Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ

Hai người trở về dưới ánh tịch dương.

Bốn chân hai bước đi bộ, bỗng nhiên Bạch Ngọc dừng lại, hai người đang cầm tay nhau nên kéo theo Giang Lâm Vụ cũng dừng lại: “Tiên Tôn... Nàng thật sự yêu ta sao?” Bạch Ngọc chỉ sợ bản thân mình đang nằm mơ, bất an mà hỏi.

Giang Lâm Vụ biết Bạch Ngọc luôn luôn bất an về việc nàng có yêu mình hay không, nàng trịnh trọng gật đầu, đáp lời hắn đầy kiên định: “Ta yêu chàng, đương nhiên là yêu chàng, nếu không sao ta vẫn để mặc cho chàng làm chuyện xằng bậy với ta. Thật không phải với Bạch Ngọc. Vốn dĩ ta tưởng rằng chàng hiểu tâm ý của ta, cho nên ta vẫn luôn không nói cho chàng. Ta đã quên, yêu một người thì phải kiên định chắc chắn nói với người đó.”

Giang Lâm Vụ tới gần, nhón chân lên ôm cổ Bạch Ngọc, đôi mắt yêu mị rạng rỡ phối hợp với khuôn mặt của Bạch Ngọc: “Ta yêu chàng, Bạch Ngọc... Từng chút một đều đi vào lòng ta, chậm rãi chiếm cứ trái tim ta. Ta vô cùng yêu chàng.”

Lời biểu lộ rõ ràng mà trịnh trọng như vậy làm cho Bạch Ngọc ngoài vui sướng còn mang theo chút ngượng ngùng. Biểu lộ chân tình lần thứ hai, Bạch Ngọc tràn ra nụ cười, ôm Giang Lâm Vụ vào trong ngực: “Ta cũng yêu nàng, Tiên Tôn, vô cùng vô cùng yêu nàng.”

Giang Lâm Vụ tựa vào trong ngực Bạch Ngọc, đưa mắt lên nhìn hắn: “Sư phụ của ta thực ra cũng không phải là thọ tận, bà ấy tan hết linh lực tự nguyện tọa hóa mà ra đi.


Sư phụ theo đuổi đạo của bản thân mình, ta vĩnh viễn ủng hộ bà ấy, nhưng ta cũng sợ hãi. Từ khi sư phụ tạ thế thực ra ta vẫn rất cô đơn mê man, ta sợ cô độc. Ta thường ở trong núi ngốc nghếch mê man, nhắm mắt hay mở mắt đều là một mảnh tối tăm, cho dù biến mất cũng không có người biết.”

"Là Bạch Ngọc chàng đi tới bên cạnh ta, đi vào phạm vi của ta. Khi đó ta mới biết, hóa ra cơm nước có thể ăn ngon như vậy, giường chiếu có thể ấm áp như thế. Ta có thể cảm nhận được sự dịu dàng của chàng, nhưng là lúc đó ta cũng thấp thỏm lo âu, ta sợ chàng cũng sẽ giống như sư phụ, sẽ bỏ ta mà đi.”

Giang Lâm Vụ túm chặt lấy quần áo màu trắng trà của Bạch Ngọc, nàng thật sự rất thích sự dịu dàng và hiền lành của Bạch Ngọc. Giang Lâm Vụ trông mong nhìn Bạch Ngọc: “Ta luôn có ảo giác, chàng đến là vì ta, đến làm bạn với ta. Khi truy đuổi theo Tiết Lực phải trải qua cuộc sống không có chàng ta thật sự rất nhớ chàng, cũng là khi đó ta phát hiện bản thân cũng có trái tim kiên định của mình, cảm ơn chàng yêu ta, Bạch Ngọc.”

Lúc này Bạch Ngọc mới biết, Tiên Tôn đã từng cô độc như thế nào. Bạch Ngọc ôm chặt lấy Giang Lâm Vụ, làm cho nàng cảm nhận được mình vẫn luôn ở đây. Dưới ánh chiều tà, hai người ôm chặt lấy nhau.

...

Ánh tà dương kéo dài bóng dáng hai người ôm nhau, chặt chẽ dung hợp lại với nhau.

Giày thêu của Giang Lâm Vụ giẫm lên bóng dáng Bạch Ngọc: “Nhưng ta đã biểu lộ với chàng trước mặt đạo hữu tiên môn toàn thiên hạ, nếu như sau này chàng phụ ta, đến lúc đó cũng chiếu cáo hào kiệt khắp thiên hạ tới chứng kiến.”

Trên mặt Bạch Ngọc chìm xuống, nắm tay Giang Lâm Vụ, quay vai nàng lại ôm chặt nàng vào lòng. Đó là do hắn chịu đựng vô số uất ức, dùng hết hơi sức rốt cuộc mới có thể quang minh chính đại ôm người mình thương, làm sao có chuyện dễ dàng buông bỏ.

“Bạch Ngọc có thể thề dưới tâm ma, đời này ngoài chuyện sinh tử, tuyệt đối không có bất cứ điều gì có thể làm cho Bạch Ngọc từ bỏ yêu Giang Lâm Vụ.”


Giang Lâm Vụ cuống quít ngăn cản, che miệng hắn lại, hô lên trên trời: “Bậy bậy bậy! Lời thề này không tính, lời thề này không tính.”

Sau khi nói liên tục ba lần coi như phá lời thề, Giang Lâm Vụ mới buông tay bịt miệng Bạch Ngọc ra, chuyển sang véo mặt hắn. Lần này nàng dùng sức, véo Bạch Ngọc đau đến cau mày: “Loại thề dưới tâm ma này, liên quan đến việc tu hành mà chàng cũng dám tùy tiện thề sao?”

Bạch Ngọc bị véo phát đau nhưng cũng biết Tiên Tôn là vì yêu hắn, bây giờ xem như là hắn “danh chính ngôn thuận” cảm nhận được Giang Lâm Vụ yêu, hắn hì hì cười khúc khích.

Giang Lâm Vụ buông lỏng tay, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chúng ta được gọi là cái gì nhỉ? Vợ già chồng trẻ. Đúng rồi.”

“Sau này chàng chê ta hoa tàn ít bướm, nhẫn tâm bỏ vợ bỏ con khóc lóc van xin, cố ý cưới phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp hơn, ta cũng không nỡ để chàng chết. Đến lúc đó ta chỉ nuốt lấy gia nghiệp của Bạch gia, mang theo bọn nhỏ ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng, làm cho bạn bè chàng xa lánh chàng, đuổi chàng ra ngoài để chàng đi ăn xin không có áo rét, bần cùng chán nản mới thôi. Vẫn không đành lòng để chàng chết.” Một tràng lời nói không nhận thức được bật thốt lên.

"Hoa tàn ít bướm? Bỏ vợ bỏ con? Nuốt gia nghiệp? Tiên Tôn học được mấy từ này ở đâu, hay là trong thoại bản? Bạch Ngọc sờ chỗ đau rát trên mặt mình, có chút bất đắc dĩ và nuông chiều.


Bạch Ngọc mang theo hơi thở mờ ám, kề sát lại gần Giang Lâm Vụ, bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Có điều... Tiên Tôn nói như vậy là muốn ký khế ước thành thân với Bạch Ngọc, cùng Bạch Ngọc sinh con sao?”

Giang Lâm Vụ nói tới hăng say một hồi thì sửng sốt, sao lại nói tới chuyện sinh con? Giang Lâm Vụ nhìn đôi mắt dịu dàng nhưng đen xen chút mờ ám của Bạch Ngọc kia, trong lòng biết hắn không phải rất thích trẻ con cũng không phải cần phải có con, chỉ là muốn làm kiếm cớ để làm chuyện đó với nàng.

Nàng khịt mũi một tiếng, xoay người rời đi. Bạch Ngọc lập tức đuổi theo nắm lấy tay nàng, dụ dỗ: “Không phải Tiên Tôn muốn diễn với Bạch Ngọc cảnh tiểu đồ đệ bị kéo đi mà kêu khóc sao?”

Bước chân Giang Lâm Vụ dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc. Chỉ thấy dưới ánh chiều tà, khuôn mặt như ngọc của thiếu niên phủ thêm tầng sương đỏ cười dịu dàng với mình. Dáng vẻ hắn hiền hòa, Giang Lâm Vụ thừa nhận nàng thật sự rất thích, nhìn thấy thì trong lòng tràn đầy vui mừng, yêu mến.

Chắc là có thể...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận