng Văn Bân ngồi chung một chỗ, sau đó mua cho đối phương những thứ cậu yêu thích. Bất quá, Văn Bân thích cái gì? Park Tae Seok nhíu mày, hình như bản thân không biết sở thích của đối phương.

Qua hai mươi phút, người tham gia buổi đấu giá trên cơ bản đã đến đủ, buổi đấu giá cũng chính thức bắt đâu. Nhưng Tiêu Tiếu cùng Yến Phi còn chưa xuất hiện, Nhạc Thiệu phái một tên thuộc hạ đi nghe ngóng. Rất nhanh, thuộc hạ trở lại, nói rằng Yến Phi vẫn chưa tỉnh dậy.

“Các cậu tối hôm qua rốt cuộc có bao nhiêu mãnh liệt? Cẩn thận Yến Phi bị hư thận.” Tần Trữ ác miệng lại một lần nữa xuất chiêu.

Nhạc Thiệu vẻ mặt hắc tuyến, phản kích: “Bạn gái của anh một người lại tiếp một người, cẩn thận bị HIV.”


“Đệch!” Tần Trữ tặng cho Nhạc Thiệu một ngón giữa. Hà Khai Phục ở một bên lắc đầu, không dám xen mồm, miễn cho dẫn lửa lên thân.

Tôn Kính Trì bên kia, Trần Thiên Lại rất nhanh áp sát vào lồng ngực của y. Tôn Kính Trì dùng tư thái ai đến cũng không từ chối, ở trên mặt của Trần Thiên Lại sờ tới sờ lui. Trần Thiên Lại hỏi: “Tôn ca, trở lại đế đô, em có thể đến tìm anh được không?”

“Có thể a.” Tôn Kính Trì nâng lên cằm của cậu, “Cậu tùy thời có thể đến tìm tôi.”

Ánh mắt của Trần Thiên Lại sáng ngời, rồi lại ảm đạm: “Em sợ Yến ca không thích. Mỗi lần em tới tìm Yến ca, Yến ca giống như không muốn gặp em.”

Tôn Kính Trì lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: “Tình tính của anh ấy có đôi khi không tốt. Cậu có chuyện gì có thể trực tiếp đến tìm tôi.”

“Thật sự?”

“À ừm.”

Trần Thiên Lại ôm cổ của Tôn Kính Trì: “Tôn ca, em có thể hay không gọi anh là Kính Trì ca?”

“Có thể.”

“Vậy trở lại đế đô rồi, em sẽ gọi điện thoại cho anh a.”

“Được.”

Trần Thiên Lại trong lòng giơ lên một chữ V, quả nhiên tiểu tử kia không thể nào sánh bằng cậu. Trong mắt Tôn Kính Trì hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, nhéo nhéo cái cằm của Trần Thiên Lại. Tìm y, có thể, chỉ cần không hối hận là được.

Trong phòng, Tiêu Tiếu nhìn đồng hồ, buổi đấu giá đã bắt đầu hai mươi phút, nhìn người đang nằm trên giường, Yến Phi vẫn như cũ ngủ rất trầm. Nghĩ nghĩ, Tiêu Tiếu rời giường, cầm bộ đàm đi vào trong phòng tắm. Bảo Nhạc Lăng nói với Nhạc Thiệu rằng cậu cùng Yến Phi sẽ không qua, Tiêu Tiếu trở lại giường lớn, thay quần áo ngủ, leo lên giường. Vừa tiến vào ổ chăn, người đang ngủ liền lẩm bẩm vài tiếng, ôm lấy eo của cậu, tiếp tục ngủ.

Sờ sờ tóc của Yến Phi, Tiêu Tiếu tiếp tục đọc sách. Có hai ông anh trai tọa trấn, cậu có đi hay không kỳ thực không quan trọng. Nhị ca và tam ca biết phải mua cái gì. Hơn nữa Yến Phi cũng không phải chưa từng tham gia buổi đấu giá, hai người bọn họ không có mặt cũng không sao cả. So ra, cậu càng thích hoàn cảnh hiện tại, yên tĩnh riêng tư bồi người này.



Trong phòng đấu giá, không khí ban đầu còn bình thản, người ra giá cũng không nhiều. Dần dần, tùy theo cấp bậc vật phẩm bán đấu giá càng lúc càng cao, không khí hiện trường cũng ngày càng trở nên sôi nổi. Thời điểm lấy ra một bức tranh sơn thủy, vài người ngồi trong gian phòng VIP không khỏi ngừng lại hô hấp. Tiếp theo, chợt nghe người chủ trì buổi đấu giá giới thiệu: “Bức tranh ‘Bách điểu triều phượng’ này là một trong những bức họa cuối cùng do cố họa sĩ Chung Phong lưu lại, được Mr. Qin – người đại diện của Chung Phong tiên sinh cung cấp. Giá khởi điểm 60 vạn, mỗi lần tăng giá một vạn.”

* Bách điểu triều phượng:  cảnh tượng  trăm loài chim cúi đầu trước Phượng hoàng, nói về điển tích các loài chim tôn Phượng hoàng lên làm Vua của các loài chim

* Mr. Qin:  họ ‘Tần’ trong tên của Tần Trữ được phiên âm pinyin là ‘Qín’

“60 vạn?!” Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân kinh hô, đắt giá như vậy. Ngay sau đó, ba người đồng thời nhìn về phía Tần Trữ, gian thương này!

“61 vạn.” Có người hô giá.

Chung Phong, một ít người tại đây đều biết đến quan hệ giữa hắn cùng ba vị đại BOSS của du thuyền này. Hiện tại ba vị đại BOSS kia tìm tới một người hoàn toàn không có đặc điểm nào tương tự với Chung Phong, còn tùy ý để người đại diện của Chung Phong bán đấu giá những bức tranh mà hắn lưu lại, từ việc này có thể đoán được, ba người kia thật lòng thật dạ yêu thương người mới.

Có vài người nghe được đây là bức tranh được Chung Phong lưu lại, tâm tư bắt đầu rục rịch. Tươi cười trên khuôn mặt của Trần Thiên Lại càng thêm sâu sắc, lớn mật cầm lấy bàn tay của Tôn Kính Trì, bởi vì Tôn Kính Trì không ra giá.

Điếu thuốc trên miệng của Nhạc Thiệu thủy chung vẫn không được châm lửa, nhập vào trong máy đấu giá một con số.


“100 vạn!”

“Nhạc Thiệu, cậu làm gì vậy?” Tần Trữ cùng Hà Khai Phục hô lên.

Nhạc Thiệu tặc lưỡi: “Giúp Phi đẩy cao giá một chút a.”

Quả nhiên, không tới hai giây, có người lại hô: “110 vạn.”

Nhạc Thiệu lại tiếp tục nhập số.

“150 vạn.”

“Cậu cẩn thận a!” Tần Trữ nhắc nhở.

“170 vạn.”

Nhạc Thiệu chơi đến nghiện.

“200 vạn.”

Lập tức lại có tiếng hô: “210 vạn!”

Nhạc Thiệu nhập tiếp.

“250 vạn!”

“Nhạc Thiệu!” Hà Khai Phục thấp giọng hô.

“260 vạn!”

Nhạc Thiệu nở nụ cười, đầu ngón tay nhấn xuống.

“265 vạn!”

“270 vạn!”

Tần Trữ huýt sáo một tiếng, tay của Nhạc Thiệu buông ra máy đấu giá, nhưng bên cạnh vẫn tiếp tục đấu giá.

“280 vạn!”

“300 vạn!”

“305 vạn!”

“307 vạn!”

Người chủ trì hô: “307 vạn, có tăng giá hay không?”

“310 vạn!”

“310 vạn, 310 vạn, có tăng giá hay không? Có hay không?”

“350 vạn!”

“350 vạn, 350 vạn, có tăng giá hay không? Có hay không? 350 vạn lần đầu tiên, 350 vạn lần thứ hai, 350 vạn lần thứ ba! Thành giao!”

“Hô!” Tần Trữ thở phào. Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều thở hắt ra một hơi, thật sự hết hồn a. Ba người nhìn về phía Nhạc Thiệu, ánh mắt lộ ra kính nể, cái gì gọi là gian thương, chính là đây!


“Kế tiếp là bức tranh thứ hai Chung Phong tiên sinh lưu lại, bức tranh ‘Dương liễu’. Giá khởi điểm 40 vạn, mỗi lần tăng giá một vạn.”

* dương liễu:  cây liễu

Trong phòng khách sạn, hô hấp vững vàng của Yến Phi có chút thay đổi. Tiêu Tiếu buông sách xuống, giúp hắn tu chỉnh lại tóc mái.

“Anh trai?”

“A… mấy giờ rồi…” Yến Phi vẫn chưa tỉnh hẳn.

“Anh ngủ tiếp đi.”

Sờ sờ mặt của Yến Phi, Tiêu Tiếu vỗ nhẹ hắn.

“Buổi đấu giá, bắt đầu rồi đi?” Cho dù không biết thời gian, Yến Phi cũng ý thức được bản thân đã ngủ rất lâu.

“Mặc kệ nó, anh ngủ tiếp đi. Có đói bụng không?”

“Đói bụng… rất đói…” Yến Phi không muốn cử động.

“Em gọi đồ ăn tới cho anh.”

Tiêu Tiếu lấy điện thoại gọi cơm. Còn không biết bản thân vừa kiếm được một món tiền lớn dưới danh nghĩa Chung Phong, Yến Phi giật nhẹ tay áo của Tiêu Tiếu: “Anh muốn ăn chân giò.”

Tiêu Tiếu lập tức đối với đầu dây bên kia điện thoại bổ sung: “Thêm một phần chân giò kho tàu.”

Ùng ục ùng ục… bụng phát ra thanh âm kháng nghị vì đói khát, Yến Phi dụi dụi đôi mắt, duỗi thắt lưng: “Sao lại buồn ngủ như vậy a.” Hắn vẫn còn buồn ngủ.

“Buồn ngủ liền ngủ đi.” Cúp điện thoại, Tiêu Tiếu xuống giường, rót nước cho Yến Phi uống.

Nhắm mắt, Yến Phi lẩm bẩm: “Ngày mai phải trở về, a, lại bắt đầu đau đầu vì mấy bài học chuyên ngành.”

“Nếu cảm thấy phiền thì dứt khoát nghỉ học đi.” Tiêu Tiếu không thèm quan tâm nói: “Học kỳ sau Tiểu Dương bọn họ đều đi du học, anh một mình đi học cũng không có ai để nói chuyện cùng.”

“A, để anh suy nghĩ đã.” Nói thật, Yến Phi cảm thấy đến lúc đó bản thân sẽ rất sầu não. Sau đó hắn nói: “Nếu không anh cũng xuất ngoại đi du học đi.”

Tiêu Tiếu lập tức đáng thương hề hề: “Anh muốn vứt bỏ bọn em sao?”

Yến Phi nở nụ cười, duỗi ra hai tay, đặc biệt nâng lên tay trái đang đeo nhẫn: “Tới, cho anh một cái hôn.”

Tiêu Tiếu lập tức dâng lên miệng của mình, bất quá Yến Phi chỉ hôn mặt của cậu. Chưa đánh răng, không hôn môi.

~ ~ ~ ~ ~

* mắt mèo:



* Bách điểu triều phượng:



* chân giò kho tàu:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui